[Alo? Taehyung? Jungkook có chỗ anh không?]
"Không, chẳng phải em ấy ở nhà hay sao?" Taehyung vừa đứng chiếc bánh kem của Mari mang đến định bụng sẽ 'cảm ơn' và bảo cô cứ để đấy và ra ngoài đi, nhưng lời chưa kịp nói thì điện thoại hắn liền reo lên.
Là Jimin gọi!
Với bản tính tò mò như Jimin phải ngồi đợi Jungkook về để hỏi chuyện thì không thể nào chịu được. Sau khi cậu ta thay bộ đồ mới và cho cậu bé ăn no thì ngay lập tức hỏi nó có chuyện gì. Cậu bé thấy Jimin cũng giống như anh trai kia, là người rất tốt thì ngồi kể hết mọi chuyện cho cậu ta nghe và cũng bao gồm có tình tiết ' Chiếc bánh kem bị đá'
Nghe đến đây Jimin thấy bất an hẳn lên, cậu ta biết chiếc bánh đó là bao nhiêu tâm huyết mà Jungkook đặt vào, chiếc bánh được làm ra từ tình yêu mà Jungkook dành cho Taehyung, từ cả tấm lòng của Jungkook đặt vào nó vậy mà....
Jimin biết chắc chắn tâm trạng của Jungkook đang không tốt, nên đã nhanh chóng gọi cho Suga để hỏi số của Taehyung, vừa có được số cậu ta liền gọi ngay cho hắn.
[Không xong rồi]
"Jungkook có chuyện gì?" Nghe đến đây trong lòng Taehyung nổi lên một cổ lo lắng, cả người bất giác bật dậy.
[Cả ngày hôm nay Jungkook cất công tự tay làm bánh kem để chúc mừng sinh nhật anh, nhưng trên đường đến công ty vì giúp một cậu bé mà lũ côn đồ đã phá chiếc bánh của cậu ấy, anh mau đi tìm Jungkook đ....]
Chưa để Jimin nói hết câu Taehyung cũng đã hiểu ra vấn đề, hắn tức tốc chạy đến lấy áo khoác sau đó rời khỏi công ty để lại Mari với chiếc bánh kem ngơ ngác nhìn theo.
"Jungkook à! Đừng suy nghĩ lung tung nha em" Taehyung vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Jungkook nhưng từng tiếng chuông cứ liên tục vang lên rồi tắt ngủm. Hắn bức bối quăng ngay điện thoại sang một bên, Taehyung lấy lại bình tĩnh để cho bản thân có thể tập trung đoán xem Jungkook hiện đang ở đâu.
Sau một hồi suy nghĩ Taehyung lập tức quay đầu xe lại hướng phía trước mà chạy thẳng, cho đến một cây cầu mới dừng lại.
Quả nhiên như những gì hắn nghĩ, dưới chân cầu có hình ảnh một cậu thanh niên đang ngồi co ro ở đó.
"Jungkook à?" Taehyung từ khi nào đã đứng bên cạnh Jungkook, hắn khoác lên người cậu chiếc áo ấm duy nhất của mình rồi nửa ngồi nửa quỳ xuống lay người cậu.
"Jungkook? Là anh đây" Taehyung nhẹ nhàng xoa đầu cậu, hắn biết Jungkook tâm trạng đang rất không tốt nên từng cử chỉ hành động đều vô cùng ôn nhu.
Jungkook nghe được giọng nói trầm trầm quen thuộc cậu biết đó là Taehyung nhưng cậu không có can đảm ngước lên nhìn hắn, Jungkook không có cam đảm đối diện với hắn lúc này.
"Ngoan! Đừng khóc nữa được không? Nghe lời, nhìn anh đi em" Taehyung biết Jungkook nghĩ gì và hắn cũng biết tại sao cậu không chịu nhìn mặt hắn.
"Jungkook à!" Taehyung một lần nữa gọi tên cậu, điều đó như đánh thẳng vào lòng Jungkook khiến cậu một lần nữa khóc òa lên.
"Ngoan nào! Bảo bối của anh đừng khóc nữa nhé, mắt sưng lên sẽ rất xấu"Taehyung thấy Jungkook khóc to lên liền không khỏi xót xa mà ôm cậu vào lòng vỗ về, hắn vỗ từng nhịp từng nhịp lên tấm lưng lạnh lẽo của cậu.
