"Bảo bối ngoan, không khóc nữa" kéo Jungkook ra, Taehyung hôn lên mí mắt của cậu, hôn lên chóp mũi của cậu, rồi hôn lên đôi môi mềm mại nhưng đã khá khô ráp của cậu để an ủi, để trấn an con thỏ nhỏ này.
"Hức...Tae..Taehyung hức" Jungkook nấc lên từng đợt, cậu khó khăn gọi lấy tên hắn.
"Anh đây"
"Em..hức xin...xin lỗi"
"Không trách em!" một lần nữa Taehyung ôm lấy Jungkook vào lòng mà không khỏi xót xa, tại sao bảo bối của hắn lại ngốc như thế chứ?
*khụ *khụ *khụ
"Bảo bối?"
"Jungkook à?" đang nằm trong lòng Taehyung bổng Jungkook ho liên tục, cậu vội thoát khỏi hắn mà lấy khăn giấy kế bên đưa lên che lấy miệng mình. Jungkook như nằm gục xuống giường mà chịu đựng cơn đau đang giằng xé trong cơ thể, miệng không ngừng nôn ra máu.
"Bảo bối! Em...em đau chỗ nào" Taehyung thấy Jungkook như thế không khỏi lo lắng vội ôm lấy cậu vào lòng như thể muốn cậu giảm bớt cơn đau, nhưng Jungkook dường như đang dần mất ý thức, cậu khó khăn ôm lấy ngực mình như không thể nào chịu nổi cơn đau quái ác này.
"Taehyung? Jeikei?" Eunwoo từ bên ngoài đi vào, thấy bóng lưng của một người quen đang ôm Jungkook vào lòng, rồi lại nhìn mặt cậu hình như có gì đó không ổn.
"Pekey..mau mau gọi bác sĩ Kang"
"Đặt em ấy nằm xuống" Eunwoo vội bỏ chắn thuốc lên bàn bên cạnh sau đó quay sang nói với Taehyung đặt Jungkook nằm ngay ngắn lại xuống giường.
"Jeikei? Nhìn anh! Nhìn anh đi Jeikei" Jungkook được nằm yên xuống. Eunwoo vội gọi cậu nhìn mình để cho cậu không mất đi ý thức. Nhưng vì cơn đau đang dần chiếm đi nhận thức nên Jungkook không thể nghe được bất cứ gì.
"Bảo bối? Bảo bối ngoan? Nghe lời anh mở mắt ra nhìn anh đi em" Taehyung thấy Eunwoo như vậy cũng hiểu ra mục đích của anh là gì. Hắn vội giúp anh đánh thức Jungkook.
"Bác sĩ Kang mau..." không lâu sau thì bác sĩ Kang cũng vội vã chạy vào phòng.
Bác sĩ Kang là một bác sĩ có tiếng ở Hoa Kì, ông là bác sĩ chỉ khám riêng cho gia đình mafia và đặc biệt hơn là chỉ làm việc cho Jungkook và Bố Nuôi của cậu.
.
.
Sau 30 phút kiểm tra thì bác sĩ Kang mới rời khỏi phòng.
"Jungkook em ấy sao rồi bác sĩ?" Taehyung Eunwoo và Pekey vội chạy đến bác sĩ để hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ Kang thở dài lắc đầu, ông nhấc từng bước chân nặng trịch đi đến ghế ngồi, vì qua một lúc mệt mỏi mới có thể khống chế được căn bệnh của Jungkook.
"Chất độc trong người Ngài Jeikei đã ăn sâu đến mức không thể cứu vãn, nó đã đi sâu vào từng bộ phận của cơ thể, các tế bào máu cùng với chất độc đã hòa thành một, đến tôi cũng không thể nào níu kéo được sinh mạng này, các cậu nên chuẩn bị tinh thần đi. Tôi vừa tiêm cho Ngài ấy một liều thuốc an thần, nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh. "
Lời bác sĩ phát ra như từng nhát dao đâm thẳng vào tim Taehyung, hắn như chết lặng đi khi nghe điều này.
