Ông lớn khom lưng vì tôi

CHƯƠNG 43: Tình bạn
 
Không lâu sau đó, một người là thư kí của giám đốc của một công ty buôn bán tìm cô, cung cấp cho cô một công việc bán thời gian.
 
Quả thật rất đơn giản, bọn họ có một đống tư liệu giấy, nhưng bây giờ cần phải làm công tác điện tử hóa, cho nên yêu cầu cô phải đánh những tư liệu này vào máy, chuyển thành hồ sơ điện tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những tư liệu này cũng không khó đánh lắm nhưng vấn đề là quá nhiều, còn có nhiều số, rất dễ bị nhầm lẫn.
 
Điều này cần một người kiên nhẫn, chậm rãi và tinh tế làm.
 
Diệp Nhiễm nhìn đống tư liệu đó, chấp nhận làm công việc này. Tiền làm được cũng không tính là cao lắm, nếu cô cố gắng làm, một giờ có thể làm được hai, ba tệ, nhưng đối với cô mà nói như vậy cũng thật tốt.
 
Công việc không cực lắm, cũng không cần dùng nhiều sức lực, còn có thể thuận tiện luyện đánh chữ, thuận tiện dùng máy tính của công ty bọn họ.
 
Đầu năm nay máy tính cũng không phổ biến rộng rãi, nếu muốn lên mạng chỉ có thể đi tiệm net, hơn nữa phải tốn hai tệ một tiếng, như vậy quá lãng phí.
 
Một thư kí họ Trương thấy tốc độ đánh chữ của cô cũng được, còn là một cô gái cẩn thận, kiên nhẫn, trong lòng rất vui. Người trong công ty đều không muốn làm chuyện này, đi tìm người bên ngoài thì tốc độ cũng được nhưng mà luôn có lỗi sai, nên phải cần người kiểm tra lại, rất phiền toái.
 
Bây giờ có một cô gái giúp đỡ làm việc, lao động giá rẻ lại không phải lo nhiều thứ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư kí Trương nhiệt tình chỉ dẫn Diệp Nhiễm một số việc, ví dụ như cuối tuần không có ai ở công ty nhưng cô có thể tìm bảo vệ để lấy chìa khóa đi vào, mở máy tính làm việc, ví như tính toán việc gì đó xong thì nói với họ, họ sẽ kiểm tra thí điểm gì đó, đến lúc đó có thể mỗi tuần kết toán thù lao một lần.
 
Cuối cùng, Trương thư kí còn hỏi Diệp Nhiễm: “Là ai giới thiệu em qua đây làm vậy?”
 
Diệp Nhiễm biết Tiêu Vạn Nghiêu là ông chủ lớn của công ty này, không dám nói, sợ làm thư kí Trương ngạc nhiên nên thuận miệng nói: “Là người của công ty môi giới giới thiệu em đến.”
 
Thư kí Trương gật đầu: “Cũng đúng, chúng ta đều đăng kí ở công ty môi giới.”
 
Có được công việc bán thời gian này, trong lòng Diệp Nhiễm nắm chắt, thời gian tiếp theo, những ngày cuối tuần hoặc ngày thường có thời gian rảnh cô sẽ đi đánh chữ kiếm tiền, lúc đi học cũng cần phải ôn tập để chuẩn bị thi đại học.
 
Khi thành tích lần trước được phát ra, Diệp Nhiễm thi được 100 điểm, dĩ nhiên là thầy giáo dạy toán vô cùng kích động, bạn bè trong lớp thì khiếp sợ, rất nhiều người nhìn cô như quái vật.
 
Trước kia, tính tình cô nóng nảy, còn thường xuyên đánh nhau với người ngoài, nghe nói còn qua lại với côn đồ, tạm nghỉ học hơn một năm nhưng đột nhiên trở lại, thế mà lại trở thành học bá?
 
Chuyện này quả thực … Giống như đang xem phim điện ảnh.

 
Các bạn học đều dùng ánh mắt không thể nào hiểu được nhìn cô.
 
Đương nhiên, cũng có người âm thầm nghị luận, nói Diệp Nhiễm dọn ra ngoài là do mâu thuẫn gia đình, nghe nói có một người rất lợi hại giúp cô giải quyết mọi chuyện, còn nói là cô là người thứ ba, nói cô bán thân này nọ.
 
Thật ra Diệp Nhiễm cũng không thèm để ý lắm, cô vẫn tiếp tục học tập.
 
Mà chuyện khiến cô cảm thấy ngạc nhiên là Ngưu Hồng không còn tìm cô gây chuyện nữa.
 
Ngưu Hồng đột nhiên nghỉ học, đi đâu cũng không ai biết, đến nỗi anh của Ngưu Hồng cũng không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.
 
Chuyện phiền phức này đã được giải quyết.
 
Trong lòng Diệp Nhiễm mơ hồ cảm giác là Tiêu Vạn Nghiêu đã giúp cô.
 
Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.
 
Khoảng cách của cô và anh thực sự rất xa, cũng không có khả năng anh sẽ giúp cô.
 
Cô vẫn nên cố gắng học tập, dựa vào học tập thi đậu đại học, bắt lấy con đường bay duy nhất này.
 
Hôm nay, cô làm xong một bộ đề, lúc ngẩng đầu, nhìn thấy người bên cạnh đang nhìn sách than ngắn, thở dài, mặt mày ủ rủ.
 
Cô ấy luôn như vậy, lúc đi học thì luôn nỗ lực hơn người khác, tích cực hơn mọi người, nhưng khi làm bài tập cũng sầu não hơn người khác.
 
Diệp Nhiễm nhìn sách bài tập của cô ấy một lát, cái đề đó cô cũng vừa mới làm, rất đơn giản, chỉ cần ba bước là có thể giải xong.
 
Nhưng mà Tô Hiểu Vân đang hiểu sai, ý nghĩ của cô ấy lan man, nghĩ đông nghĩ tây, một phép tính thôi mà làm nửa trang giấy nháp.
 
Cuối cùng Diệp Nhiễm nhướng mày hỏi: “Đề này, có phải cậu suy nghĩ nhiều quá rồi không?”
 
Cô vừa nói xong, Tô Hiểu Vân kinh ngạc một lúc rồi ngẩng đầu nhìn cô.
 
Diệp Nhiễm không nói gì nữa, định cúi đầu tiếp tục đọc sách.
 
Sau khi Tô Hiểu Vân ngạc nhiên một lúc, cuối cùng cũng phản ứng lại, mặt cô ấy hơi hồng hồng, nhỏ giọng nói: “Tớ cũng không biết, tớ cảm giác đề này có thể dùng cách trong sách giáo khoa để làm, nhưng mà lại cảm thấy cũng không giống lắm.”

 
Diệp Nhiễm ngẩng đầu, chỉ vào bài cô ấy: “ Cậu thử vẽ một đường phụ ở chỗ này đi, sau đó xem lại đề này.”
 
Tô Hiểu Vân nhíu mày, nghĩ nghĩ, vẽ thêm một đường, lại nhìn một hồi, cuối cùng bừng tỉnh.
 
Cô ấy cười một cách vui vẻ, vội vàng làm bài, quả nhiên, làm vậy đơn giản hơn nhiều.
 
Tô Hiểu Vân làm xong bài của mình, lại nhìn sang Diệp Nhiễm bên cạnh, hơi không thể tưởng tượng được, lại có chút cảm kích: “Cảm ơn cậu, Diệp Nhiễm, hóa ra đề này cũng không quá khó, là do tớ không nghĩ ra được. Cậu, cậu thật là giỏi!”
 
Diệp Nhiễm không nhìn Tô Hiểu Vân, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thật ra, cậu cũng nắm rất chắc cơ sở kiến thức nền, nhưng mà cậu không áp dụng được. Sau này, khi làm bài cậu phải đọc kĩ đề, đầu tiên hãy nghĩ xem, đề đó ra với mục đích gì, muốn kiểm tra kiến thức gì? Bất kể đề thi nào cũng là tên bắn có đích, đều là trong phạm vi sách giáo khoa cấp ba của chúng ta, cũng có lúc mở rộng. Thế nên, lúc làm bài, cậu phải nhìn từ những cái cơ sở này để giải, sẽ dễ dàng tìm được cách giải.”
 
