Edit: Phong Nguyệt
Một câu cháu dâu, An Mộc cảm thấy đại não của mình vù vù một tiếng, giống như bị sét đánh.
Anh, anh, anh……
Anh ta đã biết.
Anh ta khi nào biết được?!
Giờ khắc này, An Mộc còn chỗ nào nhớ được sự tức giận, lòng tràn đầy sợ hãi cùng bất an khi anh ta biết được bí mật của mình.
Có lẽ nhận thấy được chính cô không có động tác gì, Phong Kiêu buông lỏng cô ra.
Thân thể được tự do, đại não cũng tức khắc bay nhanh mà vận chuyển lên.
An Mộc gục đầu xuống, quyết định không thừa nhận, cái tên gia hỏa này, vạn nhất không nổ tung cô đâu.
An Mộc ngẩng đầu, cười gượng, “Phong tiên sinh có lầm gì không? Cái gì cháu dâu? Anh nói, tôi nghe không hiểu. Mời anh tránh ra, nếu còn chưa tránh ra, tôi cần phải báo nguy có người quấy rầy tôi!”
Phong Kiêu dựa vào trên tường, thân hình thon dài, lại cản trở đường đi của An Mộc, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô, nửa ngày mới mở miệng, “Tốt, vậy cô báo nguy đi, cô hẳn là biết, báo nguy yêu cầu phải có thẻ căn cước(CMND)?”
Thẻ căn cước.
Cô như thế nào quên mất việc này.
Lấy ra thẻ căn cước, thân phận của mình, lập tức sáng tỏ.
Hơn nữa đối phương nói giọng điệu chắc chắn, làm An Mộc không thể không thừa nhận, cô bị phát hiện rồi.
Thái độ của An Mộc, trong nháy mắt xoay chuyển tới một trăm tám mươi độ, đi phía trước một bước, nâng cánh tay của Phong Kiêu, mắt phượng loé lên ánh sáng giảo hoạt: “Ha, chú nhỏ người cũng thật lợi hại, cháu mới vừa rồi chỉ nói giỡn thôi!”
“Nói giỡn?” Giọng nói của Phong Kiêu ngừng lại, tiếp theo giọng nói lạnh buốt mở miệng dò hỏi: “Như vậy, xử nam, cũng là nói giỡn?”
An Mộc lập tức nghẹn họng, xấu hổ cười ha ha.
Trong lòng nghi vấn, thật sự là cào tâm cô ngứa ngáy, vì thế An Mộc lắm miệng hỏi một câu, “Chú nhỏ, vậy chú là xử nam sao?”
Khóe môi của Phong Kiêu cong lên, cúi đầu, dùng cái trán của mình, chĩa vào cái trán của An Mộc, cái động tác này, làm hai mắt của An Mộc, ngơ ngác nhìn anh ta.
Qua ba giây đồng hồ, liền thành công ở trên mặt của An Mộc, thấy được một vệt đỏ hồng.
“Cô nói đi?” Giọng nói của Phong Kiêu, tràn ngập tà mị cùng dụ hoặc, làm người khác có một loại ý muốn, kích động muốn phạm tội.
An Mộc nuốt ngụm nước miếng, “Cái kia, cháu, cháu như thế nào biết.”
“Cô không biết?” Lại là giọng nói hỏi lại, lại làm An Mộc cảm thấy cả một núi lớn áp lực.
Tên này liền không dễ nói chuyện sao?!
Nghe anh ta hỏi thăm, khẳng định là lần đầu tiên.
Nhưng hiện tại tới đây dây dưa cái chuyện này làm gì.
Chẳng lẽ nói…… Muốn cô phụ trách.
An Mộc quyết định nói gần nói xa, “Khụ khụ, cháu nói, khẳng định không biết”
“Cô đã biết?” Anh ta như cũ thấp giọng dò hỏi.
An Mộc nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt thập phần nghiêm túc, “Chú nhỏ người năm nay hai mươi lăm tuổi hả?”
“Hai mươi tám.”
Hai mươi tám?
Tên gia hỏa này nhìn qua, nhiều lắm cũng mới hai mươi lăm.
Hai mươi tám, chẳng phải là so với chính mình lớn hơn mười tuổi sao.
Ọe, trời ạ.
An Mộc cô là cây cỏ non thế nhưng bị một con trâu già ăn.
An Mộc mở miệng, “Hai mươi tám, Chú nhỏ người phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, phụ nữ bên người khẳng định không ít.”
Nói tới đây, nhất thời lấy lòng, “Đương nhiên, chú nhỏ của cô trước nay giữ mình trong sạch, ghét nhất những phụ nữ có tiếng đó, chính là, tôi cảm thấy có một người, người này khẳng định cự tuyệt không được.”
“Ồ?” Mặt mày của người đàn ông này vẩy lên một cái, “Ai?”
“Năm ngón tay của cô!” An Mộc bắt đầu tán dóc – giọng điệu hết mức tình cảm, thế nhưng còn có dáng vẻ nghiêm túc: “Cái này đi, kỳ thật là lần đầu tiên của chú, chính là cho cháu, cái kia, cho nên, chú cũng không thể xem như có chỗ mang đi, cho nên, cái kia, chú đừng tìm cháu phụ trách a, muốn tìm liền tìm nó đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...