Năm năm sau...
Gia đình Cố Gia Vận và Lục Mạn Nhu đã có hai cậu con trai.
Con trai lớn được năm tuổi.
Còn con trai nhỏ đã lên ba.
Lục Mạn Nhu muốn sinh tiếp, cô muốn có một cô công chúa nhỏ trong nhà.
Cố Gia Vận không có ý kiến.
Nhưng mà cậu thật sự lo ngại cho vợ mình vì mức độ cuồng con gái của cô.
"Vợ à! Hôm nay lại phải ăn những món này sao?" Nhìn bàn ăn đúng là phong phú, nhưng một tuần nay Cố Gia Vận ăn đến phát ngán, vì vợ cậu chỉ làm những món đó.
Nói là những món này sẽ giúp tăng tỉ lệ sinh con gái.
"Anh không ăn nổi nữa." Cậu tìm mọi cách để năng nỉ nhưng hình như bất thành với cô ấy.
Chiêu làm nủng thường khi dùng tốt lắm nay lại vô hiệu hoá.
Chỉ cần một cái nhìn của Lục Mạn Nhu, Cố Gia Vận sẽ im lặng cúi đầu chịu khổ hình.
Cậu kén ăn cỡ nào đó là chuyện của cậu, vợ bắt thì phải nuốt dù không trôi.
Đây chỉ là tình trạng ban ngày, đêm đến còn nhiều trò hơn.
Lại có một hôm Cố Gia Vận không chịu hợp tác với cô, Lục Mạn Nhu tức giận nói lời khiêu khích bảo rằng cậu "yếu".
Cố Gia Vận cậu yếu chỗ nào chứ, có biết từ đó đối với đàn ông là một loại vũ nhục không.
Cũng không biết như thế nào hai người vì việc sinh con gái tranh cãi mà dẫn đến chiến tranh lạnh.
[...]
Tại tập đoàn Cố thị.
Cố Gia Vận đứng lên rồi lại ngồi xuống, rồi lại nhìn đồng hồ trên tay mình.
Đến thư ký cũng biết là chuyện gì.
"Cố tổng ngày dự định giận phu nhân tầm mấy tiếng đây, hôm nay đã hai tiếng hơn không nhìn đến điện thoại rồi." Thường thì Cố tổng nhà bọn họ chỉ được một tiếng là nhiều.
Ai trên dưới chẳng biết người này sủng vợ tận mây xanh.
Cố Gia Vận thở dài hỏi thư ký: "Hai đứa con tôi đi du lịch với ông nội nó khi nào mới về." Hai thằng nhóc đó tuy nhỏ nhưng rất lém lỉnh, biết mẹ muốn sinh thêm em gái liền cùng ông nội đi chơi, thêm nữa là đang trong dịp nghỉ hè của bọn chúng.
"Họ định về nhưng nghe nói phu nhân kêu đi chơi tiếp đi rồi."
Cố Gia Vận nhíu nhíu mi tâm.
Vợ anh là muốn thứ gì thì không từ thủ đoạn thật.
Hèn gì cô ấy lại giàu đến như vậy.
Anh đã ký hợp đồng bao nuôi trọn đời thì phải ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Bây giờ làm căng cô ấy chỉ cần doạ huỷ hợp đồng là anh liền đầu hàng vô điều kiện.
Lấy điện thoại ra bật gọi cho vợ, không lỗi cũng xin lỗi, trong đầu Cố Gia Vận đã nghĩ hết tất cả các bước.
Không ngờ đến cô ấy không nghe máy.
Lục Mạn Nhu đi đến nhà Hải Niệm, đã lâu rồi cô không uống rượu, Hải Niệm cho cô một loại rượu trái cây mới ủ.
Nồng độ cồn không cao, thế mà từ khi Lục Mạn Nhu sinh con, tửu lượng của cô ấy liền sụt giảm đáng kể, mới có mấy hớp đã choáng ván cả đầu.
Giọng nói cũng nhoè ra.
"Cậu thật sự là có chút quá đáng đấy tiểu Nhu, lần đầu tớ thấy người muốn con gái mà nghĩ đủ mọi cách như vậy.
Mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Hải Niệm muốn đuổi cô bạn này về nhanh, vì biết không lâu nữa vị kia sẽ tìm đến, lúc đó thì thật khó xử.
"Tớ không về, tớ đang rất tức giận, nếu còn không sinh con gái tới liền bỏ cái tên đó, càng ngày càng không biết nghe lời, càng đáng ghét." Lục Mạn Nhu say rồi, cô nói lung tung hết lên.
Ngay cửa lúc này có một người đang đứng.
Vest đen thẳng tắp, ánh mắt sau cặp kính nheo lại.
"Lục Mạn Nhu, em muốn bỏ ai?" Đích danh cô bị gọi.
Người say trên bàn rượu lưng liền cứng đờ, cô ngồi im lặng không có quay đầu.
Cô chỉ là tức giận nói nhảm thôi mà, không được sao.
Vậy mà thật xui xẻo bị nghe thấy rồi.
Hải Niệm nhìn mặt cô bạn mình đang giả điếc liền muốn bật cười, cô nén lại nhìn về cái mặt đen xì của người ngay cửa:
"Cố tổng, cô ấy say rồi, giao người lại cho anh đó."
Cố Gia Vận chỉ gật đầu sau đó đi tới rất tự nhiên vác vợ mình mang về.
"Anh buông em xuống, em còn chưa hết giận đâu, em muốn sinh con gái."
Cố Gia Vận phát vào mông cô mấy cái quát.
"Im miệng cho anh."
Lục Mạn Nhu mếu máo nhìn Hải Niệm từ xa cầu cứu.
Hải Niệm chỉ giơ tay bái bai người thôi.
Lục Mạn Nhu còn ném lại một câu:
"Anh ấy lại cho cậu mấy hầm rượu, tớ cho gấp đôi."
Cô đợi hai người đó đi xa liền ôm bụng cười.
Cô phải gọi cho Ngữ Tịch kể lại cảnh này.
Mà phải công nhận sau khi bọn họ kết hôn được năm năm tên tiểu bạch kiểm năm nào giờ đây lại mang đậm khí chất tổng tài, ánh mắt cũng ngày một cứng cỏi sắc bén, danh tiếng thì vang dội khắp nơi.
Còn cô bạn thân của cô từ một nữ cường nhân giờ xem đã bị nuông chiều thành một công chúa, tuổi thì càng lớn mà tâm hồn và ngoại hình lại trẻ hoá ra.
Đây là kết quả của việc tìm đúng người sao?
[...]
Tại biệt thự Lục gia.
"Lục Mạn Nhu, em muốn sinh con gái có đúng không?"
Nghe chồng mình hỏi như vậy cô liền gật đầu.
Đúng vậy tâm tư của cô hiện tại đều đặt vào việc sinh một tiểu công chúa đáng yêu.
Thấy cô còn cười được Cố Gia Vận nghiêm mặt nói tiếp:
"Vậy mỗi ngày cũng không cần xuống giường, đến khi nào sinh được con gái thì thôi."
Lục Mạn Nhu chưa hiểu ý đã bị người phía trên hôn áp xuống.
Đến nhiều ngày sau cô mới hiểu ý tứ hôm đó, mỗi sáng chân đều không đi nổi.
Mỗi lần xong việc đều hỏi cô còn muốn bỏ anh không? Thật ra cô muốn trả lời là bỏ anh thì không muốn, giờ chỉ muốn bỏ chạy có được không?
Cô tự hỏi chính mình, lấy đâu ra can đảm nói chồng mình yếu vậy, giờ là lúc trả giá.
Cuối cùng Lục Mạn Nhu cũng mang thai và sinh được một cô con gái, đúng như ước nguyện của cô.
Đặc biệt là Cố Gia Vận lại hết sức cưng chiều cô công chúa này.
Khiến Lục Mạn Nhu đôi lúc thật muốn ganh tị tranh sủng.
"Anh đưa con bé cho em bế." Lục Mạn Nhu xụ mặt nói với chồng mình.
Cố Gia Vận bật cười đưa con cho cô, sau đó rất tự nhiên bế cả người Lục Mạn Nhu ôm vào lòng.
Anh hỏi:
"Như vậy có được chưa?"
Lục Mạn Nhu hôn lên chót mũi chồng mình khen thưởng.
Hai cậu con trai đứng từ xa nhìn về phía họ.
Cậu em hỏi cậu anh cả:
"Anh ơi! Mình là con ghẻ có đúng không?"
Ông anh cả gật đầu: "Ừ! Cũng gần như là vậy."
Nói thì nói vậy thôi, một lúc sau hai nhóc vẫn chui vào lòng bố mẹ.
Cả một gia đình dính nhau như sam.
Càng ngày tiểu công chúa càng lớn Lục Mạn Nhu mới phát hiện con bé giống ba nhiều hơn mẹ.
Nhìn chẳn khác mấy hình Cố Gia Vận lúc nhỏ.
Cô...Không...Cam...Tâm.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...