Tô Hiểu Vân gật đầu liên tục: “Tớ đã biết, sau này tớ sẽ chú ý hơn.”
 
Cô ấy vui mừng nhưng cũng rất ngạc nhiên.
 
Lúc ban đầu ngồi cùng bàn với Diệp Nhiễm, cô hơi sợ, cô sợ người này suốt ngày đánh nhau bên ngoài có khi nào cũng sẽ đánh mình không.
 
Sau này phát hiện Diệp Nhiễm là học bá, cô càng sợ hãi, sợ Diệp Nhiễm khinh bỉ cô…
 
Thế nên, cô luôn nhìn tới nhìn lui, đây là một người bạn cùng bàn kì quái, làm sao cô dám tiếp cận.
 
Nhưng mà bây giờ, Diệp Nhiễm giảng bài cho cô?
 
Tô Hiểu Vân thấy mình thật may mắn, bạn bè trong lớp chưa ai giảng bài cho cô nghe, bởi vì cô có thể hỏi đến nỗi đối phương không có cách nào trả lời.
 
Bây giờ, bạn cùng bàn mới lại giảng bài cho cô? Diệp Nhiễm cho cô một trải nghiệm hoàn toàn mới.
 
Cô vừa tiếp tục làm bài vừa nhìn trộm Diệp Nhiễm.
 
Cô phát hiện Diệp Nhiễm thật xinh đẹp, trắng trẻo, xinh đẹp, thanh tú.
 
Thế là Tô Hiểu Vân nhất thời nhớ đến những lời đồn ngoài kia, cô nghĩ, có lẽ là họ nói bừa, Diệp Nhiễm không giống với loại người hung ác như thế!
 
Vốn dĩ, Diệp Nhiễm nghĩ là thuận tay thì giúp một phen, ai ngờ chính mình cũng quên mất.

 
Cô không ngờ rằng, ngày hôm sau, Tô Hiểu Vân lại lén lút đưa điểm tâm cho cô: “Cái này cho cậu, đây là do mẹ tớ làm.”
 
Diệp Nhiễm cười, nghi hoặc nhìn về phía Tô Hiểu Vân.
 
Tô Hiểu Vân bị cô nhìn càng thêm ngượng ngùng: “Cậu, cậu không thích ăn sao?”
 
Diệp Nhiễm lắc đầu.
 
Cô có kí ức của Diệp Nhiễm đời trước, tình cảm bạn bè gì đó hình như không được xem trọng lắm.
 
Diệp Nhiễm không có kết giao bạn bè, nhưng đều cùng đám bạn của anh mình uống rượu, kiểu bạn bè gặp thì chơi, không gặp thì thôi.
 
Đời này, trở lại trường học một lần nữa, bạn cùng phòng cũng chỉ là bạn cùng phòng, bọn họ cũng rất ít nói chuyện với cô, trong kí túc xá nhiều người nhìn thấy cô cũng không dám nói chuyện, tất cả đều trốn tránh.
 
Cô cũng không quan tâm lắm.
 
Bây giờ, Tô Hiểu Vân thận trọng đưa cho cô một cái bánh trứng, màu bánh vàng tươi, mềm mại, tỏa ra mùi trứng gà, dấu vết dùng dao cắt vẫn còn, hình dạng mới mẻ thơm ngon.
 
Diệp Nhiễm muốn ăn, cô gật đầu: “Cảm ơn cậu, trông có vẻ rất ngon.”
 
Tô Hiểu Vân vừa nghe xong, nhanh chóng đưa bánh trứng cho cô: “Cậu nếm thử đi, tớ thật sự rất thích ăn loại bánh này đó.”
 
Diệp Nhiễm nhận lấy, cắn một miếng nhỏ.
 
Quả thật mùi vị rất ngon, lại là nhà làm, không bỏ đường hóa học, hương vị thanh đạm, có thể cảm nhận được mùi hương của trứng gà và bột mì thiên nhiên.
 
Tô Hiểu Vân cũng lấy ra một cái khác để ăn.
 
Trong mùi hương thoang thoảng của bánh trứng, tình bạn của hai nữ sinh cũng từ từ chậm rãi lên men.
 
