CHƯƠNG 36: Tình cảnh không xong
Cô bị sự đau đớn làm cho tỉnh lại, sau đó, lọt vào mắt cô là căn phòng chật hẹp, bẩn thỉu, trong phòng chỉ có một cái giường nhỏ và một cái cửa sổ mấy chục cm. Kế bên giường đơn còn có mấy bếp than cũ kĩ, còn có mùi ống và mùi nước máy dơ bẩn.
Đây là một căn phòng bếp bị đổi thành phòng ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn mọi vật trước mắt, rất nhiều kí ức xuất hiện trong đầu cô, làm cô hơi choáng váng.
Cô vẫn là Diệp Nhiễm sao?
Tại sao lại như vậy? Cô nhíu mày, đầu đau như búa bổ, đành phải mặc kệ không nghĩ nữa.
Đây là một kiếp khác của Diệp Nhiễm, là bi kịch hoàn toàn.
Diệp Nhiễm kiếp này tên là Đỗ Lai Đệ.
Đỗ gia là dòng dõi thư hương, gia cảnh giàu có, Đỗ Quốc Huy là người làm ăn, ở thập niên 80 buôn bán rất tốt, tài sản hơn trăm triệu, vợ Đỗ Quốc Huy là Trần Tú Vân là giáo viên đại học, có địa vị, có học vấn, đây là một gia đình hoàn hảo.
Điều duy nhất là bọn họ không có con cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người nhà bọn họ thúc giục và khuyên nhủ, cũng xuất phát từ mong muốn của bản thân nên hai vợ chồng nhận nuôi đứa con gái bị nhà họ Diệp vứt bỏ, đặt tên là Đỗ Lai Đệ.
Bọn họ đã suy nghĩ chu toàn, nếu đứa nhỏ này có thể giúp bọn họ có một đứa con, thì sẽ coi con bé như con gái lớn tiếp tục nuôi dưỡng, nếu không thể mang thai thì sẽ xem như con gái một mà nuôi dưỡng.
Lúc Đỗ Lai Đệ còn bé vô cùng đáng yêu, trắng nõn, đã từng là viên ngọc quý trên tay Đỗ Quốc Huy và Trần Tú Vân.
Nhưng mọi chuyện thay đổi nhanh chóng sau khi vợ chồng bọn họ bắt đầu có con của mình.
Lúc Diệp Nhiễm một tuổi, bọn họ sinh ra một cặp song sinh, một trai, một gái, tên là Đỗ Bảo Tĩnh và Đỗ Bảo Càng.
Người nhà bọn họ vô cùng vui mừng, lúc trẻ con lên một tuổi rất đáng yêu, huống hồ chi Trần Tú Vân cảm thấy Đỗ Lai Đệ chính là nguyên nhân giúp cho mình mang thai nên vô cùng cảm kích Đỗ Lai Đệ.
Cho nên trong niềm vui sướng ấy, cuộc sống Đỗ Lai Đệ vẫn rất tốt.
Nhưng vào năm Đỗ Lai Đệ lên ba, bốn tuổi gì đó, mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn, trẻ con ba, bốn tuổi bắt đầu hiểu chuyện, cô bé không hiểu vì sao em mình lại được ba, mẹ quan tâm, yêu thương nhiều như vậy, còn mình thì chỉ có bảo mẫu chăm sóc.
Lúc đầu cũng không hiểu rõ lắm, nhưng Đỗ Lai Lệ lớn lên cô mới ngày càng hiểu rõ vấn đề.
Đỗ Lai Lệ không thể chấp nhận tại sao em trai và em gái có được sự yêu thương của cha mẹ, nhưng tại sao ba mẹ lại không kiên nhẫn với cô, càng không hiểu tại sao lúc sinh nhật, mình chỉ có một cái bánh kem đơn giản còn hai đứa em mình lại có nhiều thứ đặc biệt hơn, tại sao hai đứa em có thể ăn còn cô chỉ có thể chờ họ ăn xong mới được ăn phần còn thừa.
Ba cũng thương em gái hơn, mẹ thương em trai hơn nhưng cách nói chuyện của họ với mình lại không đúng lắm.
Cô cảm thấy mình chính là con gái của bảo mẫu.
Khi Trần Tú Vân nói: “Con là chị thì đừng nên so bì với em út”, thì cô càng trở nên điên cuồng hơn.
Thế nên, Đỗ Quốc Huy và Trần Thúy Vân càng thêm chán ghét Đỗ Lai Đệ.
Mà Đỗ Lai Đệ mười hai, mười ba tuổi, thời điểm bắt đầu có sự phản nghịch, lại bị ba mẹ ghét bỏ nên tính tình trở nên táo bạo, quỷ dị, học hành tuột dốc không phanh, hạng nhất khối từ dưới đếm lên.
Nhà họ Đỗ không thể nào chịu đựng một đứa con như vậy.
Bọn họ bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi nói với mọi người Đỗ Lai Đệ là con của họ.
Cuối cùng, vào một hôm nọ, con gái nhỏ của họ bị mất một cái kẹp tóc, nhưng lại tìm được nó ở trong phòng của Đỗ Lai Đệ, thế là Trần Tú Vân không nhịn được nữa đã nói ra tất cả mọi chuyện.
Bà không chịu đựng nữa.
Dù sao đứa con này cũng không phải do bà ta sinh ra, tại sao lại phải nhẫn nhịn? Bà chịu đủ rồi.
Cho nên bà đã nói hết sự thật cho Đỗ Lai Đệ, hơn nữa còn nói, bà ta không muốn nhận nuôi đứa con như cô nữa, muốn trả cô về.
Đây là năm mười ba tuổi đầy đả kích nhất trong cuộc đời của Đỗ Lai Đệ, thế là Đỗ Lai Đệ lại bị đổi tên thành Diệp Nhiễm, bị trả về với ba, mẹ ruột.
Ba mẹ ruột cô cũng chẳng ra sao cả!
Ba thì suốt ngày cờ bạc, mẹ thì mềm yếu, không làm gì, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc lóc, còn hai người anh trai, một người tính tình tham lam, người kia thì trộm cắp thành thói.
Vốn dĩ tính tình Diệp Nhiễm ương ngạnh, phản nghịch, đi đến hoàn cảnh như vậy, sau đó không biết làm sao cả.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tiếp thu thông tin về cuộc đời của Diệp Nhiễm.
Nghĩ đến những chuyện bản thân mình sắp phải trải qua, không khỏi rùng mình.
Nhưng dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được mình phải lâm vào bước đường ngày hôm nay, người đầy dơ bẩn, còn bị người ta phỉ nhổ.
Mà trong trí nhớ của cô, chuyện khiến cho cô gái này mất đi là do cô ấy bị hao tổn tâm trí, do là bị người có tiền phụ tình, hôm đi với cấp trên đến một bữa tiệc, cô thấy cấp trên của mình đang liều mạng nịnh nọt một vị thiếu gia.
Cái tên nhà giàu ấy liếc mắt nhìn cô, trong mắt xuất hiện sự kinh ngạc.
Lúc đó, Diệp Nhiễm nhận ra tên thiếu gia nhà giàu đó tên Tôn Nhiên, là đối tượng mà năm mười ba tuổi cô đã từng yêu thích, còn từng tỏ tình với hắn.
Mà ngay lúc này, bên cạnh hắn xuất hiện một người phụ nữ, 23 tuổi, ưu nhã, xinh đẹp, ngạc nhiên hỏi: “Chị, sao lại là chị?”
Lúc đó, vốn dĩ Diệp Nhiễm đang cười, cười vô cùng gợi cảm.
Cô đã ở trong nước bùn lâu lắm rồi, đã quên mất hình dáng của chính mình, cô đã quen với cuộc sống này, cảm thấy đây là số mệnh của mình.
Nhưng một tiếng “chị” đó dường như đã đột ngột đánh thức màn đêm tăm tối, âm u trong cô, khiến cô nhớ về quá khứ, về những năm trước khi cô mười ba tuổi, về thời điểm cô vẫn còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Đỗ.
Giây phút này, cô ý thức được bộ dạng của mình bây giờ.
Gợi cảm trần trụi, tục tằng, cười rẻ rúng giống như một kỹ nữ.
Người cao quý khác với người dơ bẩn, một con vịt như cô ở trước mặt một con thiên nga trắng xấu xí biết bao nhiêu.
Sau khi Diệp Nhiễm từ buổi tiệc đó trở về thì bị bệnh trầm cảm rồi tự sát.
Nhưng mà điều kì quái chính là, sau khi Diệp Nhiễm qua đời, đôi song sinh kia của nhà họ Đỗ cũng lần lượt bị bệnh nan y mà chết đi.
Sau đó, có lời đồn rằng, số mệnh nhà họ Đỗ không có con, nhận nuôi Đỗ Lai Đệ để có phúc đẻ con, kết quả có con rồi lại không thương Đỗ Lai Đệ nữa, cuối cùng Đỗ Lai Đệ chết thì những đứa con kia cũng không sống được nữa.
Vợ chồng nhà họ Đỗ vô cùng hối hận.
Nhưng mà thế thì đã sao chứ, đứa con gái khao khát có được tình thương của cha mẹ cũng không còn nữa.
Thong thả tiếp nhận những thông tin đó, Diệp Nhiễm im lặng không nói gì.
Lúc này đây, một âm thanh vang lên: “Tiến độ thay đổi cuộc đời 0%, tiến độ giành lấy tình yêu…Hả, tiến độ giành lấy tình yêu màu xám, muốn không?”
Diệp Nhiễm: “Ngươi là ai?”
Hệ thống duỗi eo, ngáp một cái, giải thích sự tồn tại của mình.
Diệp Nhiễm không lên tiếng nữa.
Hệ thống: “Ngươi không hỏi ta sẽ giúp ngươi gì sao? Ngươi không tò mò tại sao ngươi lại có được hệ thống này sao?”
Diệp Nhiễm: “Trực giác nói cho ta biết, ngươi rất vô dụng.”
Hệ thống: “…”
Chẳng lẽ nó để lại ấn tượng sâu sắc như vậy cho ký chủ sao, thế giới đã thay đổi sao tiềm thức của cô vẫn còn rõ vậy?
Diệp Nhiễm: “Ngươi đừng làm phiền ta, trước tiên ta sẽ ngủ một giấc.”
Thân thể này rất suy yếu, còn bị đánh, cô cần một ít thời gian để điều chỉnh lại trạng thái, như vậy mới có tâm trạng tốt để đối mặt với những chuyện sắp xảy ra.
Hệ thống bó tay: “Ký chủ, ta cũng không muốn quấy rầy ngươi, nhưng mà…Bọn họ đã đến rồi.”
Bọn họ? Là ai?
Cô nhìn lịch treo trên tường, rất nhanh chóng nghĩ ra được.
Bây giờ là năm 2002, cô mười bảy tuổi, hai người anh lớn tên là Diệp Phú Quốc và Diệp Phú Cường. Bọn họ lập kế hoạch bán cô cho một kẻ có tiền, bọn họ sắp đến đây rồi cho cô uống thuốc, đem cô lên giường với kẻ có tiền kia.
Diệp Nhiễm nhíu mày, đứng dậy nhìn ra bên ngoài.
Ngoài phòng bếp được biến thành phòng ngủ này là phòng khách, cũng bị đổi thành phòng ngủ, một đống đồ dưới giường, trong phòng đầy quần áo cũ dơ bẩn.
Cuộc sống bần hàn tột đỉnh.
Diệp Nhiễm đi đến cạnh cửa, muốn mở cửa ra nhưng phát hiện cửa đã bị khóa bên ngoài rồi.
Đang tìm hiểu làm sao để phá cửa thoát ra thì nghe được âm thanh nói chuyện và tiếng bước chân.
Tiếng của một người đàn ông: “Ông cũng từng gặp em gái tôi, đảm bảo sẽ vừa lòng.”
Một người khác nói: “Theo tôi thấy thì em gái cậu còn nhỏ, dễ dạy bảo.”
Nói xong, bọn họ hiểu ý nhau cười ha hả.
Sau đó, mở cửa.
Sau khi mở cửa, Diệp Nhiễm nhìn thấy ba người, Diệp Phú Quốc, Diệp Phú Cường và Trần Kiến Thiết.
Trần Kiến Thiết này chính là một kẻ có tiền, làm nhà thầu và cho vay.
Ba người nhìn thấy Diệp Nhiễm hơi ngạc nhiên, sau đó, Diệp Kiến Quốc bắt đầu phản ứng: “Diệp Nhiễm, giới thiệu cho em biết, đây là ông chủ Trần.”
Vẻ mặt đúng kiểu tú bà.
Diệp Nhiễm đánh giá Trần Kiến Thiết, gật đầu: “Ông chủ Trần, ông muốn ngủ với tôi sao?”
Cô vừa nói xong, ba người đều ngây ngốc tại chỗ.
Diệp Phú Quốc và Diệp Phú Cường không lên tiếng, im lặng nhìn em gái mình.
Bọn họ cũng biết, cô em gái này tuy rằng phóng đãng, không kiềm chế được, đánh nhau, ẩu đã, cái gì cũng có, thậm chí cũng có bạn trai nhưng luôn biết giữ mình trong sạch, những người bạn trai đó không đụng được vào cô.
Cô rất khôn khéo, thậm chí là “đơn thuần.”
Bọn họ dự đoán sẽ nhận được sự phản kháng từ cô, dĩ nhiên, bọn họ không sợ, một đứa con gái thì có bao nhiêu sức lực, nếu không được thì cho nó uống thuốc, tính tình ương ngạng thì cũng trở nên dâm đãng ngay thôi.
Cho nên bây giờ nhìn phản ứng của Diệp Nhiễm, bọn họ không biết nói gì.
Chuyện này là sao?
Trần Kiến Thiết bên cạnh năm nay cũng ba mươi tuổi, lớn hơn Diệp Nhiễm mười ba tuổi, từ nhỏ hắn ta đã ở công trường làm việc, quan hệ rộng, có công ty kiến trúc, còn có tiền có của. Hắn ta còn có nhiều cơ sở ngầm.
Trần Kiến Thiết nhìn trúng Diệp Nhiễm, anh em Diệp Phú Quốc và Diệp Phú Cường cũng cảm thấy quá tốt.
Lúc này đây, tên mắt lé Trần Kiến Thiết đánh giá Diệp Nhiễm, sau khi nhìn cô, hắn nói: “Còn tự nguyện sao? Được, đủ dâm đãng, ở chỗ này sao?”
Diệp Nhiễm nhìn dáng vẻ của hắn ta, khẽ cười: “Tự nguyện, đúng vậy. Nhưng mà đây là lần đầu tiên của tôi, tôi ngại lắm. Hơn nữa, nhà tôi bẩn lắm, tôi không muốn làm lần đầu tiên ở đây.”
Chuyện ngoài dự đoán như vậy, trong mắt Trần Kiến Thiết đầy phấn khởi: “Được, được, đi ra ngoài thuê phòng.”
Rất nhanh chóng Trần Kiến Thiết và Diệp Nhiễm đã có cùng suy nghĩ.
Anh em nhà họ Diệp cảm thấy bất ngờ, bọn họ thấy có gì đó sai sai, nhưng mà nghĩ lại, sự việc thật thuận lợi nên cũng không nói gì mà đòi tiền Trần Kiến Thiết.
Trần Kiến Thiết móc ra hai ngàn tệ đưa cho bọn họ.
Diệp Nhiễm thấy vậy: “Sao chỉ cho bọn họ mà không cho tôi?”
Trần Kiến Thiết nhíu mày nhìn hai người kia.
Diệp Phú Quốc thấy em mình đòi tiền thì lập tức hiểu rõ.
Hóa ra nó cũng là vì tiền, đã hiểu.
Loại tiền trên trời rơi xuống này ai mà không muốn, mọi người chia nhau, thế nên Diệp Nhiễm được 800 tệ, hai người kia mỗi người 600 tệ.
Diệp Nhiễm cất 800 tệ kia đi rồi mới đi đến khách sạn với Trần Kiến Thiết.
Nhìn thấy Trần Kiến Thiết và Diệp Nhiễm đi vào khách sạn, cuối cùng bọn họ cũng thở ra, sờ sờ tiền trong ngực sau đó liền đi đến sòng bạc.
Còn Diệp Nhiễm thì ngồi trên giường, nhìn chằm chằm tên Trần Kiến Thiết đang thở hổn hển kia.
Đối với kí ức về chuyện này, cô không có cảm giác chân thật, chỉ là lúc tiếp nhận thông tin biết sơ qua, nhưng mà cô biết, có một loại tuyệt vọng và thù hận trong trí nhớ này, khiến cho lúc cô nhận được những kí ức này luôn cảm thấy bi thương vô cùng.
Chuyện đầu tiên cô phải làm là chạy khỏi ma chưởng của Trần Kiến Thiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...