Nhưng....
"Tôi..tôi đang giữ thuốc giải" Taehyung như chợt nhớ ra hắn vội lấy trong túi ra một lọ thuốc đưa đến cho bác sĩ.
"Đây...."
"Đây là thuốc do ông John và tôi đã từng điều chế, nó đã được điều chế thành công, mau...mau cho em ấy uống"
"Thuốc giải? Thật sao? Để tôi xem" Bác sĩ Kang nhận lấy lọ thuốc từ tay Taehyung, ông lấy kính đeo lên sau đó xem thành phần ghi trên lọ.
"Tôi sẽ kiểm tra qua, nhưng không chắc sẽ cứu được, vì chất độc này đã đi quá sâu rồi! Cứu được hay không phải dựa vào ý chí của cậu ấy" Bỏ lại một câu sau đó bác sĩ nhanh chóng rời đi, ông vội mang lọ thuốc này về kiển tra sơ lược rồi mới có thể cho bệnh nhân sử dụng.
.
.
"Taehyung à! Em đã quá mệt mỏi rồi, cho em nghĩ ngơi 1 thời gian nhé?đoạn thời gian này có thể sẽ rất dài, anh quay về nơi có gió thổi thật lớn rồi quên em đi" đôi mắt hạnh ngấn lệ, Jungkook dùng chất giọng run rẩy, mang đầy uất nghẹn và mệt mỏi mà nói với Taehyung.
Thuốc an thần hết tác dụng Jungkook tỉnh dậy nằm trong vòng tay ấm áp của của Taehyung. Cậu khó khăn nói ra từng chữ cuối cùng. Chính Jungkook cũng có thể cảm nhận bản thân mình không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Bảo bối ngoan, không được nói bậy biết chưa? Anh sẽ ở đây, sẽ bên cạnh cho đến khi em khỏe lại" tay Taehyung vô thức siết chặt eo Jungkook hơn, hắn sợ hắn đang rất sợ, sợ Jungkook một lần nữa sẽ rời khỏi vòng tay của hắn.
"Em không sợ chết, chỉ sợ khi chết rồi sẽ không thể yêu anh như thế này được nữa "
.
.
5 ngày Jungkook đã nằm im ở đấy 5 ngày rồi, cậu không mở mắt, không động đậy, không nói chuyện, chỉ nằm im một chỗ mà phả từng hơi thở khó khăn. Trên mặt còn phải đeo ống thở oxi.
5 hôm trước Jungkook đã được tiêm thuốc giải vào người, lúc tiêm thuốc từ từ ngấm vào bên trong, cơ thể cậu liền có phản ứng, cậu co giật liên tục, gân trên người điều thi nhau nổi lên đồng thời nhiệt độ trong người giảm xuống tận 10°C, biểu hiện này không khác gì vói lúc cậu bị phản ứng với những các loại thức ăn.
Nhưng sau 2 tiếng thì Jungkook cũng đã ổn chỉ là cậu không còn mở mắt ra nữa.
"Jungkook? Em không nhớ nữa à?em từng nói bất luận như thế nào, em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh mà?" Taehyung vẫn ngồi đấy, ngồi kế giường của Jungkook mà nắm lấy tay cậu để cho cậu có thể cảm nhận được Kim TaeHyung này vẫn luôn ngồi đây chờ đợi Jeon Jungkook.
Bao dung sự nghịch ngợm của em, việc em chẳng thèm nói lý lẽ. Có anh ở bên em vô cùng cảm kích
Bao dung sự trẻ con của em, những tính xấu của em. Cuộc đời này có được trái tim của anh em vô cùng hạnh phúc
Jungkook à! Mau tỉnh dậy đi em.
..
HÔM NAY MỌI NGƯỜI RÁNG ĐỌC 1 CHAP NHÉ. NGÀY MAI TUI XÃ NGIỀU CHAP CHO MẤY BÀ.
GIỜ THÌ QUA ĐỌC FIC NÀY ĐII. TUI ĐĂNG RỒI ẤY🤭🤭
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...