"Tae...Taehyung à..hức...em...em xin...lỗi hức.." Jungkook ôm chầm lấy Taehyung, hai tay cau lấy cổ, cậu gục đầu lên vai hắn mà khóc.
"Không trách em, ngày mai anh sẽ cùng em làm một chiếc bánh thật ngon nhé, được không?" Taehyung vẫn nhẹ nhàng ôn nhu ôm Jungkook liên tục vỗ vào lưng cậu trấn an để giúp cậu bình tĩnh hơn.
"Nào! Bảo bối ngoan, về thôi em ngoài này rất lạnh, sẽ bị cảm" mặc cho Jungkook lắc đầu phản đối Taehyung vẫn cúi xuống ôm cậu lên hướng về chiếc xe mà đi.
Taehyung ôm Jungkook đến xe, mở ghế phụ rồi đặt cậu vào, nhưng Jungkook vẫn cứ ôm chặt lấy hắn không buông. Bất đắc dĩ Taehyung chiều theo ý cậu mặc cho Jungkook quấn lấy mình hắn ngồi ngay vào ghế lái.
Taehyung vừa lái xe vừa nhìn con thỏ nhỏ nằm trong lòng mình vì khóc quá nhiều nên có chút mệt đã thiếp đi từ bao giờ, dù đôi mắt sưng húp đã nhắm nhưng tay Jungkook vẫn siết chặt lấy cổ hắn, cứ như sợ rằng nếu cậu buông ra thì Taehyung sẽ chạy mất vậy.
.
.
"Máu?" Taehyung không đưa Jungkook về nhà mà lại đưa cậu đến thẳng công ty. Hắn biết lúc này hắn cần phải ở bên cạnh cậu, nhưng vừa ngồi xuống sofa, lúc này trong phòng có ánh sáng nên Taehyung mới phát hiện ra rằng trên áo Jungkook có loang lổ vài vết màu đỏ và hắn chắc chắn rằng đây là máu
"Bảo bối, em bị thương ở đâu sao?" Taehyung kéo người Jungkook ra khỏi người mình nhưng cậu lắc đầu tay cứ mãi không chịu buông.
"Nghe lời quay ra đây anh xem" dù có cưng chiều Jungkook bao nhiêu nhưng thấy cậu bị thương mà không cho mình biết, giọng điệu Taehyung liền lạnh đi vài phần.
Jungkook nghe chất giọng này của Taehyung thì cũng đoán ra được hắn đang chuẩn bị tức giận, cậu từ từ buông tay mình ra nhưng vẫn không dám đối mặt với hắn.
Thấy Jungkook đã buông Taehyung mới kiểm tra từ trên xuống dưới cho cậu, tay vô tình đụng trúng bàn tay của Jungkook làm cho cậu phải "A" lên một tiếng.
"Là tự làm?" Taehyung nâng bàn tay trày xước của Jungkook lên máu từ khi nào đã đông lại thành một mảng, hắn nhíu mày hỏi cậu.
"......."Jungkook không nói gì cậu vẫn như thế chỉ gật đầu để trả lời hắn.
"Vì tức giận?" Taehyung lại dùng giọng điệu đó tra hỏi Jungkook.
Jungkook lại gật đầu.
Taehyung thấy cậu cứ mãi cúi đầu xuống, mất kiên nhẫn mà nâng cằm cậu lên nhìn mình.
"Anh cho phép em tự làm mình bị thương sao? Hửm?"
"......."
"Còn không chịu nói?" Taehyung đang tức giận, hắn tức giận vì hắn xót cho Jungkook, xót vì thấy Jungkook bị thương, xót vì Jungkook khóc đến mắt sưng húp cả lên, xót vì Jungkook bị đau mà vẫn chịu đựng một mình....
"Tho...thói quen.. thôi" Jungkook thấy bộ dạng này của Taehyung thì có phần sợ hãi, mắt đã đóng một tầng nước rồi, chỉ cần hắn nói thêm câu nữa thì ngay lập tức nó sẽ lăn dài trên má.
Thói quen? Đúng vậy Jungkook có một thói quen rất kì lạ, ngoài việc cậu trốn khóc một mình khi cảm thấy tủi thân ra thì cậu còn tự tay mình đấm vào những thân cây, những vách đá hoặc những tấm tường để trút giận nữa...Jungkook cứ thế mà đấm mặc cho tay mình có bị thương đi chăng nữa đến khi cảm thấy bản thân đã tốt hơn cậu mới dừng lại.
..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...