CHƯƠNG 39: Từ biệt ra đi
Diệp Nhiễm lấy từ trong ngực ra 800 tệ mà cô lấy được của Trần Kiến Thiết. Cô đi đến bên ngoài trường học phổ thông ở thành phố A, trước tiên phải đi tìm chủ nhiệm lớp, thể hiện rõ cô còn muốn học ở đây.
Diệp Nhiễm đã từng học lớp mười ở đây, nhưng mà do trốn học quá nhiều nên phải tạm thời nghỉ học.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chủ nhiệm lớp phòng bị nhìn cô: “Em trở lại học cũng được, nhưng mà trường chúng ta có quy định rõ ràng.”
Diệp Nhiễm: “Em sẽ tuân thủ tất cả mọi quy định của trường, em sẽ cố gắng học tập. Cô ơi, em đã biết sai rồi, cô cho em một cơ hội đi, được không cô?”
Chủ nhiệm lớp là cô Đàm sửng sốt, hơi hoài nghi đánh giá Diệp Nhiễm, chỉ thấy cô thản nhiên, ánh mắt chân thành, nói ra từng câu từng chữ một cách đầy quyết tâm.
Giây phút này, cô Đàm đã tin Diệp Nhiễm.
Nhưng mà nhớ đến những chuyện hoang đường trước kia của cô, cuối cùng nói: “Học sinh phải trở lại đây học, chúng tôi không đuổi em, cô cũng không có cách nào, nhưng mà sau này chắc chắn phải yêu cầu nghiêm khắc hơn, nếu em còn phạm sai lầm, cô sẽ không bênh vực em đâu.”
Vốn dĩ đối với những học sinh như Diệp Nhiễm mà nói, chỉ cần không gây chuyện trong trường học, không vi phạm pháp luật, trường học sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, đến lúc đó còn cấp cho cái bằng tốt nghiệp nữa.
Diệp Nhiễm gật đầu: “Cô yên tâm đi, em sẽ thay đổi để trở thành người mới, làm lại từ đầu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế cô Đàm dẫn Diệp Nhiễm đi làm thủ tục và sắp xếp bàn học cho cô.
Diệp Nhiễm phải đóng phí nội trú là 360 tệ, tiền bàn học, sách vở là 200 tệ, thế nên, cô chỉ còn có 200 tệ.
Diệp Nhiễm chào tạm biệt cô Đàm, đi xe buýt về nhà họ Diệp.
Sau khi trở về, cô thấy mẹ mình đang ở đó khóc lóc, kêu la.
Ông Diệp không có về nhà, còn hai anh em họ Diệp kia bị Trần Kiến Thiết đánh cho mặt mũi bầm dập, gãy tay gãy chân, nhưng nhà không có tiền cho đi bệnh viện, cũng không dám đi bệnh viện nên phải nhờ thầy thuốc ở gần đó băng bó nối xương cho.
Bây giờ, hai anh em đó chỉ biết nằm trên giường mắng trời mắng đất.
Diệp Phú Cường thấy Diệp Nhiễm trở về, chửi rủa: “Con khốn, đồ tiện nhân, mày còn có mặt mũi về đây sao? Nói cho tao biết, mày đã nói gì với ông Trần.”
Diệp Phú Quốc cũng chửi rủa cô một cách thô tục.
Diệp Nhiễm liếc nhìn hai người nằm trên giường, cười cười: “Nói chuyện đàng hoàng chút, không thì tôi cho biết mặt bây giờ.”
Cô vừa nói xong, Diệp Phú Cường và Diệp Phú Quốc giận tím mặt: “Mày dám?”
Diệp Nhiễm nhìn nhìn, cầm lấy một cái cây dưới bàn, đi đến bên giường hai người: “Anh dám chửi, tôi dám đánh.”
Hai anh em kêu lên như heo bị chọc tiết.
Bà Diệp tức giận, chạy đến đánh Diệp Nhiễm: “Con nhỏ khốn nạn này, tụi nó là anh mày, có ai lại đi đánh anh mình không?”
Diệp Nhiễm hất ra, bà Diệp bị té ngã trên mặt đất.
Cô lạnh lùng nhìn bà ta: “Hai tên khốn này còn khó bảo toàn tính mạng khi đánh với con, mẹ muốn đánh con sao? Mẹ, mẹ nghĩ mẹ đánh thắng được con sao?”
Bà Diệp sửng sốt, không thể tin được nhìn cô: “Phản rồi, phản rồi, con gái đánh mẹ ruột, đúng là không ra gì.”
Nhưng mà cái loại áp lực về mặt đạo đức này không có ý nghĩa đối với Diệp Nhiễm, nghe xong thì quên thôi.
Bà Diệp, một người mềm yếu, không có chủ kiến, sinh con gái xong thì bán cho người khác, chỉ để lại hai thằng con trai, cưng chiều nên hư hỏng như vậy.
Đối với người mẹ như vậy, tình mẹ con? Cô sớm đã không có cảm giác gì rồi.
Diệp Nhiễm: “Tôi là người như vậy đấy, vong ân bội nghĩa, trở mặt vô tình, ai chọc tôi thì tôi đánh lại. Trước đây tôi mềm yếu nên các người ăn hiếp tôi, nhưng bây giờ, các người sẽ thấy được không ai dám trêu chọc tôi đâu, bởi vì tôi là người phụ nữ của Tiêu tiên sinh.”
Cô ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Các người biết Tiêu tiên sinh không? Chỉ cần nhấc ngón tay thôi, cả thành phố A này phải chấn động, sau này có anh ấy che chở cho tôi, không ai dám chọc tôi đâu!”
Cô nói xong những lời này, ba mẹ con kia cũng không dám nói gì.
Diệp Nhiễm trở về cái phòng bếp được sửa thành phòng ngủ kia.
Quần áo cô rất ít nhưng dù sao cũng là quần áo, có thể che chắn, chống lạnh. Cái nào cần thiết thì lấy đi.
Diệp Nhiễm lục tung lên quần áo và chăn mền lên, lấy 200 tệ mà trước đây tích góp được.
Khi cô thấy dưới giường có một cái rương, một luồng kí ức không vui gì trước kia xuất hiện trong đầu cô.
Cô sửng sốt một lúc.
Duỗi tay qua mở cái rương ra, chỉ thấy bên trong có một bộ sách giáo khao phổ thông, chỉnh tề, mới tinh, còn được giữ gìn khá tốt.
Cầm sách lên, bên trong rớt ra một bức ảnh.
Trong ảnh là Đỗ Lai Đệ và một nhà cha mẹ nuôi.
Diệp Nhiễm im lặng thật lâu mới cất ảnh chụp này đi, sau đó đặt sách vở vào rương hành lý chuẩn bị mang đi.
Cô kéo hành lý đi ra cửa, bà Diệp thì khóc lóc mắng cô, nói cô không có lương tâm, nói họ nuôi dưỡng cô bốn năm thế nhưng cô liền xoay người rời đi, nói cô bây giờ phát đạt liền bỏ rơi ba mẹ.
Hàng xóm bên cạnh thấy bà khóc lóc kể lể cũng vây xem, còn tiến lên khuyên bảo: “Diệp Nhiễm, mẹ con nói đúng đó, bà ấy khó khăn lắm mới nuôi dưỡng được con, anh con bị thương, bây giờ con còn bỏ đi, không phải là không có tình người sao?”
Còn châm biếm nói: “Chưa thấy người mẹ nào phải khóc lóc cầu xin con mình, chưa thấy ai như vậy bao giờ!”
Còn có người khuyên cô: “Cho dù ba mẹ có sai, cũng nên hiếu kính với họ, Diệp Nhiễm, dù sao con cũng nên giúp mẹ con.”
Diệp Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía những người này.
Ánh mắt cô lạnh băng, sau đó lại càng thêm lạnh lẽo.
Bọn họ cảm thấy hôm nay Diệp Nhiễm có gì đó không giống bình thường.
Diệp Nhiễm thường ngày tính cách táo bạo, nhưng mà khuyên vẫn nghe, mình nói thêm vài câu tuy rằng nó không kiên nhẫn nhưng vẫn mềm lòng.
Còn Diệp Nhiễm hôm nay, dù khuyên thế nào cũng không ăn nhập gì.
Diệp Nhiễm nhìn những người hàng xóm này, sau đó nói: “Tôi vong ân phụ nghĩa như vậy đó? Tình cảm gia đình có liên quan gì đến tôi? Bây giờ tôi muốn phát đạt, tôi phải đi theo Tiêu tiên sinh, sau này các người cũng không có quan hệ gì với tôi nữa, ai dám ức hiếp tôi, tôi bảo Tiêu tiên sinh đánh người đó!”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn bà Diệp đang khóc thảm trên mặt đất: “Bà cũng vậy thôi, đừng nghĩ là sinh ra tôi thì có thể khống chế tôi, tôi không nhận nỗi đâu.”
Mọi người ở đây đều bị dọa, không ai dám nói tiếng nào.
Diệp Nhiễm kéo hành lý đi ra khỏi khu nhà cũ kĩ này, cũng như là đi khỏi vũng bùn lầy này.
Đây là chuyện là Diệp Nhiễm đời trước không thể làm được.
….
Diệp Nhiễm không đi thẳng đến trường mà đi đến một khu biệt thự cao cấp.
Cô kéo theo hành lý, xuống xe buýt, lại đi bộ thật lâu, cuối cùng cũng đến tòa nhà đó.
Đây là một biệt thự ba tầng, xung quanh còn có trồng nhiều hoa cỏ, có một cái xích đu dây.
Diệp Nhiễm nhìn cái lan can màu trắng, nhìn cái xích đu dây ấy.
Trước khi Diệp Nhiễm đời trước lên mười ba tuổi, cô thích nhất ngồi chơi trên cái xích đu đó, khi dây đu bay lên, cô sẽ cảm thấy như là mình có đôi cánh bay lên không trung.
Diệp Nhiễm năm mười ba tuổi cho rằng đây chính là nhà mình, ba mẹ, em trai, em gái mình ở đây.
Cô phản nghịch, quái đản, cô bất mãn với ba, mẹ, cô cãi nhau đều hợp tình hợp lí.
Nhưng sau đó, cô biết sự thật.
Giây phút biết được sự thật kia, lòng cô oán giận nhưng cũng bất mãn, tựa như một kinh khí cầu bị thủng, xì hơi ngay lập tức không còn bất cứ thứ gì.
Thế là không còn một lí do gì để ở lại cái nhà này, cô cũng không còn tư cách hỏi tại sao ba mẹ thương em mình hơn.
Lúc này cô mới biết được, người vớ vẩn, buồn cười nhất trong nhà này chính là cô.
Không có cô ở đây nữa, mọi thứ trong nhà đều hoàn hảo, cô mới là kẻ xa lạ đi xâm nhập vào đòi giành ba, mẹ với người ta.
Sau này, cô và gia đình này là hai thế giới.
Cho dù là lúc Diệp Nhiễm tuyệt vọng, bất lực nhất, cô cũng không có đi cầu xin gia đình đã nhận nuôi mình, cũng chưa từng bước chân vào đây nữa.
Diệp Nhiễm không biết, trong mộng của cô gái này có từng thấy cái xích đu kia, có từng thấy nụ cười dịu dàng của mẹ nuôi thời thơ ấu, có từng mơ thấy cô bước vào ngôi nhà này?
Ngay lúc này, cửa biệt thự mở ra.
Diệp Nhiễm núp sau cây ngô đồng bên ngoài lan can.
Là Trần Tú Vân.
Bà ta đi cùng với con gái Đỗ Bảo Tĩnh đến.
Đỗ Bảo Tĩnh nhỏ hơn cô một tuổi, bây giờ mới mười sáu tuổi, học lớp mười, nhưng đã cao và yêu kiều duyên dáng, xinh đẹp, trên người mặc toàn đồ hiệu.
Đỗ Bảo Tĩnh lôi tay Trần Tú Vân làm nũng: “Mẹ, hôm nay xem xong ca kịch, chúng ta đi Vân Lâu được không?”
Vân Lâu là một nhà hàng xa hoa ở thành phố B, đồ ăn ở đó rất ngon, rất nhiều cô gái thích ăn ở đó.
Diệp Nhiễm cũng từng rất thích, thường đòi mẹ dẫn đi.
Trần Tú Vân cười nói Đỗ Bảo Tĩnh là một con mèo nhỏ, nói lớn rồi mà còn tham ăn như vậy, nhưng mà vẫn đồng ý, sau đó, hai người nhanh chóng lên xe hơi xa hoa rời đi.
Diệp Nhiễm lặng im đứng sau hàng rào, nhìn cái xích đu kia.
Chiếc xích đu nhẹ nhàng đong đưa trong gió.
Diệp Nhiễm xoay người, kéo hành lý, rời đi.
Cô biết, nếu là Diệp Nhiễm đời trước thì cô không có tư cách xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cô kéo một cái rương chứa đầy sách giáo khoa phổ thông đi trong dòng người đông đúc.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Thứ cô không có, tôi sẽ giúp cô đạt được, việc cô chưa hoàn thành, tôi sẽ giúp cô hoàn thành.”
Tôi sẽ vượt qua chông gai, san bằng mọi thứ, thoát ra khỏi vũng bùn này, một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ nhẹ nhàng nói với họ, tôi sống rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...