Ông Trùm Đương Nhiệm Full

"Nhưng...." Hoseok định nói chợt nhận ra đây là chuyện trong bang nhưng ở đây có sự xuất hiện của Jungkook nên không tiện cho lắm.

"Cứ nói" Taehyung biết Hoseok đang nghĩ gì liền lên tiếng đánh bay suy nghĩ ấy.

"Hàng của chúng ta đang đi qua biên giới liền bị 2 tàu lớn của người bên Paris chặng đường, không cho chúng ta qua lại ép ta phải quay về nên hàng vừa rồi ta chuyển đi không được . Bọn chúng còn đòi chúng ta đóng tiền mua đường biển." Hoseok không ngần ngại nữa mà nói thẳng.

"Bên bọn chúng thuộc hạ rất đông, còn cảnh cáo rằng hôm sau nếu ta qua thì sẽ cho nổ súng, giờ ta phải làm sao đây Lão Đại? Nếu giao bị chậm chúng ta sẽ bị thiệt hại rất nhiều"

"Để tao nghĩ cách" Taehyung tập trung suy nghĩ kế hoạch tay rãnh thì nghịch tóc Jungkook.

"Không biết phải làm sao để tàu ta  qua được trong khi chỉ có con đường đó là duy nhất, nếu như ta trực tiếp tấn công thì người bên ta chắc chắn sẽ chết, theo em tìm hiểu thì bọn chúng tàng trữ vũ khí từ những vụ cướp các thuyền nhỏ chuyển hàng qua biên giới như chúng ta cho nên so về vũ khí ta không độ lại được. Tụi em định lẳng vào bên trong rồi cho nổ tàu nhưng bọn số lượng người trên tàu đến con ruồi còn không bay vào được nói chi là người." Hoseok lại nói rồi đẩy những tấm hình chụp 2 chiếc tàu lênh đênh trên biển đưa cho Taehyung.

"Tấn công trực tiếp không được, đánh lén cũng không?" Taehyung bắt đầu cảm thấy khó chịu. Bọn chúng dám ngán đường của hắn, vậy mà không có cách gì để xử lí. Vẻ mặt của Taehyung bây giờ đã trở nên lạnh lùng không còn ôn nhu như vài phút trước nữa.

"Em cũng đang rất đau đầu vụ này" Hoseok nằm ngửa ra ghế thở dài.

Taehyung cầm lấy những tấm ảnh lên xem, Jungkook ngồi một bên nảy giờ cũng đã nghe thấy mọi chuyện cậu nhìn ảnh trên tay hắn sau đó nhìn sang khuôn mặt đang đăm chiêu suy nghĩ của hắn. 

"Đơn giản mà" Jungkook nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi điện thoại.


"Hả?" Hoseok ngạc nhiên bật dậy nhìn Jungkook Taehyung nghe vậy cũng nhìn qua.

"Anh có bom hẹn giờ không? Loại bom nào có thể nổ dưới nước, các máy móc bên trong không bị ảnh hưởng bởi nước?" tay Jungkook di chuyển linh hoạt trên điện thoại. Miệng không buồn mà hỏi những thứ cần thiết.

"Có, chúng tôi đã từng chế tạo nhưng không nhiều" Hoseok lên tiếng trả lời cậu.

"Không cần nhiều......Yessss" Jungkook thắng trận game lúc này mới bỏ điện thoại xuống tập trung vào việc của Taehyung. Cậu lấy ảnh trong tay hắn lên nhìn chăm chú.

"Chúng ta chỉ cần cho tàu chở hàng đứng cách xa bọn chúng sau đó cho  người lặn xuống biển bơi đến tàu bọn chúng rồi gắn bom ở hai bên thân tàu, canh đúng thời gian nổ để đường cho bên ta rời đi chỉ cần vài giây....Bùm.... hết vật cản trở "

Hoseok và Taehyung nhìn nhau có vẻ hai người đã hình dung ra được kế hoạch này.

"Sao ta không nghĩ ra cách này nhỉ" Hoseok tự cốc đầu mình.

"Giỏi lắm bảo bối" Taehyung khá hài lòng với ý kiến của Jungkook không khỏi vui mừng mà đưa tay lên xoa đầu cậu.

"Nếu như bơi từ khoảng cách xa thì không ai lặn được lâu cả, người trong bang ngoài tôi ra còn lại người bơi giỏi nhất ít nhiều gì cũng không quá 5 phút." chưa vui mừng được bao lâu thì Hoseok lại lo lắng vì trong bang không có ai lặn dưới biển lâu được.

"Vậy anh lặn đi"Jungkook nhướng mày nhìn lên Hoseok.

"Mình tôi thì làm sao đủ thời gian?"

"Vậy tôi với anh? Tôi cũng từng học lặn nên khá ổn"

"Không được" Taehyung nghe Jungkook nói muốn tham gia thì liền lên tiếng. Hắn không muốn cậu làm những việc nguy hiểm như thế.

"Nhưng m..."Hoseok định phản bác lại thì...

"Tao với mày" Taehyung cắt ngang lời anh. Jungkook nghe vậy liền ngước lên nhìn anh.

"Nếu như không tính toán thời gian kĩ cả 2 người có thể cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ" Jungkook cũng bất an không kém, cậu đối với những việc như vậy biết sự nguy hiểm của nó như thế nào.


"Nh...."

"Cứ như thế mà làm, về cho người chuẩn bị bom 2 ngày sau giao hàng"

"Vâng! Lão Đại" Hoseok nhận lệnh cúi đầu chào Taehyung sau đó rời đi.

"Sẽ không sao, em không cần lo"Taehyung nhìn thấy vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên mặt Jungkook hắn xoa đầu trấn an cậu.

"Em đói" sau khi Hoseok ra ngoài. Jungkook nhìn qua Taehyung nói.

"Đi thôi"

...

Cả hai cùng ăn ở một nhà hàng sau đó liền đến rạp chiếu phim vì Jungkook nói muốn xem nên Taehyung liền chiều theo ý cậu. Nói là cả hai ăn thật ra chỉ có mỗi mình Jungkook ăn, còn Taehyung ngồi gắp thức ăn rồi đút cho cậu, hắn chăm sóc cho cậu từng li từng tí còn bản thân chỉ nhìn cậu ăn ngon thì cũng thấy no rồi.

Nói cùng nhau xem phim nhưng thật ra chỉ có Jungkook xem từ đầu đến cuối còn Taehyung cứ ngồi ngắm cậu mãi đến phim chiếu những gì cũng không biết.

"Màn hình ở phía trước" Jungkook ngồi vừa nhìn hình chiếu phim trước mắt vừa mở miệng nói người bên cạnh.

"Anh biết" Taehyung vẫn chống cằm nhìn chằm chằm vào Jungkook  Lâu lâu còn đưa ly nước lên cho cậu uống.

"Vậy sao nhìn em mãi thế?" Jungkook quay qua nhìn hắn.


"Anh thích như vậy"

"Nhìn nữa là thủng mặt em đấy" Jungkook cũng bó tay với cái miệng ngọt này của hắn.

"Thủng càng tốt, để người khác khỏi ngắm bảo bối của anh"

"......" Jungkook nhìn Taehyung bằng nửa con mắt.

"Em đáng yêu chết đi được"Taehyung  lấy tay véo nhẹ chóp mũi cậu. Hắn không thể nào chịu được dáng vẻ hết sức dễ thương này của Jungkook.

Bộ phim kết thúc cả hai cùng nhau đi về, cùng đan tay nhau đi dạo, cùng nhau vệ sinh cá nhân cùng nhau đi ngủ. Đối với Jungkook cuộc sống hiện tại đầy màu hường và ấm áp, cậu bây giờ cảm thấy rất hạnh phúc khi có Taehyung bên cạnh, có Taehyung chăm sóc, có Taehyung cưng chiều, có Taehyung ôm mình vào lòng mà sưởi ấm, có Taehyung trao cho những nụ hôn ngọt ngào trước khi ngủ.... Jungkook cứ ngỡ như mình đang mơ vậy nếu đây thật là giấc mơ thì cậu nguyện sống mãi trong giấc mơ tươi đẹp này.

"Ngủ ngon, bảo bối"

..........

CHAP NÀY HƠI NHẠT 😥


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận