Editor: Quỷ Quỷ
Cô cố nén nước mắt, đi thẳng về phòng bao.
Đứng trước cửa, cô hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi áo ra một cái gương nhỏ, trên gưỡng mặt trắng nõn, dấu bàn tay thực sự quá rõ ràng, không có cách nào che dấu.
An Mộc còn đang bối rối thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
An Mộc nghiêng người theo bản năng, không muốn Phong Kiêu nhìn thấy dấu tay trên mặt mình.
Cô cúi đầu thật thấp, “Phong Kiêu, em ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”
Phong Kiêu nhíu mày, còn chưa ăn đã no rồi?
Ánh mắt sắc bén của anh đảo qua, liền nhận ra khóe mắt cô lấp lánh giọt nước mắt còn chưa khô.
Vươn tay nâng cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên.
Dấu bàn tay chiếu thẳng vào mắt Phong Kiêu.
Đồng tử trong mắt anh co rút, nháy mắt quanh người tỏa ra sát khí, giọng nói rét lạnh đầy tức giận, “Ai làm?”
Phong Kiêu thực sự đau lòng muốn chết!
Cô nhóc anh nâng niu, từ đó đến giờ anh không nỡ mắng cô một câu lúc này lại bị người ta đánh?
An Mộc ngước đôi mắt sũng nước nhìn Phong Kiêu, bao nhiêu uất ức ùa về trong nháy mắt, cô lập tức sà vào lòng anh, hai tay ôm chặt eo anh, òa lên khóc nức nở.
Bao nhiêu năm buồn tủi thiệt thòi giờ phút này đều bùng phát ra.
Cô khóc nấc lên, giống như dã thú bị thương, ẩn chưa biết bao đơn độc thống khổ.
Cả người Phong Kiêu cứng đờ.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy An Mộc khóc đến mức này.
Dù cô đã khóc lớn trước mặt anh nhiều lần, nhưng âm thanh nức nở đầy bất lực này lần đầu tiên khiến tâm can anh muốn tan nát.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với co?
Phong Kiêu vội vàng muốn biết đáp án, nhưng lúc này lại không dám hỏi han cô.
Anh chỉ có thể dùng biện pháp vụng về ngốc nghếch nhất, vòng tay xoa xoa lưng cô, dường như muốn dùng cách này để cô cảm nhận được rằng cô đang không hề cô đơn.
Người phục vụ mang đồ ăn lên, nhìn thấy tình huống trong phòng, lập tức hoảng sợ, đang không biết phải làm sao thì bị Phong Kiêu liếc một cái sắc lẻm, người phục vụ liền giật mình mang theo đồ ăn rời đi không chút nghĩ ngợi.
Phong tổng thật là đáng sợ!
Không biết An Mộc đã khóc bao lâu, phát tiết hết những tủi hờn trong lòng, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Phong Kiêu.
Mắt sưng đỏ, giọng nói khàn đặc, bộ dáng cô lúc này không thể nói là đẹp được, cô cầm khăn tay hung hăng lau nước mũi, đột nhiên cô chú ý đến một việc.
Ôi …
Cái chỗ ẩm ướt kia trên áo Phong Kiêu là cái gì vậy?
An Mộc vội vàng chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.
Con người này ưa sạch, nếu anh biết bộ âu phục của anh bị thấm nước mắt nước mũi của cô, không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Cô ho khan một tiếng, cúi đầu, “Em không muốn ăn cơm, chúng mình về nhà được không?”
Phong Kiêu lập tức gật đầu, “Được.”
Sao đó liền ôm eo cô đi ra ngoài.
An Mộc khóc lóc xong, tâm trạng cũng tốt lên nhiều, chỉ là khóc nhiều quá nên mệt.
Nhưng cô vẫn tò mò nhìn Phong Kiêu, “Anh không hỏi em là có chuyện gì ư?”
Phong Kiêu nhíu mày, “Khi nào em muốn nói em sẽ nói với anh thôi.”
Thực ra trong lòng anh có chút hốt hoảng, không biết phải an ủi cô nhóc này thế nào.
Khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại, giờ lại hỏi đụng tới chuyện đau lòng cô lại khóc thì làm sao bây giờ?
Lần đầu tiên Phong Kiêu cảm thấy có chút đau đầu, trên đời này quả nhiên vẫn có một thứ anh không hề am hiểu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...