Editor: Cà Chua.
Bà ta có quyền gì mà đánh mình? Có quyền gì?!!
An Mộc nắm chặt tay, nếu không vì người trước mặt là Hạ Tâm Băng, cô chỉ sợ không nhịn được đã lao lên đánh bà ta!
Vẻ mặt Hạ Tâm Băng vô cùng đau đớn, “Ông ta dạy cô như thế phải không? Dạy cô làm những việc hạ lưu như vậy, cho cô những quy tắc ngầm?! ÔNg đã dạy cô như thế à? Làm người cũng giống như làm gái đứng đường, có thể dễ dàng hầu hạ người khác đúng không?!”
Hạ lưu…..gái đứng đường….hầu hạ…
Những lời độc miệng này nói ra từ miệng bà ta khiến An Mộc cảm thấy vô cùng tức giận.
Cơn tức kia quá lớn, khiến cô cảm thấy cánh tay run lên, đột nhiên lại nghĩ đến tình huống vừa rồi trong phòng…..
Hạ Tâm Băng nhìn bọn họ đầu tiên là kinh ngạc, sau nỗi kinh ngạc đó thì lại nhìn mình với ánh mắt vô cùng khinh thường.
An Mộc chỉ cảm thấy tâm trí dường như căng lên.
Bà ta chắc chắn đã nhìn thấy cô và Phong Kiêu quấn quýt, sau đó còn đút cho Phong Kiêu ăn.
Những hành động đó của cô nhất thời đã làm Hạ Tâm Băng ngứa mắt, bà ta liền cho rằng những hành động đó là của một cô tiểu thư đang lấy lòng một người đàn ông, là hạ lưu, là gái đứng đường sao!
An Mộc cảm thấy điều sâu kín nhất của bản thân dường như đã bị Hạ Tầm Băng phát hiện.
Hạ Tâm Băng có thể ngang nhiên chỉ trích mình, mắng mình đau đớn như vậy, thậm chí là nghi ngờ chuyện ba đã dạy dỗ mình…..
Rõ ràng điều đó có phần giống như tình ruột thịt!
An Mộc khó hiểu vô cùng, càng nghĩ càng rối, một câu cũng không nói nên lời!
Thái độ Hạ Tâm Băng cao cao tại thượng, thập phần quý phái, “Tôi đã sớm nói qua, cô không thích hợp với giới giải trí. Cũng không ngờ cô hiện tại lại có chút danh khí, tôi còn tưởng cô bị câu nói đó của tôi làm cho phải nỗ lực hết mình, chứ không ngờ cô lại làm ra những sự việc hạ lưu như vậy! Ha ha, đáng lẽ ra tôi nên sớm nghĩ, một nữ diễn viên mới vào nghề, sao có thể được nhận một vai trong một bộ phim có vai phụ đại chế tác như , sao có thể giành được giải thưởng Bách Hoa do diễn viên phụ xuất sắc nhất được chứ? Tôi nhớ ra rồi, còn không phải do FAE đầu tư sao?!”
An Mộc cảm thấy đại não mình đều đã tức giận đến phát điên.
Cô hít sâu một hơi, lại hít thêm một hơi nữa, “Bà năm đó cũng cùng lắm là mười chín tuổi đã nhận được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất! bà nói tôi như vậy, chẳng lẽ năm đó không nhờ thủ đoạn thì bà cũng không sáng rọi được như thế sao?!”
Hạ Tâm Băng cười lạnh, “Cô sao có thể so sánh cùng tôi?”
Bà là Hạ Tâm Băng nữ thần của giới giải trí, là một truyền kì của giới giải trí!
Cho đến nay vẫn chưa có ai vượt qua được truyền kì này!
Nhìn bà ta tự phụ như vậy, lửa giận trong lòng An Mộc đột nhiên tiêu tán.
Đúng vậy, bà ấy có nói gì sai sao?
Bởi vì bà ấy rất lợi hại cho nên mới khinh thường mình và ba, vứt bỏ ba con cô, những hành vi của bọn họ trong mắt bà ấy đều trở nên vô cùng ấu trĩ.
Mà điều duy nhất có thể ngụy biện cho sai lầm của bà ta chính là làm cho chính mình thật siêu việt, sau đó đứng từ trên cao nhìn xuống nói: các người sai rồi!
An Mộc che mặt lại, cười lạnh một chút, “Tôi có thể cùng bà so đo hay không, bà không cần nói, tôi cũng không cần nói, tất cả, hãy nhìn vào phía trước!”
Cô đi tới trước mặt Hạ Tâm Băng, “Còn nữa, đừng tưởng tất cả mọi người đều xấu xa giống bà.”
Nói xong câu đó, cô không thèm để ý đến Hạ Tâm Băng, trực tiếp lướt qua mặt bà ta, từng bước một, bước về phía trước.
Hạ Tâm Băng đứng trước buồng vệ sinh, nhìn theo bóng con gái mình, càng lúc càng rời xa bà.
Hạ Tâm Băng không thể nhìn thấy, An Mộc giờ phút này đầy mặt đều là nước mắt.
Nhưng bà tự dằn lòng, không được khóc, không được khóc, dứt khoát không thể yếu đuối trước mặt cô ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...