Ông Trùm Đương Nhiệm Full

Dường như Jungkook đang muốn bỏ cuộc, bỏ cuộc vì không thể chịu đựng nổi cơn đau từng ngày từng ngày hành hạ mình. Nhưng hình như lại muốn tiếp tục thêm tí nữa, tiếp tục vì cậu không muốn rời xa Taehyung cậu không muốn bỏ lại hắn.
3

Thật ra cậu có linh cảm, cậu hiểu rõ ràng đây có lẽ là lần cuối cậu giãy dụa vì nó.

Có lẽ như nên kết thúc rồi!!
3

Đã hai ngày kể từ khi Jungkook vào viện, ngoài Ông Bà Kim và Eunwoo ra thì không có bất kì ai viết đến chuyện này cả, kể cả Taehyung. Hôm nay, Taehyung muốn về sớm để cùng Jungkook đi ăn tối, dù sao cũng khá lâu rồi hai người không đi ăn cùng nhau.

"Ăn nhiều vào bảo bối, em ốm hơn rồi đấy" Taehyung gắp một ít thịt bỏ vào chén cho Jungkook, cả hai đang ngồi tại một nhà hàng phương tây mà cả hai thường đến.

"Nae~~" Jungkook đưa miếng thịt lên miệng mà nhai ngấu nghiến, làm cho hai cái phá phúng phính của cậu được dịp nhô lên, trông đáng yêu cực kì.

"Ăn từ thôi nào" Taehyung cưng chiều vươn tay lên xoa đầu Jungkook.

.


Cả hai ăn xong thì như thói quen cũ, Jungkook muốn đi dạo để tiêu hóa thức ăn còn Taehyung thì không ý kiến gì, cứ chiều theo cậu, Cả hai cùng nhau đi dạo ven theo con đường, đi được một lúc thì Jungkook cảm thấy mỏi chân nên dừng lại ở một cây cầu dài.

Jungkook nhìn về hướng xa xa kia không rõ tiêu cự, trong lòng cậu đang đấu tranh tư tưởng dữ dội, giữa việc nói hay không nói?

"Nghĩ gì thế?" Taehyung cởi chiếc áo khoác trên người khoác lên cho Jungkook, vì ở đây gió rất mạnh, cậu lại mặt rất ít không giữ ấm sẽ rất dễ bị cảm, hắn thấy Jungkook cứ im lặng nhìn về đằng xa kia liền lên tiếng hỏi.

Jungkook không vội trả lời, cậu đứng một lát sau đó quay lưng lại nhìn thẳng vào mắt Taehyung.

"Taehyung à!" Jungkook suy nghĩ kĩ rồi, cậu lấy hết can đảm mà gọi tên hắn.

" Anh đây bảo bối" Taehyung cúi xuống nhìn Jungkook, thuận tay xoa xoa lấy đầu của cậu.

"Em..." Nghe chất giọng ôn nhu đó Jungkook không thể nào nói ra được, cậu đã nghĩ ra rất nhiều lời để nói nhưng khi đối diện với Taehyung cậu không thể nào mở miệng được.

"Hửm?"

"......"


"Em sao thế?" Taehyung bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó, Jungkook chưa bao giờ ấp úng như thế này cả.

"Taehyung à! Chúng ta dừng lại đi" thở hắt ra một hơi Jungkook cũng quyết định nói ra câu đó.
24

"Em...em nói gì vậy Jungkook?" Tay đặt trên đầu Jungkook như đứng lại, hắn vừa nghe gì cơ? Jungkook muốn dừng lại? Jungkook đây là muốn kết thúc mối quan hệ này sao?

"Em...em nói là chúng ta dừng lại đi, em không còn tình cảm với anh nữa" Jungkook vẫn không thể nào đối diện với Taehyung cậu cứ cúi gằm mặt xuống đất, bàn tay cứ liên tục báu vào nhau.
4

"Bảo bối à...đừng đùa như vậy mà em! Anh biết những ngày qua anh vì bận mà không quan tâm đến em, không để ý đến em! Anh xin lỗi! Anh hứa sau này nhất định sẽ bên cạnh em mỗi ngày, không bỏ..."