Khi tan học, có người nhân lúc Diệp Nhiễm không ở đó, âm thầm đến tìm Tô Hiểu Vân: “Diệp Nhiễm giải đề giúp cậu?”
 
Tô Hiểu Vân: “Đúng vậy, cậu ấy rất tốt.”
 
Bạn học: “Cậu ấy không hung dữ với cậu sao?”
 
Tô Hiểu Vân: “Không có, cậu ấy còn khen tớ có cơ sở kiến thức vững chắc, giảng một lần liền hiểu.”
 
Mọi người: “…”
 
Các bạn học vây quanh Tô Hiểu Vân để hỏi thăm về Diệp Nhiễm, nhưng Tô Hiểu Vân cũng không biết nhiều, cuối cùng chớp chớp đôi mắt vô tội, bó tay nói: “Cậu ấy rất tốt, hôm nay tớ mời cậu ấy ăn bánh trứng, cậu ấy cũng rất thích ăn.”

 
Mọi người lập tức im lặng.
 
Diệp Nhiễm cũng không có ba đầu sáu tay để biết những chuyện này.
 
Mấy ngày nay, cô ở công ty lo đánh chữ, lê thân thể mệt mỏi trở lại kí túc xá, cuối cùng trong kí túc xá cũng có người nói chuyện với cô.
 
Cô ấy hỏi Diệp Nhiễm một câu đơn giản: “Dì quản lí đã khóa cửa chưa?”
 
Diệp Nhiễm: “Chưa, nhưng sẽ nhanh thôi.”
 
Đối phương: “Vậy hả? Tớ phải đi nhanh mới được, tở để quên quyển sách tham khảo ở phòng học!”
 
Nói xong, người bạn cùng phòng kia chạy đi.
 
Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi nhưng đã phá đi những sự lạnh nhạt của họ đối với Diệp Nhiễm.
 
Từ từ, trong kí túc xá có nhiều người nói chuyện với cô, mới đầu thì sẽ ngẫu nhiên nói vài câu, dần dần nói nhiều lên, thậm chí có người còn đùa giỡn với cô.
 
Còn lúc trên lớp, Tô Hiểu Vân trở thành một người lảm nhảm, thường xuyên kể chuyện trong nhà, chuyện bát quái ở trường với cô. Diệp Nhiễm lúc nghe lúc không, sau đó thuận tiện chỉ cô ấy giải đề. Các bạn học khác cũng nói chuyện với cô, cũng ngẫu nhiên nhờ cô giải bài.
 
Mọi người đều phát hiện, hóa ra Diệp Nhiễm không hề đáng sợ như người ta nói, ít nhất cô sẽ không tùy tiện ra tay với bạn học, thậm chí còn giúp bạn học giải đáp thắc mắc.
 
Suy nghĩ của cô rõ ràng, tư duy nhanh nhẹn, phương pháp giải đề mới mẻ độc đáo, ngay cả giáo viên còn thấy hổ thẹn không bằng.
 
Thậm chí có vài lần thi, thành tích của Diệp Nhiễm đều đứng nhất, cách người đứng nhì đến tận mấy chục điểm.
 
Chuyện này khiến cho các thầy cô đều khen cô nức nở, cho rằng Diệp Nhiễm trở lại thật tốt, hi vọng cô sẽ cố gắng học tập mang lại sự vẻ vang cho nhà trường.
 
Thậm chí, cô còn giành được học bổng 300 tệ và một hộp bút thật phong phú.
 
Đến bây giờ, thanh danh của Diệp Nhiễm ở trường học dần dần tốt lên.
 
Đến nỗi chuyện tin đồn cô là người thứ ba cũng không còn ai nhắc đến.
 
Dù sao cũng là bạn học, Diệp Nhiễm còn rất nhiệt tình, không ai cho chuyện đó là thật.
 
Diệp Nhiễm cầm bút, nhẹ nhàng thử lại phép tính hôm nay trên giấy.
 
Cô nghĩ, thanh danh tựa như một bộ đồ trắng, bị dính mực nước, rửa không sạch, nhưng mà theo thời gian trôi đi, theo sự giặc ủi nhiều lần, vết mực kia sẽ nhạt đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui