Thời gian cứ thế trôi qua, Jungkook vẫn luôn ở Kim Gia vì bà Kim chỉ ở đây thêm vài tháng nữa rồi tiếp tục hành trình du lịch của mình, cho nên bà muốn trong khoảng thời gian này có Jungkook ở bên trò chuyện với bà để đỡ cô đơn, hôm nay bà Kim và ông Kim cùng nhau đi mua sắm, Jungkook cũng đến công ty cùng Taehyung.
Hiện tại Jungkook đang ngồi ngay tiệm bánh ngọt Cookie quen thuộc, vì Taehyung còn đang có có cuộc họp nên cậu ngồi đây đợi hắn.
"Jeikei? " Jungkook đang chăm chăm vào chiếc bánh xinh xinh trước mặt thì nghe có người gọi tên mình, nhưng lại gọi cái tên mà không ai dám phát ra.
"......."
"Cậu là Jeikei phải không?" một chàng thanh niên khoảng chừng lớn hơn Jungkook 5 tuổi, cao hơn cậu một cái đầu đứng trước mặt hỏi lại.
"Có chuyện gì?" Jungkook bỏ hẳn chiếc nĩa xuống nhăn mặt nhìn lên anh ta.
"Đúng em thật rồi Jeikei, anh đây anh Cha Eun-woo đây" anh ta nhìn kĩ gương mặt Jungkook nhận ra chính xác là cậu liền vui vẻ không thôi.
31
"Cha Eunwoo? Là...là anh thật sao?" Jungkook ngạc nhiên khi thấy người anh trước mặt.
8
Cha Eunwoo là người anh mà Jungkook đã từng kể, anh vì không chịu đựng được những áp lực của khu tập luyện mà chạy trốn, trước kia anh là người yêu thương Jungkook hết mực coi cậu như người em trai của mình, luôn giúp Jungkook chịu phạt mỗi khi cậu làm sai, luôn cùng Jungkook tập luyện ở bãi biển để cậu không cảm thấy cô đơn, luôn cõng Jungkook về khi cậu tập quá lâu đến mức không còn sức lực, luôn nhường những đồ ăn ngon cho Jungkook mặc dù bản thân đang rất đói, luôn lén đi mua bánh ngọt cho Jungkook mặc dù căn cứ không cho phép ra ngoài, luôn bên cạnh chăm sóc cho Jungkook mỗi khi bị ốm, luôn là người che chở cho Jungkook mỗi khi đêm về để cậu không cảm thấy sợ hãi và luôn là người giúp Jungkook thoát khỏi sự cô độc của chính bản thân.
"Đúng vậy là anh đây nhóc con" Eunwoo mĩm cười nhìn Jungkook, cậu vì quá vui mà đứng dậy ôm chầm lấy anh, Jungkook thật sự thật sự rất nhớ người anh này, ngoài Bố Nuôi ra thì người anh này chính là người thương cậu nhất.
8
"Sau khi rời căn cứ anh đến Hàn sao?" Cả hai ôm nhau một lúc rồi cũng buông ra, Jungkook ngồi đối diện với Eunwoo mà hỏi thăm.
"Không! Sau khi thoát khỏi căn cứ anh vẫn luôn bị truy đuổi, anh chạy hai ngày liên tiếp theo đường chân núi cho đến khi kiệt sức thì rơi xuống vực, anh cứ tưởng cái mạng nhỏ này kết thúc rồi chứ. Nhưng thật may khi anh tỉnh dậy là trong một ngôi nhà của người thợ săn, ông ấy giúp anh xử lí vết thương, vì vách núi quá cao nên anh đã bị gãy chân phải, mất 4 tháng dưỡng thương anh mới hồi phục. Khi vết thương đã lành, anh cũng không biết bản thân phải đi về đâu đành ở lại cùng sống qua ngày với người thợ săn đó, cho đến một ngày ông ấy bảo anh nên lên thành phố để mua một ít dụng cụ, tình cờ anh giúp một người thoát khỏi tai nạn xe. Ông ta vì muốn trả ơn nên muốn anh về làm vệ sĩ thân cận bên cạnh ông ấy, em biết ông ta là ai không?" Khựng lại một chút Eunwoo hỏi Jungkook.
"Là ai ạ?"
"Piero Marco" Eunwoo nhấp ly trà lên miệng rồi trả lời.
"Piero Marco?....Trùm mafia Ý?" Jungkook nghe đến cái tên này liền chau mày suy nghĩ, miếng bánh đưa tới miệng bổng dừng lại, ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy" Eunwoo biết ngay là Jungkook biết người này là ai, nên gật đầu để khẳng định cho câu trả lời của cậu.
"Ông ấy đưa anh về là người thân cận nhất với ông ấy, vì trước đây anh đã được huấn luyện qua nên không cần phải tập luyện khắc nghiệt như ở căn cứ, ông ấy là người khá tốt bụng, sau vài năm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối anh mới xin nghĩ phép để đi tìm em, anh muốn mang em theo và ông ta cũng đã đồng ý. Sau khi quay về Hoa Kỳ, vì được ông ấy giúp đỡ nên thân phận thật của anh không còn là vấn đề gì ở đấy nữa, điều đó khá thuận tiện cho việc tìm ra em. Nhưng anh đến căn cứ thì chỗ đó đã không còn nguyên vẹn, mọi thứ thành một đống đổ nát, lúc đó anh thật sự rất sợ, anh không biết tình hình của em như thế nào, căn cứ không còn vậy em sẽ đi đâu? Lúc đang không biết tìm em như thế nào, thì anh nghe người dân đồn Ông Trùm Jeikei là người đương nhiệm tiếp theo, em có biết tâm trạng của anh khi nghe tin đó như thế nào không? Anh dường như không tin vào tai mình, nhưng sau khi điều tra chắc chắn và biết được người đương nhiệm đó chính là em thì anh mới thật sự tin. Nhưng vì vị trí em quá cao nên anh không thể nào gặp được em, thậm chí đến nơi ở anh cũng không tìm ra"
"......"
"Anh đi khắp Hoa Kỳ chỉ để thu nhập thông tin của em, rồi anh nghe được rằng em đã sang Hàn và mọi chuyện ở đó do một người tên là Pekey quản lí. Vậy nên anh mới sang Hàn, anh tìm em suốt hai tháng qua cho đến hôm nay mới gặp được em đó nhóc con à."
"Vất vả cho anh rồi" Jungkook nở một nụ tươi trả lời anh, nơi khóe mắt từ khi nào đã đóng một tầng nước.
1
"Không vất vả, ngược lại là em mới đúng" Eunwoo đưa tay xoa đầu Jungkook, cái xoa đầu thể hiện biết bao nhiêu cưng chiều, nhớ nhung anh dành cho cậu.
"......."
"Nói anh nghe, rốt cuộc mọi chuyện là sao? Tại sao căn cứ lại không còn nữa, tại sao em leo lên vị trí đó?" bây giờ Eunwoo mới hỏi lại Jungkook, anh thật sự rất tò mò những chuyện đã xảy ra với cậu. Anh biết Jungkook không hề có tư tưởng và cũng không hề mong muốn leo lên cao như vậy, vì anh biết Jungkook không phải là người muốn làm chủ mọi thứ, không muốn bị ràng buộc bởi cái thế giới khốc liệt đó, cậu chỉ muốn được tự do, chỉ muốn được làm chính mình, chứ không phải ngồi ở cương vị đó để chịu những sức ép của xã hội, sự cạnh tranh, sự đấu đá của những kẻ mong muốn được làm bá chủ thiên hạ.
Vậy không lí nào người như Jungkook lại trở thành Ông Trùm.
Anh nhận ra rằng ánh mắt ngây thơ, giọng nói trong trẻo ngày nào của Jungkook đã không còn nữa mà thay vào đó là một ánh mắt sắc bén giọng nói đầy lạnh lùng. Nếu như lúc nảy Jungkook không cố gắng giữ bình tĩnh thì có lẽ bây giờ Eunwoo đã trở thành một cái xác khô vì dám gọi tên thật của cậu rồi.
"Mà anh ơi..."
"Hửm?"
"Bố Nuôi mất rồi anh ạ, bố...bố bị một người trong gia đình mafia sát hại" nói đoạn Jungkook không kiềm được lòng mà rơi nước mắt, cậu đã phải cố gắng để không nghĩ đến chuyện này, nhưng khi nhắc đến cậu chuyện đau thương đó, Jungkook lại khóc.
Tận mắt chứng kiến người Bố mà mình yêu thương nhất rời xa mình là cảm giác tồi tệ như thế nào?
"Nhóc con ngoan, ai là người gây ra em biết không?" Eunwoo thấy Jungkook khóc liền xót xa, anh đi đến bên cạnh ôm lấy cậu mà vỗ về như cách mà anh đã từng dỗ dành cậu, qua thời gian điều tra anh cũng biết được rằng người bố của cậu đã mất cách đây không lâu.
"Em.....hức....chưa ạ" Jungkook như yếu đuối hẳn ra, cậu không thể ngăn được những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, quả thật quá bi thương.
"Không khóc nữa được không? Anh sẽ mua bánh ngọt cho em" Kéo Jungkook ra Eunwoo đưa tay lên lau nước mắt rồi trấn an cậu bằng cách mà trước kia mình vẫn hay làm.
"Em không....còn là con nít nữa đâu..hức" Jungkook nghe anh nói vậy cũng thôi khóc
"Rồi rồi, không là con nít nhưng em vẫn là nhóc con của anh! Nào...giờ thì nói anh nghe có chuyện gì?" cảm thấy Jungkook đã bình tĩnh lại được Eunwoo mới hỏi tiếp.
"Trước khi Bố Nuôi mất, bố bảo em nhất định phải lên nắm quyền Hoa Kỳ, để có thể tìm ra người đã sát hại ông, và dặn em nhất định phải mạnh mẽ không được nhu nhượng để cho những kẻ kia có mưu đồ xấu xa chiếm đoạt lấy vị trí này. Cho nên em mới phải leo lên cái nơi cao đó, em đã cho phá hủy tất cả căn cứ, tất cả khu tập luyện và chặt đứt mọi đường dây giam giữ, buôn bán người trái phép, em đã giải quyết tất cả mọi thứ nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể tìm ra người năm đó sát hại bố là ai."
"Có phải em vô dụng lắm không anh?"
"Không! Nhóc con của anh rất giỏi, sau này anh sẽ cùng em tìm ra người đã hại bố, được không?" Eunwoo vươn tay xoa đầu an ủi Jungkook, cậu đã chịu khổ quá nhiều rồi, anh cũng ở thế giới đó nên anh có thể biết nó khó khăn đến mức nào.
"Ưm..." Jungkook ngật đầu nhìn anh nở nụ cười toe toét.
"Jungkook?" cuộc họp vừa kết thúc Taehyung đã nhanh chóng đi xuống đây với Jungkook, nhưng vừa bước vào đập vào mắt hắn là hình ảnh một người thanh niên lạ mặt đang xoa đầu Jungkook, cậu không những không bực bội mà ngược lại còn cười tươi với người đó.
"Taehyung" Jungkook nghe tiếng gọi liền quay sang vẫy tay với Taehyung, có lẽ cậu vẫn không nhận ra khuôn mặt của hắn lúc này như bốc lửa cả lên.
"Đây là..." Taehyung tiến đến chỗ Jungkook, đứng trước mặt cậu mà hỏi người kế bên.
"A..đây là Eunwoo là người anh mà trước kia em kể cho anh đó" Jungkook lúc này mới sực nhớ, liền đứng dậy giới thiệu cho Taehyung biết.
"Còn đây là Taehyung....hưm.......bạn trai em" Jungkook lại quay sang Eunwoo giới thiệu Taehyung cho anh biết.
"Bạn trai sao?" Eunwoo nghe Jungkook nói đây là bạn trai cậu thì không khỏi ngạc nhiên.
Nhóc con của anh đã có bạn trai rồi sao?
"Đúng vậy! Chào anh! Tôi là Kim TaeHyung bạn trai Jungkook." Taehyung đưa tay ra ngõ ý muốn bắt tay với Eunwoo và cũng không quên khẳng định lại lời nói của Jungkook một lần nữa.
"Jungkook?" Eunwoo lại ngạc nhiên, thật ra anh chỉ biết tên thật của Jungkook là Jeikei chứ không hề biết khi lên làm Ông Trùm cậu đã lấy một tên khác.
"A...Jungkook là em, anh cũng nên gọi em là Jungkook đi, đừng gọi em là Jeikei." Jungkook thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Eunwoo đang nhìn mình liền lên tiếng giải thích cho anh hiểu.
"À...chào cậu" Lúc này Eunwoo mới đưa tay ra bắt lại tay của Taehyung.
"Em đã ăn bao nhiêu bánh rồi? Hửm?" Chào hỏi xong Taehyung mới đi qua phía bên cạnh Jungkook mà ngồi xuống, Eunwoo thấy vậy cũng không khách sáo nữa mà ngồi lại phía đối diện.
"Em muốn ăn nữa a" Jungkook nhìn dĩa bánh đã bị mình chén sạch từ bao giờ, liền muốn ăn thêm cái nữa.
Taehyung: "Không được"
Eunwoo: "Anh mua cho em"
Jungkook: "....."
1
Dứt câu của Jungkook thì Taehyung liền ngăn cản không cho cậu ăn thêm, dù sao cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, đồng thời, một giọng nói khác lại chen vào không ai khác là Eunwoo, anh nghe Jungkook nói muốn ăn thêm liền không ngần ngại mà mua cho cậu.
Tình huống này làm cho Jungkook thật khó xử.
"Sắp đến giờ ăn trưa rồi" Taehyung nhìn lên Eunwoo rồi trả lời.
"Nhưng Jeiikei thích ăn, cứ để em ấy ăn" Eunwoo cũng không vừa, anh nhìn vào đôi mắt sắc bén của Taehyung mà nói.
"......"
"Ý em sao nhóc con?" cảm thấy không khí có phần ngột ngạt, Eunwoo mới chuyển qua hỏi ý của Jungkook.
Taehyung không nhìn Jungkook, hắn lấy điện thoại ra để đặt bàn một nhà hàng nào đó cho bữa ăn trưa, nhưng thực chất trong lòng hắn đang thầm chửi rủa, Eunwoo là ai mà dám gọi bảo bối của hắn là nhóc con chứ.
Jungkook khó xử hết nhìn lên Taehyung rồi nhìn sang Eunwoo, cậu cũng không biết làm như thế nào cho đúng nữa.
"Đi thôi, tôi đặt bàn rồi, hay là anh cùng đi luôn?" biết là Jungkook đang khó xử, Taehyung cũng không muốn làm khó, liền đỡ Jungkook đứng dậy cẩn thận mặc áo ấm vào cho cậu rồi nhìn sang Eunwoo ngõ ý muốn mời anh ăn trưa.
"Được thôi" Eunwoo nghe vậy cũng thoải mái đứng dậy.
.
"Eunwoo? Khi nay anh đang ở đâu ạ?" Cả ba cùng đến một nhà hàng quen thuộc mà Jungkook và Taehyung hay ăn, trong khi đợi Taehyung cắt thịt ra cho mình thì cậu hỏi thăm Eunwoo.
"Anh ở khách sạn, cũng được 2 tháng rồi"
"Có bất tiện lắm không?" Jungkook nhận lấy đĩa thịt từ tay Taehyung, còn không quên gật đầu tỏ vẻ cảm ơn hắn.
"Cũng có chút bất tiện" Eunwoo nhìn một màng cẩu lương trước mặt, cũng không buồn mà quan tâm đến, anh nhìn xuống đĩa của mình vừa cắt vừa trả lời cậu.
"Hay là...anh đến nhà Jimin ở đi, cậu ấy là bạn em, chỉ sống có 1 mình" Jungkook suy nghĩ một lúc liền đề xuất với anh, dù sao ở đây thời gian dài mà lại ở khách sạn, nói không bất tiện là nói dối.
"Bạn em sao? Chứ em ở đâu?" Eunwoo nghe Jungkook nói có bạn thì có chút bất ngờ, anh biết cậu không phải là người dễ tiếp xúc, đặc biệt là không thích kết giao bạn bè.
"Em ở Kim Gia "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...