"Đủ rồi! Đừng nói nữa! Cũng đừng xin lỗi" Jungkook nhìn thẳng vào mắt Taehyung mà ngăn lời nói của hắn lại, vì nếu như hắn nói thêm câu nào nữa thì cậu sẽ mềm lòng mất.

"Jungkook à!" Taehyung tha thiết gọi tên Jungkook, hắn nắm lấy tay cậu như muốn níu kéo phút giây ngắn ngủi này.


"Đừng gọi tên tôi, trước đây vì Eunwoo không có bên cạnh tôi nghĩ mình đã không còn tình cảm với anh ấy nữa nên mới quyết định mở lòng thêm lòng mà đến với anh, nhưng không ngờ khi Eunwoo xuất hiện tôi mới nhận ra rằng bản thân mình không thể nào quên được anh ấy. Vậy nên tôi không muốn mình phải tiếp tục mối quan hệ này với anh thêm bất kì giây phút nào nữa, tôi cảm thấy rất có lỗi với Eunwoo và... cũng như anh" Jungkook nói rồi, cậu nói ra rồi, cậu đã nói những lời gây sát thương cao nhất ra rồi, Taehyung à, có phải anh đau lòng lắm không?
1

"......" Taehyung từ từ hạ tay mình xuống, hắn không biết mình nên nói gì mới phải, từng câu từng chữ mà Jungkook nói ra như từng nhát dao đâm thẳng vào tim hắn vậy, đau đớn đến lạ thường.

Jungkook tại sao em lại tàn nhẫn đến như vậy? Chẳng lẽ thời gian ở bên anh một chút tình cảm giành cho anh cũng không có sao em?

"Đồ tôi đã dọn về nhà, tuần sau tôi sẽ quay về Hoa , hôm nay đi ăn cùng anh coi như đây là bữa ăn tạm biệt cũng như bữa ăn kết thúc cuộc tình này. Tạm biệt anh" nói rồi Jungkook cúi chào Taehyung một cái sau đó vội quay lưng rời đi thật nhanh, lúc này những giọt nước mắt kìm nén từ nảy giờ cũng đã lăn dài trên má. Đau quá! Không phải nổi đau thể xác mà là đau ở trong lòng nó còn đau hơn vạn lần nổi đau da thịt.

Jungkook biết những lời mình thốt ra nó khiến Taehyung rất đau, nhưng còn cậu thì đau gấp trăm gấp ngàn lần hắn. Để nó ra những lời làm tổn thương người mình yêu, cậu đã dùng hết khả năng vốn có của mình, nhìn gương mặt thất vọng của Taehyung làm Jungkook không thể nào kìm nén được nổi đau, nếu còn nán lại thêm cậu không chắc bản thân có thể kìm được những giọt nước mắt, khóc òa lên rồi chạy đến ôm chầm lấy hắn, để kể cho Taehyung nghe những chuyện mình đang phải chịu đựng, những cơn đau đang kéo dài của mình nhưng Jungkook không thể...

"Taehyung...em xin lỗi, vạn lần xin lỗi anh, em biết...nói ra những lời này sẽ làm anh tổn thương, nhưng...Taehyung à em phải làm sao đây?Em không muốn anh thấy bản thân em ngày một suy sụp đi, không muốn anh thấy bản thân em tiều tụy như thế này" bước chân của Jungkook ngày càng nhanh hơn, cậu dường như chạy đi để Taehyung không thấy mình đang khóc như vậy.
10

"Cảm ơn vì sự xuất hiện của anh"

Phải tự mình kết thúc mối quan hệ mà mình đã từng trân trọng nhất cảm giác nó thế nào?

Taehyung nhìn theo bóng dáng của Jungkook đã dần khuất xa, chỉ còn lại bóng đèn nhỏ le lói, hắn vẫn đứng đấy vẫn chôn chân tại đấy, tại cái nơi mà Jungkook vừa mới chấm dứt tình cảm mà hắn dành cho cậu.
2


Thời gian rốt cuộc có thể chứng minh được điều gì? ó chứng minh rằng tình cảm có thể phai nhạt, nhưng lời từng nói có thể vô hiệu,người từng yêu cũng có thể thay mới.

