Ông Trùm Đương Nhiệm Full

"Hai đứa dậy rồi đó sao? Kookie lại đây ăn sáng đi con" Jungkook và Taehyung tỉnh dậy vào buổi sáng tinh mơ, cả hai cùng nhau đi xuống dưới nhà, vừa vào nhà bếp đã thấy mọi người đang cùng nhau dùng bữa sáng.

"Vâng ạ" Jungkook ngồi xuống chiếc ghế đã được Taehyung kéo ra hướng đối diện với bà Kim.

"Bác quản gia, hôm nay ăn gì vậy?" Taehyung cũng ngồi xuống kế bên Jungkook.

"Dạ bánh mì sandwich kẹp bơ đậu phộng thưa cậu chủ" Quản gia từ trong bếp mang ra hai phần bánh đặt lên đĩa cho Jungkook và Taehyung.

"Đậu phộng sao? " Taehyung hỏi lại lần nữa và nhận được cái gật đầu chắc chắn của quản gia.


Không nhanh không chậm Taehyung lấy phần bên đĩa Jungkook bỏ qua đĩa của mình, rồi hắn đứng dậy đi vào bếp, trước khi đi còn để lại một câu "anh làm món khác cho em".

Ra là Taehyung vẫn nhớ rằng Jungkook không thích ăn đậu phộng nói chính xác hơn là cậu không được ăn đậu phộng.

Bà Kim ngồi nhìn thằng con trai đường đường là tổng tài cao cao thượng thượng đang hì hục trong bếp để làm bữa sáng cho bảo bối. Rồi lại nhìn sang cặp đôi từ nảy đến giờ vẫn không nói tiếng nào kia, đó là NamJoon và SeokJin, NamJoon đang bận bịu cắt nhỏ miếng bánh mì vừa ăn ra cho SeokJin thì bà bất giác mĩm cười.

Quả nhiên là con trai nhà họ Kim thương vợ y hệt như ba nó.

Sau 5 phút trong bếp, cuối cùng Taehyung cũng mang một đĩa bánh mì kẹp trúng ốp la, bên trên còn phủ thêm một lớp sốt kem trông rất bắt mắt. Đặt xuống đĩa cho Jungkook, hắn quay lại bếp lấy thêm ly sữa cho cậu rồi mới an tâm ngồi xuống thưởng thức bữa sáng.

.
.

Bữa sáng nhanh chóng trôi qua, Taehyung vì ở công ti còn khá nhiều việc nên đã nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn tặng cho Jungkook một nụ hôn tạm biệt. NamJoon và SeokJin cũng không ngoại lệ, chuyện ở bang, ở bệnh viện cũng còn rất nhiều nên hai người họ cũng rời đi nốt. Đáng ra Jungkook cũng sẽ theo Taehyung đi làm, nhưng bà Kim một mực không cho, bà muốn cậu ở lại trò chuyện với bà, dù sao ở nhà chẳng có ai thật sự rất chán.

Thấy bà Kim kiên quyết không cho mình đi, Jungkook cũng không có ý định làm trái lời bà, cậu chỉ gọi nhờ Jimin mang một ít quần áo qua cho mình và bảo Jimin rằng sẽ đi vắng vài hôm. Lúc đầu cậu ta luyến tiếc lắm, nghe Jungkook không có ở nhà liền buồn rười rượi nhưng đến khi nghe nói là ở nhà mẹ Taehyung cậu ta mới thôi ủ rủ.

"Kookie à?" Bà Kim từ phòng khách gọi Jungkook, Jungkook đang lau lại cây đàn piano bị nhà họ Kim bỏ rơi mấy năm nay. Cây đàn này được biết là lúc trước họ mua về để trang trí để lấp đầy khoảng trống, nhưng về sau cảm thấy không cần nữa nên đã cho người mang xuống kho để, tình cờ lúc sáng Jungkook xuống kho tìm cây xẻng để trồng ít hoa giúp bà Kim thì thấy nó, nên cậu hỏi ý kiến của bà xem có thể mang lên lại được không? Thế là bà đồng ý cho Jungkook mang lên.


"Nae~~" Jungkook đang cặm cụi lau nghe bà gọi tên mình thì liền lên tiếng. Jungkook có thói quen rất đặc biệt là mỗi khi bản thân cảm thấy vui mừng hay thích thú cậu sẽ nói chuyện rất dễ thương, chẳng hạn như lúc này Jungkook trả lời lại tiếng gọi bằng "Nae~~" nếu bình thường thì cậu chỉ thưa lại là "Vâng ạ" thôi.

Chúng tỏ Jungkook rất thích đàn!!

"Ta đi mua ít đồ về trang trí nhà thôi, dù sao vài ngày nữa là đến năm mới rồi" Bà Kim đứng dậy đi đến chỗ Jungkook.

"Vâng ạ, bác lên thay đồ trước đi ạ" Jungkook dừng động tác lại nhìn bà Kim rồi nói, trên môi vẫn còn nở nụ toe toét làm lộ ra hai cái răng thỏ trông đáng yêu làm sao.

Vậy bảo sao con trai bà không chết mê chết mệt vì thằng nhóc này!!

Nói đến đây, từ sáng giờ vẫn chưa thấy có sự xuất hiện của Mari. Thật ra lúc tối sau khi ăn xong Mari đã tạm biệt ông bà Kim để quay về nhà riêng của Taehyung, và cô bảo về đấy sẽ thu xếp đồ đạc rồi thuê một ăn hộ để ở. Mari không muốn ở lại đây, vì cô không thể tự mình đối diện với những cử chỉ, hạnh động vô cùng ôn nhu của Taehyung dành cho Jungkook mà mãi mãi không bao giờ thuộc về mình. Mặc dù cô nói mình đã từ bỏ, nhưng dù sao đoạn tình cảm này đã nuôi nấng từ khá lâu, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Chỉ có thể theo thời gian mà phai dần, rồi sẽ tìm được một người vì cô mà hết lòng hết dạ yêu thương che chở cho Mari giống như cách Taehyung bao bọc cưng chiều Jungkook.


Yêu một người không sai, cái sai là đã phí hoài quá nhiều những năm tháng thanh xuân để dùng dằng giữa việc níu kéo hay buông tay. Níu kéo thì tìm mãi không thấy được bình yên. Buông tay thì đau khổ triền miên vì sao không quên được họ. Rốt cuộc vẫn để cho những giọt nước mắt, những tổn thương trong lòng khiến mình vùi trong những ngày u tối khiến bản thân hình thành nên một bóng ma không thể ngự trị.

Vì yêu một người không ngại bản thân là một thiên thần mà đi nhuộm đen cả một bầu trời!

Suy cho cùng Mari vẫn là một cô gái đáng thương bởi vì yêu Taehyung quá mù quáng nên đã sinh ra một tính cách trái lập với bản thân trước đây. Để rồi lúc này nhìn lại, thấy mình thay đổi quá nhiều, từ thói quen đến tính cách, từ tâm hồn đến cách nói rốt cuộc điều đáng sợ nhất chính là đánh mất bản thân mình chỉ vì muốn làm hài lòng Taehyung, chỉ muốn đem Taehyung về bên cạnh mình, chỉ muốn Taehyung là của riêng mình và rồi cuối cùng người Taehyung lựa chọn mãi không phải là cô.

Mari vì đã quá ảo tưởng rằng Taehyung sẽ thật sự có tình cảm với mình. Vì quá coi trọng nên đã luôn luôn sợ mất, và dường như mọi thứ vẫn đi theo quỹ đạo của nó, tình yêu mà Mari luôn tôn thờ cũng chấm dứt, cái bản thân mà cô đã đánh mất không chỉ riêng Taehyung mà còn cả bao nhiêu niềm tin được gửi gắm vào cái gọi là hạnh phúc này nữa.

Chấm dứt rồi, tình cảm Mari dành cho Taehyung đến đây đã kết thúc rồi!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui