Ông Trùm Đương Nhiệm Full

Thời gian cứ thế trôi qua, Jungkook vẫn luôn ở Kim Gia vì bà Kim chỉ ở đây thêm vài tháng nữa rồi tiếp tục hành trình du lịch của mình, cho nên bà muốn trong khoảng thời gian này có Jungkook ở bên trò chuyện với bà để đỡ cô đơn.

Hôm nay bà Kim và ông Kim cùng nhau đi mua sắm cho nên Jungkook cũng đến công ty cùng Taehyung.

Hiện tại Jungkook đang ngồi ngay tiệm bánh ngọt Cookie quen thuộc, vì Taehyung còn đang có có cuộc họp nên cậu ngồi đây đợi hắn.

"Jeikei? " Jungkook đang chăm chăm vào chiếc bánh xinh xinh trước mặt thì nghe có người gọi tên mình, nhưng lại gọi cái tên mà không ai dám phát ra.

"Cậu là Jeikei phải không?" một chàng thanh niên khoảng chừng lớn hơn Jungkook 5 tuổi, cao hơn cậu một cái đầu đứng trước mặt cậu.

"Có chuyện gì?" Jungkook bỏ hẳn chiếc nĩa xuống nhăn mặt nhìn lên anh ta.


"Đúng em thật rồi Jeikei, anh đây anh Cha Eun-woo đây" anh ta nhìn kĩ gương mặt Jungkook nhận ra chính xác là cậu liền vui vẻ không thôi.

"Cha Eunwoo? Là...là anh thật sao?" Jungkook ngạc nhiên khi thấy người anh trước mặt.

Cha Eunwoo là người anh mà Jungkook đã từng kể, anh vì không chịu đựng được những áp lực của khu tập luyện mà chạy trốn, trước kia anh là người yêu thương Jungkook hết mực coi cậu như người em trai của mình, luôn giúp Jungkook chịu phạt mỗi khi cậu làm sai, luôn cùng Jungkook tập luyện ở bãi biển để cậu không cảm thấy cô đơn, luôn cõng Jungkook về khi cậu tập quá lâu đến mức không còn sức lực, luôn nhường những đồ ăn ngon cho Jungkook mặc dù bản thân đang rất đói, luôn lén đi mua bánh ngọt cho Jungkook mặc cho căn cứ không cho phép ra ngoài, luôn bên cạnh chăm sóc cho Jungkook mỗi khi bị ốm, luôn là người mang thuốc cho Jungkook mỗi khi căn bệnh cậu tái phát, luôn là người che chở cho Jungkook mỗi khi đêm về để cậu không cảm thấy sợ hãi và luôn là người giúp Jungkook thoát khỏi sự cô độc của chính bản thân.

"Đúng vậy là anh đây nhóc con" Eunwoo mĩm cười nhìn Jungkook, cậu vì quá vui mà đứng dậy ôm chầm lấy anh, Jungkook thật sự thật sự rất nhớ người anh này, ngoài Bố Nuôi ra thì người anh này chính là người thương cậu nhất.

"Sau khi rời căn cứ anh đến Hàn sao?"
Cả hai ôm nhau một lúc rồi cũng buông ra, Jungkook ngồi đối diện với Eunwoo mà hỏi thăm.

"Không! Sau khi thoát khỏi căn cứ anh vẫn luôn bị truy đuổi anh chạy hai ngày liên tiếp theo đường chân núi cho đến khi kiệt sức thì rơi xuống vực, anh cứ tưởng cái mạng nhỏ này kết thúc rồi chứ. Nhưng thật may khi anh tỉnh dậy là trong một ngôi nhà của người thợ săn, ông ấy giúp anh xử lí vết thương. Vì vách núi quá cao nên anh đã bị gãy chân phải mất 4 tháng dưỡng thương anh mới hồi phục. Khi vết thương đã lành, anh cũng không biết bản thân phải đi về đâu đành ở lại cùng sống qua ngày với người thợ săn đó. Cho đến một ngày ông ấy bảo anh nên lên thành phố để mua một ít dụng cụ, tình cờ anh giúp một người thoát khỏi tai nạn xe. Ông ta vì muốn trả ơn nên muốn anh về làm vệ sĩ thân cận bên cạnh ông ấy. Em biết ông ta là ai không?" Khựng lại một chút Eunwoo hỏi Jungkook.

"Là ai ạ?"

"Piero Marco" Eunwoo nhấp ly trà lên miệng rồi trả lời.

"Piero Marco?....Trùm mafia Ý?" Jungkook nghe cái tên này rất quen, nghĩ một lúc cậu liền nhớ ra.


"Đúng vậy" Eunwoo biết ngay là Jungkook biết người này là ai, nên gật đầu để khẳng định cho câu trả lời của cậu.

"Ông ấy đưa anh về là người thân cận nhất với ông ấy, vì trước đây anh đã được huấn luyện qua nên anh không cần phải tập luyện khắc nghiệt như ở căn cứ, ông ấy là người khá tốt bụng, sau vài năm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối anh mới xin nghĩ phép để đi tìm em, anh muốn mang em theo và ông ta cũng đã đồng ý. Sau khi quay về Hoa Kì, vì được ông ấy giúp đỡ nên thân phận thật của anh không còn là vấn đề gì ở đấy nữa, điều đó khá thuận tiện cho việc tìm ra em. Nhưng anh đến căn cứ thì chỗ đó đã không còn nguyên vẹn nữa, mọi thứ thành một đống đổ nát, lúc đó anh thật sự rất sợ, anh không biết tình hình của em như thế nào, căn cứ không còn vậy em sẽ đi đâu? Lúc đang không biết tìm em như thế nào, thì anh nghe người dân đồn Ông Trùm Jeikei là người đương nhiệm tiếp theo, em có biết tâm trạng của anh khi nghe tin đó như thế nào không? Anh dường như không tin vào tai mình, nhưng sau khi điều tra chắc chắn và biết được người đương nhiệm đó chính là em thì anh mới thật sự tin. Nhưng vì vị trí em quá cao nên anh không thể nào gặp được em, thậm chí đến nơi ở anh cũng không tìm ra."

"Anh đi khắp Hoa Kì để thu nhập thông tin của em, rồi anh nghe được rằng em đã sang Hàn và mọi chuyện ở đó do một người tên là Pekey quản lí. Vậy nên anh mới sang Hàn, anh tìm em suốt hai tháng qua cho đến hôm nay mới gặp được em đó nhóc con à."

"Vất vả cho anh rồi" Jungkook nở một nụ tươi trả lời anh.

"Không vất vả, ngược lại là em mới đúng" Eunwoo dơ tay xoa đầu Jungkook, cái xoa đầu thể hiện biết bao nhiêu cưng chiều, nhớ nhung anh dành cho cậu.

"Nói anh nghe, rốt cuộc mọi chuyện là sao? Tại sao căn cứ lại không còn nữa, tại sao em leo lên vị trí đó?" bây giờ Eunwoo mới hỏi lại Jungkook, anh thật sự rất tò mò những chuyện đã xảy ra với cậu. Anh biết Jungkook không hề có tư tưởng và cũng không hề mong muốn leo lên cao như vậy, vì anh biết Jungkook không phải là người muốn làm chủ mọi thứ, không muốn bị ràng buộc bởi cái thế giới khốc liệt đó, cậu chỉ muốn được tự do, chỉ muốn được làm chính mình, chứ không phải ngồi ở cương vị đó để chịu những sức ép của xã hội, sự cạnh tranh, sự đấu đá của những kẻ mong muốn được làm bá chủ thiên hạ.

Vậy không lí nào người như Jungkook lại trở thành Ông Trùm.


Anh nhận ra rằng ánh mắt ngây thơ, giọng nói trong trẻo ngày nào của Jungkook đã không còn nữa mà thay vào đó là một ánh mắt sắc bén giọng nói đầy lạnh lùng. Nếu như lúc nảy Jungkook không cố gắng giữ bình tĩnh thì có lẽ bây giờ Eunwoo đã trở thành một cái xác khô vì dám gọi tên thật của cậu rồi.


...
XIN LŨI VÌ SỰ MUỘN MÀNG NÀY🥺🥺




VÀ CHUẨN BỊ NGƯỢC NHA MN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui