Bà Kim như không tin vào tai mình, đĩa trái cây trên tay cũng vì thế mà rơi tự do xuống đất.
"Mẹ? Mẹ sao thế ạ?" NamJoon thấy bà Kim suy sụp liền vội vàng chạy đến đỡ bà dậy, Taehyung cũng lo lắng đứng dậy tiến lại gần bà.
"Tae Tae à! Mau..mau đi tìm Jungkook, thằng..thằng bé...đang rất cần con" Bà Kim vội nắm lấy tay Taehyung mà khó khăn nói ra từng chữ.
"Sao ạ? Jungkook? Jungkook có chuyện gì?" nghe đến Jungkook, Taehyung cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.
Rốt cuộc có chuyện gì mà hắn chưa biết?
.
.
Hai tiếng sau Taehyung đã có mặt tại sân bay, hắn cho người đặt vé máy bay sớm nhất để qua Hoa Kì. Sau khi nghe bà Kim kể hết tất cả mọi chuyện, hắn như chết lặng đi. Tại sao chuyện lớn như thế mọi người lại giấu hắn? Chỉ có mỗi hắn là không biết.
Vội vàng chạy lên két sắt nơi cất giữ món đồ quan trọng mà chủ nhân của nó không ai khác chính là Jungkook
"Bảo bối! Xin em, xin em đợi anh!"
Thì ra Jungkook mang trong người một chất độc không có thuốc chữa, vì không muốn Taehyung thấy cậu những những tháng ngày tiều tụy không có sức sống mà cậu đã cố gắng xây dựng một màn kịch xuất sắc đến vậy. Vì không muốn làm Taehyung đau lòng mà Jungkook chịu đau đớn những ngày cuối cùng một mình.
Tại sao duyên phận chúng ta lại ngắn ngủi đến vậy?
.
*Hoa Kì*
Vừa đặt chân đến Hoa Kì, Taehyung mới nhận ra rằng phải đi đâu tìm Jungkook đây? Thân phận của cậu không đơn giản, không phải muốn tìm là có thể tìm ra được. Ngay cả khi những tay sai cấp cao của hắn cũng không thể tra ra được nơi ở của Jungkook.
"Anh đến nhanh hơn tôi nghĩ đấy" Từ đâu có một giọng nói phát ra, đang tiến gần đến chỗ Taehyung.
Là Pekey!
"Cậu là...Pekey? " Taehyung quay qua nhìn Pekey, hắn khá ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của anh tại đây.
"Theo tôi"
"Tại sao cậu biết tôi sẽ đến Hoa Kì?" Taehyung và Pekey đang ngồi trên một chiếc sang trọng, đến giờ hắn mới lên tiếng hỏi Pekey.
"Khi Jungkook sang đây, cậu ấy luôn dõi theo anh, luôn dõi theo mọi nhất cử nhất động của anh và công việc của chúng tôi là quan sát anh để báo lại cho cậu ấy, nhưng chúng tôi vẫn chưa báo cáo lại việc hôm nay anh đặt chân đến đây." Pekey vừa lái xe vừa nhàn nhạt trả lời.
"Vậy ông John là gì của Jungkook?"
"Ông John là Bố Nuôi của Jungkook, ông là ông trùm Mafia đời thứ 29, tuy phạm tội nhưng ông cũng rất tôn trọng pháp luật, bảo vệ lẽ phải và là một nhân cách vĩ đại. Đó là con người đáng kính, đó cũng là lí do Jungkook rất yêu quý người Bố Nuôi này. Để có một Jeon Jungkook, một Jeikei như ngày hôm nay là nhờ một tay ông nuôi nấng, dạy bảo cậu ấy."
Mafia là một nhóm tội phạm có tổ chức bắt đầu ở Sicily, Italy. Hiện nay, mafia hoạt động chủ yếu ở Italy và Mỹ, được biết đến vì có những hành vi rất tàn nhẫn và phức tạp.
"Có lẽ anh là V nhỉ?" nói đoạn Pekey lại hỏi thêm một câu mà anh luôn nghi ngờ từ khi phát hiện Taehyung bắt đầu lên máy bay.
