CHƯƠNG 42: Lần thứ hai Tiêu Vạn Nghiêu ra tay
Sau khi tan học vào buổi chiều, Diệp Nhiễm ra khỏi trường học.
Với kiến thức bây giờ của cô, cô không cần tiêu tốn quá nhiều thời gian vào chuyện học như những học sinh khác cũng có thể lấy được thành tích tốt, cho nên cô có thể dành thời gian đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt phí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con đường tương lai còn rất dài, học phí và sinh hoạt phí sau khi đậu đại học đều là vấn đề với cô.
Ở thế giới này, cô tứ cố vô thân, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Diệp Nhiễm đi đến một cơ cấu môi giới bên ngoài trường học, chỉ thấy trên từng dán đầy quảng cáo, nhưng mà người ta yêu cầu tiền môi giới việc làm là hai mươi tệ, có thể được một năm giới thiệu miễn phí.
Diệp Nhiễm dằn xé, cuối cùng quyết định đưa người ta hai mươi tệ.
Vừa lúc cô còn phải ở đây một năm để học hết cấp ba, một năm tìm việc làm là điều khó tránh khỏi. Nếu chỉ dựa vào chính mình, không có biện pháp cũng không quen ai, cũng không ai giới thiệu, chắc chắn là không tìm được việc.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô móc ra hai mươi đồng.
Nhưng lúc cô đang chuẩn bị đăng kí, đột nhiên từ đâu lao tới ba người đàn ông trẻ tuổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba người này đều khoảng hơn hai mươi tuổi, cánh tay trần trụi, bộ dạng đằng đằng sát khí.
Bọn họ vây quanh lại: “Mày chính là Diệp Nhiễm?”
Cô gái trong tiệm môi giới việc làm cũng bị dọa sợ đến nỗi không dám thở.
Diệp Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, tôi là Diệp Nhiễm.”
Tên cầm đầu hung hăng chỉ đạo: “Mày dám ức hiếp em gái của Ngưu Bằng này, hôm nay không đánh chết mày thì thật là uổng phí!”
Diệp Nhiễm vừa nghe xong lập tức hiểu rõ, đây là anh của Ngưu Hồng?
Ba tên này mỗi người đều có thân hình hung hãn, Diệp Nhiễm cân nhắc một lúc, nhận thấy mình không phải là đối thủ của bọn họ.
Đây là xã hội đen, là cao thủ đánh nhau, ẩu đã, mình không nên lấy trứng chọi đá.
Diệp Nhiễm nhướng mày: “Được, em gái đánh không lại nên phải nhờ anh trai đến giúp đúng không? Còn muốn ba đánh một sao? Có thấy xấu hổ không, ba người đàn ông ức hiếp một cô gái?”
Ngưu Bằng: “Mẹ nó, dùng phép khích tướng với tao sao? Con mẹ nó, hôm nay tao phải đánh chết mày, ba người đánh một người đấy!”
Diệp Nhiễm thấy vậy cũng không nói nhiều: “Đi, đi ra ngoài đánh.”
Sau khi ra ngoài, Diệp Nhiễm không đợi bọn Ngưu Bằng kịp phản ứng đã giơ chân lên đá thẳng vào mặt Ngưu Bằng.
Hai tên đàn em của hắn xông lên, vung gậy đánh hai bên trái phải của cô.
Diệp Nhiễm tay không đoạt lấy một cây gậy của bọn chúng, phản kích lại.
Ngưu Bằng vừa bị đá, bực bội gia nhập lại trận đánh.
Diệp Nhiễm vung gậy đánh qua: “Muốn chết!”
Ngưu Bằng vội trốn đi.
Diệp Nhiễm tìm được sơ hở của bọn chúng, vội thoát khỏi vòng vây.
Sau đó, cô chạy thật nhanh.
Ngưu Bằng: “Con tiện nhân, còn dám chạy!”
Nói xong, ba người liền chạy theo như điên.
Diệp Nhiễm vừa chạy vừa tính toán trong đầu, chuyện lần này nếu không thành thì lần sau bọn chúng vẫn đến tìm mình, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình?
Nên làm sao bây giờ?
Diệp Nhiễm chợt nhớ đến Tiêu Vạn Nghiêu.
Lại một lần nữa cáo mượn oai hùm?
Như vậy được không?
Hay là đi lợi dụng Trần Kiến Thiết?
Nhưng trong lúc đang chạy như điên để thoát thân, cô phanh lại vì đụng phải một người.
Lảo đảo một cái, suýt nữa cô bị ngã ra, nhưng người kia duỗi tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô.
Một đôi tay ổn định vững chắc, mười phần lực nắm lấy eo cô.
Bởi vì lực quá mạnh nên cô bị người này ôm vào trong ngực.
Diệp Nhiễm hết hồn, đang định né đi thì nghe thấy một âm thanh khàn khàn vang lên ở bên tai: “Cô luôn bị rượt đuổi như chó nhà có tang vậy sao?”
Hơi thở nhẹ nhàng mang theo mùi thuốc lá.
Giống như mùi vị từng quen.
Diệp Nhiễm ngẩng đầu, rơi vào ánh mắt thâm trầm, lạnh nhạt của một người.
Là Tiêu Vạn Nghiêu.
Giờ khắc này đây, gặp được Tiêu Vạn Nghiêu là điều mai mắn của cô.
Diệp Nhiễm biết, hoàn cảnh của chính mình cũng không đơn thuần, sạch sẽ gì, cũng không có cái gọi là mái ấm gia đình, trở thành Diệp Nhiễm như vậy, cô muốn trở thành một học sinh thật sự chứ không muốn xuôi theo số phận.
Cô cần phải thoát ra khỏi vũng bùn lầy lội kia.
Có lẽ trước những tình tiết kia, những khúc mắc kia, Diệp Nhiễm thà quỳ xuống trước mặt Tiêu Vạn Nghiêu cũng không muốn cúi đầu với Ngưu Bằng.
Diệp Nhiễm nhìn Tiêu Vạn Nghiêu chăm chú: “Tiêu tiên sinh, bọn họ ức hiếp tôi.”
Âm thanh nhỏ bé, yếu ớt, ánh mắt thanh thuần, biểu cảm vô tội.
Một cô gái mười bảy tuổi, ngoan ngoãn, mặc đồ bị cũ đến trắng bạch, cô ấy dùng ánh mắt mới vừa đọc qua sách giáo khoa nhìn mình, cầu xin mình giúp đỡ.
Tiêu Vạn Nghiêu nhìn chằm chằm cô, biểu cảm sắc bén giữa chân mày bớt đi một ít, nhướng mày: “Khi dễ cô?”
Âm điệu hơi cao, khàn khàn gợi cảm.
Vừa dứt lời, bọn Ngưu Bằng đã đến trước mặt bọn họ.
Ba người đàn ông đằng đằng sát khí.
“Ha, mày là ai?”
“Đi tìm người yêu giúp đỡ sao? Được, cùng nhau đánh đi!”
Tiêu Vạn Nghiêu nhìn ba người bọn họ, ung dung, thong thả hút thuốc, sau đó hỏi Diệp Nhiễm: “Họ muốn đánh cô sao?”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, em gái họ bắt nạt tôi ở trong trường, tôi chỉ phản kích lại thôi, nên họ muốn ra mặt thay cho em gái mình để đánh chết tôi.”
Tiêu Vạn Nghiêu đột nhiên cười, cười châm biếm, lạnh nhạt: “Đây là con nít chơi đồ hàng sao?”
Diệp Nhiễm thấy anh cười, căng da đầu nhìn anh: “Không phải, đây là lão đại vườn trường, đây là xã hội đen thất nghiệp lang thang khi dễ học sinh cấp ba.”
Tiêu Vạn Nghiêu nhìn gương mặt bánh bao trắng nõn của cô, đôi mắt hiện lên vẻ nghiêm túc, không có một chút ý cười: “Hình như là như vậy.”
Nói xong, anh nhìn về phía bọn Ngưu Bằng: “Các người muốn ức hiếp nữ sinh?”
Ngưu Bằng cầm một con dao sáng long lanh, nói: “Tao khinh! Muốn nói lời lẽ với tao, tìm chết à, đánh!”
Lời vừa nói ra, bên cạnh tự nhiên xuất hiện mấy cảnh sát nhân dân.
“Không được nhúc nhích!”
“Tất cả đều không được nhức nhích!”
Ngưu Bằng và đàn em hắn lập tức cứng người.
Bọn họ chưa bao giờ sợ hãi chuyện đánh nhau, muốn đánh thì đánh, có dao cũng không sợ, ai sợ ai? Đi chân trần cũng không cần mang giày, có thể đánh thì đánh để em gái hết tức giận, bằng bất cứ giá nào!
Nhưng mà bây giờ … Cảnh sát nhân dân đến??
Là ai báo?
Đôi mắt Ngưu Bằng nhìn thẳng.
Diệp Nhiễm cũng vô cùng kinh ngạc, đúng rồi, sao cô lại không nghĩ đến, còn có thể như vậy?
…
Một màn hỗn loạn, bọn Ngưu Bằng bị cảnh sát nhân dân bắt đi, Diệp Nhiễm và Tiêu Vạn Nghiêu cũng bị kêu lên hỏi chuyện, Diệp Nhiễm đành phải làm biên bản, kể chuyện ba người này đã ức hiếp cô như thế nào.
Xét thấy cô chỉ là một nữ sinh đơn thuần, ngoan ngoãn, cảnh sát không hề làm khó mà thái độ còn thân thiết.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Diệp Nhiễm vẫn hơi ngây ra như cũ.
Có lẽ tư duy của cô đã bị Diệp Nhiễm thật ảnh hưởng? Đời trước, Diệp Nhiễm giãy giụa, vùng vẫy trong vũng nước bùn, nhưng làm thế nào cũng không được, bị khi dễ, cô liều mạng đánh lại, bị nhục mạ, cô liều mạng nỗ lực vươn lên.
Nhưng mà …. Tại sao không nghĩ đến còn một nơi gọi là đồn cảnh sát, còn một loại người được gọi là thiên sứ của nhân dân?
Cô cảm thấy nguyên nhân không thể tưởng tượng được là Tiêu Vạn Nghiêu.
Hệ thống nói, lòng dạ hắn hiểm độc, là thương nhân không hợp pháp, hắn có mánh khóe, có thế lực, nhìn thấy người như vậy, cô cũng không thể tưởng tượng được sao trước đây mình dám cầu xin anh “Có người muốn bắt tôi, xin anh hãy cứu tôi”.
Tiêu Vạn Nghiêu: “Lần sau gặp chuyện như vậy thì nhớ báo cảnh sát, gọi 110, cảnh sát sẽ bảo vệ chúng ta.”
Diệp Nhiễm: “… Được.”
Lúc cô nói như vậy, quả thật vô cùng gian nan.
Tiêu Vạn Nghiêu cần cảnh sát bảo vệ sao?
Mặt Tiêu Vạn Nghiêu nghiêm túc, đứng đắn đến nỗi không thể đứng đắn hơn: “Có chút chuyện tôi muốn hỏi cô.”
Diệp Nhiễm: “Umh”
Tiêu Vạn Nghiêu cầm điếu thuốc lá trên tay, khói bay lượn lờ trong không trung, gương mặt lạnh lùng, đen tối: “Tại sao tôi lại nghe nói cô là người phụ nữ của tôi?”
Diệp Nhiễm lập tức á khẩu không trả lời được.
Tiêu Vạn Nghiêu: “Nghe nói tôi đã ngủ với cô, con lăn lộn hơn một tiếng?”
