Editor: Quỷ Quỷ
Ngôn Phi Thần khí tức nam thần đầy người, dịu dàng nhưng tác phong rất mạnh mẽ.
Phong Kiêu ngạo mạn, ánh mắt như một kẻ săn mồi nhìn chằm chằm lên người Ngôn Phi Thần. Nhưng dưới ánh mắt này anh không mảy may lùi bước.
Lời xin lỗi của An Mộc đã vọt tới đầu môi.
Cô si mê nhìn anh.
Vài ngày không gặp, hình như anh gầy đi, râu cũng lộ ra, khoác âu phục dáng người cường tráng.
Ngũ quan đẹp đẽ của anh lúc này phóng ra tia lạnh lẽo.
Đến khi chạm đến anh mắt ấy cô mới bừng tỉnh, vừa muốn mở miệng liền nghe anh lạnh lùng nói, “Các người còn định ôm nhau đến khi nào?”
An Mộc sửng sốt, chính mình mới rồi quá khiếp sợ, còn chưa rời khỏi người Ngôn Phi Thần.
Ngôn Phi Thần phong độ cũng không để bụng.
An Mộc lại càng thêm xấu hổ, vội vàng đứng thẳng người, nhưng vừa mới đứng, gót giày cao gót bị lệch, cả người cô ngã nhào về phía trước.
Ngôn Phi Thần vừa mới buông lỏng tay cô cô đã lại ngã vào lòng anh, nhất thời có chút ngoài ý muốn dở khóc dở cười.
An Mộc cũng luống cuống tay chân, đúng lúc này cổ tay nhói đau, sau đó cả người bị túm lên, cô lảo đảo ra ngoài vòng tay của Ngôn Phi Thần, hông bị bàn tay của Phong Kiêu ôm chặt, tay kia anh vươn nắm tay hung hăng tung nắm đấm về phía Ngôn Phi Thần!
An Mộc hoảng sợ hô lên, “Ngôn tiền bối cẩn thận!”
Ngôn Phi Thần lui về phía sau hai bước, né được nắm đấm kia.
Phong Kiêu nghe thấy câu nói của An Mộc, cô lại đi lo lắng cho đối phương?
Trong lòng lửa giận phun trào.
Chăm sóc cô ba ngày ba đêm, vì bên ngoài việc gấp nên anh phải rời đi.
Nhưng vài ngày này ở nước ngoài, anh từng giờ từng phút đều nhớ đến cô, nhớ đến phát điên.
Anh nghĩ rằng, dù cô không thích anh, anh cũng muốn kiên nhẫn hơn một chút, tục ngữ nói “Có công mài sắt có ngày nên kim”, với sự kiên định của mình, anh thừa sức chinh phục một cô nhóc 19 tuổi đầu!
Bận việc xong xuôi, anh lập tức trở về, nhưng về đến nhà, là cái gì nghênh đón anh thế này?
Là lúc cô và người đàn ông đó đang ôm nhau, chính mình động thủ chỉ vì uy hiếp đối phương, thế nhưng cô lại nói đối phương cẩn thận?
Phong Kiêu nắm cổ tay An Mộc, siết tay thật chặt, dù dùng có một chút sức lực, liền nhìn thấy An Mộc nhăn nhó, có vẻ rất đau.
Phong Kiêu đột nhiên nhớ đến ngày đó ở C thị chính mình đã bức cô đến mức phải vào viện, anh nhíu mày, chắc chắn cô đã đứng vững rồi mới buông lỏng tay cô ra.
Nhưng lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, anh hít sâu một hơi, lại một hơi, lại phát hiện ra ngọn lửa trong lòng như lên men, càng lúc càng dâng cao!
Anh ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy ánh mắt thân thiết Ngôn Phi Thần dành cho An Mộc, cơn tức rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, anh sải bước lên phía trước tung quyền về phía Ngôn Phi Thần!
Ngôn Phi Thần từng đóng phim võ thuật, anh lại thường xuyên tự rèn luyện, phản ứng nhanh nhẹn, cho nên lập tức lùi lại vài bước.
Rầm!
Một quyền này của Phong Kiêu rơi xuống chiếc xe, chỗ bị đánh lập tức bị lõm vào một chút.
An Mộc trong lòng run sợ, sức mạnh như vậy nếu đánh trúng người không phải sẽ hộc máu sao?
Cô sốt ruột bước tới, “Đừng đánh, chú, đừng đánh!”
Phong Kiêu cố tình coi như không nghe thấy, tiếp tục tấn công Ngôn Phi Thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...