"Đúng vậy"
"Thật không ngờ, người Jungkook luôn tìm kiếm lại là người luôn ở bên cậu ấy" Pekey cười nhạt, cuộc đời Jungkook thật trớ trêu. Giành một khoảng thời gian để tìm người lại không ngờ người đó lại là người luôn bên cạnh mình.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường cuối cùng cũng đã đến điểm dừng, là một căn biệt thự nằm khuất thành phố. Là dinh thự của Jeikei.
Lái xe vào cổng, cảnh vệ xung quanh thấy là Pekey nên liền mở cửa chào đón anh vào.
"Cậu Pekey đây là?" người quản gia thấy Pekey vừa về đằng sau còn có thêm một người lạ khác liền tiến lên hỏi.
"Bạn của Thiếu Gia, nếu không có việc gì đừng làm phiền" để lại một câu Pekey liền nhanh chân bước đến căn phòng trên kia.
"Vâng"
Đứng trước cửa phòng, bước chân Taehyung khựng lại. Không vội bước vào hắn bảo Pekey là mình muốn nói chuyện riêng với Jungkook nên anh đã rời đi ngay tức khắc.
Mở hé cánh cửa Taehyung nhìn vào bên trong căn phòng, trên chiếc giường rộng lớn kia, có một thân ảnh mà hắn nhung nhớ bao lâu nay đang nằm đấy.
Thở hắt ra một hơi, Taehyung đẩy nhẹ cánh cửa mà bước vào, hắn nhẹ nhàng tiến gần đến chiếc giường, hình như Jungkook đã ngủ rồi. Taehyung ngồi xuống bên cạnh cậu, tay đưa lên vén những sợi tóc đang làm loạn trên bờ trán cao kia.
Nhìn khuôn mặt của người mà đêm nào mình cũng nhớ, khuôn mặt hồng hào ngày nào đã không còn nữa thay vào đó là sự hốc hác, trắng xanh do căn bệnh mang đến.
Bàn tay vô thức lướt đi trên từng góc cạnh của Jungkook, hắn nhớ thật sự nhớ cái con người này. Hắn thương thật sự rất thương cái con người này và cũng rất tức giận thật sự rất tức giận cái con người này.
"Tae...Taehyung?" cảm giác mặt mình có vật gì đó ươn ướt vừa chạm vào Jungkook mơ màng tỉnh giấc,và đập vào mắt cậu là hình ảnh phóng đại của Taehyung, hắn đang hôn cậu?
"Anh đây bảo bối"
"Thật...thật là anh sao?" Jungkook như không tin vào mắt mình, người mà cậu luôn dõi theo qua máy tính thật sự đang trước mặt cậu sao? Còn hôn cậu nữa?
Không đâu! Chắc chỉ là mơ thôi! Taehyung làm sao có thể ở đây được chứ? Nhưng...giọng nói này, bàn tay ấm áp đang đặt trên má này không thể nhầm được? Chính là Taehyung.
"Ừm" Taehyung trả lời Jungkook bằng giọng mũi hắn nở một nụ cười ôn nhu nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Taehyung à!" Jungkook như vở òa cậu ngồi dậy ôm chầm lấy Taehyung, cậu không ngờ ở đây cũng có thể gặp hắn. Khóc! Jungkook khóc rồi! Khóc vì quá xúc động, khóc vì sự nhớ nhung, khóc vì cảm thấy có lỗi.
"Bảo bối ngoan! Không được khóc, sẽ rất mệt" Taehyung ôm chặt Jungkook vào lòng mà vỗ về, hắn biết ngay con thỏ này sẽ khóc òa lên khi thấy hắn mà.
Là ai trước kia bảo hắn dừng lại? Là ai trước kia bảo chưa từng yêu hắn? Là ai trước kia bỏ rơi hắn một cách không thể nào tàn nhẫn hơn?
Thế hiện tại!
Là ai vừa gặp đã ôm chầm lấy hắn? Là ai vừa thấy khuôn mặt mày thì khóc òa lên như một đứa trẻ? Là ai tham lam hít lấy hít để mùi hương mình nhung nhớ bao lâu nay?
..
KHÔNG CÓ AI CHIỀU MẤY BÀ NHƯ TUI ĐÂU NGEN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...