Mặt Diệp Nhiễm đỏ đến mang tai: “Bọn họ nói hươu nói vượn.”
Ánh mắt anh thâm trầm, đen tối, cô không dám nhìn thẳng, chột dạ nói: “Có lẽ do bọn họ hiểu lầm…”
Tiêu Vạn Nghiêu nhẹ giọng ừ một tiếng, thong thả hỏi: “Sao lại hiểu lầm?”
Diệp Nhiễm: “….Tôi cũng không biết …”
Thật vô tội, âm thanh thật vô tội.
Đôi mi sắc bén của Tiêu Vạn Nghiêu hơi động đậy, nhưng anh cũng không truy cứu nữa, hỏi: “Cô đi học?”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiêu Vạn Nghiêu: “Sao không ở trong trường cố gắng học tập, chạy ra ngoài làm gì?”
Diệp Nhiễm: “Tôi thiếu tiền, tôi muốn đi làm thêm kiếm tiền.”
Tiêu Vạn Nghiêu: “Cô định làm cái gì?”
Diệp Nhiễm: “… Tôi có thấy công việc ở phòng truyền thông, nó khá là hợp với tôi.”
Còn những cái như đẩy mạnh tiêu thụ điện thoại di động gì đó, cô cảm thấy không hợp lắm.
Tiêu Vạn Nghiêu nhíu mày: “Cô còn nhỏ như vậy, đầu óc không nhanh nhẹn, không sợ bị lừa?”
Diệp Nhiễm: “Tôi …”
Đầu óc cô không tốt sao?
Đột nhiên cô bắt đầu hoài nghi chính mình.
Tiêu Vạn Nghiêu: “Cô biết dùng máy tính không?”
Diệp Nhiễm nghĩ: “Biết, tôi biết đánh chữ.”
Cô thật là vô dụng quá đi.
Tiêu Vạn Nghiêu: “Được, bên chỗ tôi có một ít tư liệu, là văn tự, yêu cầu phải chuyển thành thư điện tử, tôi thuê cô đánh chữ.”
Diệp Nhiễm không ngờ sẽ được như vậy: “Thật sao?”
Đối với vấn đề này, Tiêu Vạn Nghiêu cũng lười trả lời.
Diệp Nhiễm thấy vậy, chạy nhanh theo anh.
Tiêu Vạn Nghiêu: “Chuyện này, tôi sẽ để thư kí thảo luận với cô.”
Mắt Diệp Nhiễm sáng ngời, gật đầu: “Được.”
Tiêu Vạn Nghiêu rũ mắt nhìn cô.
Dưới ánh mặt trời, má cô gái bị bao phủ bởi ánh nắng nhè nhẹ, mái tóc ngoan ngoãn rũ trên vầng trán trắng nõn kia.
Dĩ nhiên là cô vui mừng khôn xiết, ánh mắt tràn đầy tia sáng, nhưng vẫn giả vờ không thèm để ý, môi hơi nhấp nháy phấn khởi, nhưng dáng vẻ vẫn rất bình tĩnh.
Trong mắt anh, đó chỉ là tính tình trẻ con đơn thuần.
Anh móc ra một tờ danh thiếp đưa cho cô.
Diệp Nhiễm hơi giật mình nhận lấy danh thiếp.
“Trên đây có số điện thoại của tôi, có chuyện gì có thể tìm tôi.”
Diệp Nhiễm nhận lấy danh thiếp, nhìn theo bóng dáng Tiêu Vạn Nghiêu đang rời đi.
Trời vào thu, anh mặc một cái áo khoác màu đen mỏng, đi trên con đường đầy lá vàng.
Vạt áo tung bay trong gió thu, tiêu sái lạnh nhạt.
Diệp Nhiễm cúi đầu nhìn tấm danh thiếp kia.
Một tờ danh thiếp ngắn gọn, màu trắng, trên đó chỉ viết một cái tên, phía dưới là số điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...