Năm ngày Jungkook đã nằm im ở đấy 5 ngày rồi, cậu không mở mắt, không động đậy, không nói chuyện, chỉ nằm im một chỗ mà phả từng hơi thở khó khăn, trên mặt còn phải đeo ống thở oxi.
5 hôm trước Jungkook đã được tiêm thuốc giải vào người, lúc tiêm thuốc từ từ ngấm vào bên trong, cơ thể cậu liền có phản ứng, cậu co giật liên tục, gân trên người điều thi nhau nổi lên đồng thời nhiệt độ trong người giảm xuống tận 10°C, biểu hiện này không khác gì vói lúc cậu bị phản ứng với những các loại thức ăn.
Nhưng sau 2 tiếng thì Jungkook cũng đã ổn chỉ là cậu không còn mở mắt ra nữa.
"Jungkook? Em không nhớ nữa à? Em từng nói bất luận như thế nào, em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh mà?" Taehyung vẫn ngồi đấy, ngồi kế giường của Jungkook mà nắm lấy tay cậu để cho cậu có thể cảm nhận được Kim Taehyung này vẫn luôn ngồi đây chờ đợi Jeon Jungkook.
Bao dung sự nghịch ngợm của em, việc em chẳng thèm nói lý lẽ, có anh ở bên em vô cùng cảm kích. Bao dung sự trẻ con của em, những tính xấu của em, cuộc đời này có được trái tim của anh em vô cùng hạnh phúc
Jungkook à! Mau tỉnh dậy đi em.
Xin em!
"Sẽ mất khá lâu để tỉnh lại hoặc sẽ không bao giờ tỉnh, tỉnh lại hay không vẫn phụ thuộc vào ý chí của chính ngài ấy"
Đó là câu nói của bác sĩ Kang nói lại với Taehyung, ngày mà Jungkook chìm sâu vào hôn mê.
Đến nay cũng đã 1 tháng rồi.
Jungkook nằm trên giường bệnh, cơ thể lạnh ngắt, đôi mắt nhắm nghiền, cậu mặc kệ Taehyung có gọi tên mình, có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa nhưng vẫn không chút lay động.
Ngồi bên cạnh Jungkook, kế bên là một cuốn sổ nhỏ với dòng chữ nguệch ngoạc:
"Đây không biết là lần thứ bao nhiêu em suy nghĩ như vậy nữa? Nếu em không may chết đi vậy ai sẽ là người thay em ở bên cạnh anh? Ai có thể đủ can đảm lấp đầy khoảng trống trong tim anh? Ai là người đủ khả năng bồi đắp những tổn thương mà em đã gây ra cho anh? Em cố gắng chịu đựng đến ngày hôm nay tất cả là vì anh, muốn sống cùng anh trải qua những tháng ngày hạnh phúc, những tháng năm ngọt ngào. Nhưng có lẽ sau này, sẽ có một người nào đó đến thay em cùng anh trải qua những sóng gió của cuộc đời, sống cùng anh đến đầu bạc răng long. Anh có thế giới của anh, em có cuộc sống của em từ giờ trở về sau chuyện tình yêu của chúng ta sẽ chìm vào quên lãng. Xin lỗi vì đã thất hứa, xin lỗi vì đã không thể cùng anh ngắm hoàng hôn, xin lỗi vì đã không thể cùng anh đi dạo phố, xin lỗi vì đã không thể cùng anh say giấc trong mỗi đêm đông về, xin lỗi vì đã không thể cùng anh đi hết cuộc đời này. Và....cũng cảm ơn anh vì khoảng thời gian tươi đẹp qua, cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là sự ấm áp, cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là tình yêu, cảm ơn anh đã cho em biết trên thế giới này cũng không phải toàn là tăm tối. Em yêu anh Taehyung à"
2
"Bảo bối! Cuối cùng cũng chịu nói yêu anh rồi, nhưng anh không muốn thấy câu này, anh muốn nghe chính miệng em nói ra 3 chữ đó. Nếu yêu anh thì mau tỉnh dậy nói anh nghe đi, được không em?"
Dứt câu Taehyung đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má Jungkook, những ngày qua Taehyung luôn trò truyện cùng cậu, và có lẽ cậu nghe hết mọi thứ nên nước mắt cứ rơi liên tục.
"......."
"Chắc bảo bối của anh đang rất mệt phải không? Vậy thì em cứ nghỉ ngơi đi, khi nào nhớ anh rồi thì tỉnh dậy nhé? Anh thương bảo bối nhỏ của anh nhất, anh sẽ luôn ở đây sẽ luôn bên cạnh em, em cứ yên tâm mà ngủ, mọi chuyện cứ để anh lo."
1
"......."
"Anh kể em nghe 1 câu chuyện nhé, trước kia có một Doraemon đã ở bên cạnh Nobita 80 năm, trước khi chết Nobita đã nó với Doraemon rằng: ' sau khi tớ đi cậu hãy trở về nơi cậu thuộc về' Doraemon đồng ý, sau cái chết của Nobita cậu đã dùng cỗ máy thời gian để quay về 80 năm trước để nói với Nobita rằng: ' Xin chào Nobita, tớ tên là Doraemon' cho dù cho Doraemon bao nhiêu cơ hội thì cậu ấy vẫn muốn gặp lại Nobita vì nơi Nobita ở chính là nơi Doraemon muốn đến. Với anh cũng vậy cho dù trải qua trăm kiếp, nhất định anh sẽ tìm đến em một lần nữa, Kim TaeHyung này trọn đời trọn kiếp chỉ yêu mình Jeon Jungkook, nên dù em có đi về đâu thì phía sau sẽ luôn có bước chân của anh, tình nguyện đi theo và đến bên cạnh đông hfnh cùng em"
"Bảo bối em nghe anh nói mà phải không? Ngoan đừng khóc, anh thương"
"Anh thay mùi hương khác cho em nhé?" đặt lên trán Jungkook một nụ hôn, Taehyung chỉnh chăn lại cho cậu sau đó cầm lấy bình xông hơi đã cạn, mệt mỏi đi xuống nhà.
.
"Cậu bận lắm sao? Dạo này không thấy cậu hay đến đây?" Vào nhà bếp Taehyung thấy Pekey đang rót nước liền tiến đến hỏi, từ khi Jungkook bất tỉnh đến giờ số lần Eunwoo và Pekey đến đây rất ít, vì có Taehyung bên cạnh chăm sóc Jungkook nên hai người không cần dành nhiều thời gian bên cạnh cậu.
"Đúng vậy, tin Jeikei bị trúng độc hôn mê gần tháng nay đã bị đồn ra ngoài, cả gia đình mafia đang nhanh cơ hội này mà đạp đổ chiếc ghế mà Jeikei đang nắm giữ và chiếm lấy từng địa bàn cũng như cương vị của cậu ấy" đưa ly nước lên miệng uống một hơi, Pekey ngã người ngồi phịch xuống ghế mà than thở.
"Trước khi Jeikei nằm như thế, cậu ấy đã giao hết toàn bộ quyền lực lại cho tôi và Eunwoo cai quản vì cậu ấy biết đằng sau thế lực gia đình mafia kia vẫn có một kẻ nào đó đang âm thầm hại mình và người đó không ai khác chính là người đã khiến cậu ấy ra nông nổi này, người điều chế ra chất độc đó cũng là người sát hại Lão Gia. Nhưng nếu như Jungkook không xuất hiện vào ngày nhận lấy cương vị này e là chức danh Ông Trùm Đương Nhiệm sẽ rơi vào tay người khác, và điều đó sẽ thành công khiến cả Hoa Kỳ này rơi vào tăm tối"
"Không biết người đứng sau là ai sao?"
"Không! Jungkook đang nghi ngờ một người, nhưng cậu ấy vẫn chưa nói ra thì đã..."
1
"......"
"Mất đi Jungkook không chỉ riêng anh, tô và Eunwoo sụp đổ mà ngay cả đất nước này cũng sẽ sụp đổ theo, chỉ cần Jeikei tỉnh lại mới có thể lật ngược tình thế, giữ lấy vị trí này và cũng có thể tìm ra người mà mấy năm nay luôn sát hại cậu ấy"
Taehyung nghe đoạn cũng đủ hiểu mọi chuyện không có Jungkook đã trở nên rắc rối như thế nào, và hắn cũng hình dung ra Jungkook đã từng phải cực khổ ra sao mới có thể giữ vững cương vị cũng như giữ ổn định trật tự cho đất nước này, Taehyung thở dài, tiến đến lấy trong tủ đựng ra một chai rượu, vươn tay lấy 2 cái ly, rồi lên tiếng mời Pekey "Cậu rãnh chứ? Uống cùng tôi 1 ly"
"Được"
.
1 tháng
2 tháng
3 tháng
Jungkook vẫn nằm li bì ở đấy, Bác sĩ Kang thường ngày vẫn đến kiểm tra cho cậu, nhưng một dấu hiệu khỏe lại cũng không có, một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng không xuất hiện.
Thứ gọi là kì tích mãi không dành cho Jungkook.
Nhưng Jungkook của chúng ra đã mệt rồi, đấu tranh với tử thần để giành lại sự sống cho mình, thật sự rất khó khăn. Ngày ngày Taehyung luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, cùng cậu vượt qua giai đoạn khốc liệt này. Nhưng không vì vậy mà Taehyung bỏ bê bản thân, hắn rất hay châu chuốt cho mình, râu vừa lú ra thì ngay lập tức hắn sẽ đi cạo vì trước đây Jungkook nói không muốn nhìn thấy Taehyung để râu, tóc dài ra hắn lập đi đi cắt vì Jungkook không muốn thấy nam nhân để tóc quá dài, Taehyung muốn bản thân thật hoàn hảo, để khi Jungkook bất ngờ tỉnh dậy sẽ thấy một Kim Taehyung đẹp trai ở ngay trước mặt.
Hôm nay cũng như thường lệ, bác sĩ Kang lại kiểm tra huyết áp nhịp tim của Jungkook, nhưng hôm nay không giống như mọi ngày, cơ thể Jungkook hình như có biến chứng.
Nó lạ lắm.
"Mau...mau mang máy sốc điện vào đây" Bác sĩ Kang kiểm tra xong vội gọi người mang máy vào. Vì để giúp cho việc điều trị của Jungkook mà căn phòng kế bên là nơi chưa đựng các thiết bị y tế tiên tiến nhất, để phòng khi có chuyện không hay xảy ra.
Chẳng hạn như hôm nay!
"Có chuyện gì thế?" Taehyung từ dưới lầu đi lên nghe giọng bác sĩ có vẻ rất gấp gáp liền vội chạy đến hỏi.
"Nhịp tim của Jeikei đang không ngừng giảm, đang xuất hiện dấu hiệu ngừng đập"
"Cái gì? Tại..tại sao lại vậy? Chẳng phải mấy hôm nay vẫn bình thường sao?"
"Không rõ! Dường như đã có gì đó tác động đến ý thức của cậu ấy làm sinh ra một suy nghĩ theo chiều hướng khác mới dẫn đến tình trạng này"
"Lên 100J" Bác sĩ cầm trên tay hai máy sốc điện liên tục ấn vào ngực Jungkook, cô y tá kế bên nghe theo chỉ thị của bác sĩ mà tăng mức năng lượng lên 100J
"Xin mời anh ra ngoài cho" Một cô y tá khác đi đến chỗ Taehyung, ý bảo hắn ra ngoài để cho bác sĩ làm việc.
"Phóng điện" cứ mỗi lần phóng điện cơ thể Jungkook sẽ bị giật lên một lần, cứ như thế mà trải qua nhiều lần phóng.
"150J" Bác sĩ lại hô tăng.
"Phóng điện"
"175J"
"Phóng điện"
"Thêm đi 200J"
"Phóng điện"
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
Các y tá liên tục chạy ra chạy vào phòng của Jungkook, làm cho Taehyung ở bên ngoài sốt ruột không thôi
Eunwoo và Pekey nghe tin cũng vội bỏ tất cả mọi chuyện để chạy về xem tình hình, nhưng hình như không khả quan lắm, mọi người chỉ biết đứng trước phòng lặng lẽ nhìn cơ thể Jungkook di chuyển theo tièng cái sốc điện củ bác sĩ.
.
"Bác sĩ...sao rồi?" nhìn thấy bác sĩ mệt mỏi bước ra, cả ba liền đi đến hỏi.
Im lặng.....
"Rốt cuộc là em ấy sao rồi?" Taehyung mất bình tĩnh như quát lên, tay vô thức siết chặt lại.
"Bệnh nhân Jeon Jungkook đã qua đời vào lúc 10 giờ 43 phút sáng theo giờ Hoa Kì, gia đình có thể vào nhìn mặt bệnh nhân lần cuối" Bác sĩ Kang tháo kính, khó khăn nói ra từng câu từng chữ.
Eunwoo, Pekey, Taehyung nghe xong như sét đánh ngang tai.
"Ông nói cái quái gì thế hả?" Eunwoo cũng không khác gì Taehyung, anh mất bình tĩnh mà xông đến nắm lấy cổ áo của bác sĩ mà quát.
"Nếu còn không báo cáo đàng hoàng ông có tin cái mạng nhỏ này của ông sẽ lập tức biến mất không? HẢ?"
"Tôi cho ông cơ hội cuối, mau nói lại kết quả đi, mau khám lại cho Jeikei! MAU LÊN"
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, ngài Jeikei đã...." Đến bác sĩ cũng không thể chấp nhận được sự thật này, sự thật rằng cậu nhóc mà ông yêu quý đã từ bỏ thể giới này mà đi theo Lão Gia.
"Không thể nào! Thiếu Gia....Thiếu Gia" bác quản gia trong nhà cũng không thể tiếp thu được những việc đang xảy ra, quả thật nó đến quá nhanh, Jungkook khi nào còn nói chuyện vui vẻ với mọi người, giờ đây đã rời xa cõi đời này mãi mãi, phận làm người hầu bên cạnh Lão Gia và Thiếu Gia thừ bé, đối với người quản gia lâu đời như ông làm sao có thể chịu nổi cú sốc này.
1
Taehyung từ nảy đến giờ vẫn không thể nói lời nào, hắn chứ chết lặng đi với những thông tin vừa được nghe, bước chân chậm rãi khó khăn tiến vào căn phòng nơi bảo bối của hắn đang nằm kia. Jungkook của Taehyung, bảo bối của Taehyung thật sự sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa sao?
"Jungkook à? Bảo bối à? Anh sẽ không ép em tỉnh dậy ngay đâu, chỉ là...em có thể đừng dập tắt hơi thở của mình được không em?" Taehyung như ngã khụy xuống giường bệnh của Jungkook, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu mà thủ thỉ "Cũng đừng dập đi hi vọng sống của anh mà em"
"......"
"Bảo bối ngoan? Đừng đùa anh nữa được không?"
"......."
"Bảo bối ngoan? Em không thương anh sao? Em định cứ như thế mà bỏ anh một lần nữa sao?"
"......"
Một giọt, hai giọt, ba giọt, từng giọt nước mắt cứ liên tục lăn trên má Taehyung, hắn khóc rồi, hắn thật sự khóc rồi, khóc vì đã mất đi bảo bối, bảo bối mà hắn cưng chiều nhất đã rời bỏ hắn mà đi.
"Bảo bối! Đừng ngủ nữa được không em? Dậy nói chuyện với anh đi em"
"......"
"Mở mắt ra nhìn anh đi em! Anh Taehyung đây, Kim Taehyung đang ở trước mặt em đây"
"........"
Taehyung vẫn cứ ngồi đấy, vẫn cứ liên tục gọi tên Jungkook, nhưng đáp trả lại hắn chỉ là một khoảng không im lặng và tiếng tút tút của máy móc.
Khuôn mặt Jungkook ấy từ khi nào đã không còn hồng hào nữa thay vào đó là một màu xanh nhợt nhạt, đôi môi ấy từ khi nào đã không còn mềm mại nữa mà thay vào đó là những với vảy bong tróc do khô khốc gây nên, đôi mắt long lanh ấy không biết đã bao lâu rồi Taehyung không còn nhìn thấy nữa, đến bây giờ cũng vậy nó mãi mãi nhắm nghiền lại theo thời gian. Đến hơi thở yếu ớt ngày nào giờ đây cũng không còn phả ra nữa, một lần cũng không.
"Bảo bối! Em tàn nhẫn đến mức để anh lại một mình hay sao?"
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...