*30 phút sau *

Tại phòng làm việc của Taehyung, hắn tức giận điên cuồng đạp đổ hết tất cả mọi thứ, hết tất cả những gì trước mắt hắn, nhìn xem căn phòng không khác gì một bãi chiến trường do hắn tạo ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mọi thứ xung quanh.

Tại sao? Tại sao lại như vậy? Jeon Jungkook rốt cuộc tôi chưa đủ chân thành dành cho em hay sao? Tôi chưa đủ tốt để cho em một tình yêu hay sao? Hay tình yêu của tôi không đủ lớn để níu kéo em ở lại? Tháng ngày bên cạnh tôi một lần rung động nhất thời cũng chưa từng có hay sao? Rốt cuộc tôi phải làm sao mới có thể giữ em lại bên mình đây...hả em?

Đó là những câu hỏi do Taehyung tự đặt ra, nhưng đến một câu trả lời hắn cũng không được nhận lại.

Hắn đi đến kệ rượu lấy một chai, hai chai, rồi ba chai Taehyung cứ thế uống hết chai này đến chai khác, hắn muốn bản thân quên đi khoảnh khắc lúc nảy, khoảnh khắc mà Jungkook nói ra lời kết thúc, khoảnh khắc mà Jungkook quay lưng rời đi để lại một mình hắn. Nhưng càng uống Taehyung càng nhớ Jungkook, đầu óc của hắn bây giờ chỉ toàn là hình ảnh bảo bối của hắn mà thôi.

Hình ảnh có một con thỏ nhỏ vì được ăn ngon mà cười tít cả mắt, hình ảnh của một Jeon Jungkook vì đợi Taehyung làm về đến tận khuya mà ngủ quên ở sofa, hình ảnh một Jeon Jungkook muốn tự tay vào bếp nấu cho Taehyung một bữa ăn nhưng rồi lại trở thành một bãi chiến trường, hình ảnh một Jeon Jungkook thèm bánh ngọt đến mức lén lút Taehyung chạy đi mua mặc cho trời đã tối, hình ảnh một Jeon Jungkook giận dỗi vì không có đồ ăn vặt và sữa chuối, hình ảnh một Jeon Jungkook đanh đá khi những con hồ li tinh cứ dán mắt lên người yêu của cậu, hình ảnh một Jeon Jungkook ngại ngùng khi bị Kim TaeHyung hôn lén và còn rất nhiều hình ảnh khác nữa, mọi thứ điều liên quan đến Jungkook.

Phải làm sao Taehyung mới thôi nghĩ đến Jungkook đây?

Về phía Jungkook sau khi trở về nhà cậu cũng không khá khẩm hơn, mở cửa một mạch đi thẳng lên phòng của mình, cậu chui mình vào trong chăn mà khóc nức nở, Eunwoo và Jimin ở bên ngoài gọi mãi nhưng không nhận được hồi âm nào, Eunwoo biết Jungkook tại sao lại như vậy, anh biết tâm trạng hiện tại của cậu vì cậu là người nhờ anh giúp mình để cùng nhau dựng lên một màn kịch này, nhưng anh không có cách nào để an ủi, Jungkook không giống Taehyung cậu không thể dùng rượu để giải sầu nên đành dùng nước mắt để tự trấn an bản thân.

1 tiếng, 2 tiếng rồi ba tiếng Jungkook cứ nhốt mình trong phòng, cậu khóc từ khi xa Taehyung đến bây giờ, có lúc Jungkook nghĩ bây giờ cậu có nên chạy lại bên Taehyung? Chạy đến ôm lấy hắn? nhưng nghĩ rồi lại thôi cậu biết thời gian của mình không còn nhiều, cậu nên tự mình chấm dứt nếu không sau này Taehyung sẽ càng đau khổ hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui