CHƯƠNG 33: Chuyện ở tiệc mừng thọ
Lúc Khâu Khai Sở nhìn thấy thiệp mời, hai mắt hắn sáng ngời, tay run run, kích động đến nỗi muốn nhảy dựng lên.
Đây là vé vào cửa, là thiệp mời cũng là cơ hội thăng quan tiến chức, cơ hội đi tạo mối quan hệ. Nghĩ lại đi, ba vợ mình chính là ba của cháu dâu của Tiêu lão gia, vậy hắn là gì, hắn chính là anh em cột chèo với cháu trai của Tiêu lão gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan hệ quá thân thiết đó!
Khâu Khai Sở kích động: “Đi hết, cả nhà chúng ta đều đi! Trác Trác, em cũng đi đi!”
Diệp Trác không vui: “Quan hệ của em và Diệp Nhiễm vẫn bình thường thôi, người này kì quái, em không nói chuyện được.”
Nhưng mà không ngờ Khâu Khai Sở lại trừng mắt nhìn cô: “Em thì biết gì? Diệp Nhiễm là loại người như vậy sao? Căn bản người ta không ghi thù, nếu không còn mang thiệp mời đến làm gì, dù sao em cũng là em của Diệp Nhiễm, tại sao lại không đi tạo quan hệ, em phải biết nịnh nọt, biết không?”
Diệp Trác lập tức ngây người.
Cô vô cùng uất ức.
Cô vẫn luôn cảm thấy, tuy rằng Diệp Nhiễm thi đậu đại học danh tiếng nhưng lấy một người chồng không tốt, cuộc sống chắc cũng không tốt đẹp gì. Mà cô học đại học bình thường, làm việc cũng bình thường, nhưng lấy được Khâu Khai Sở, lấy được người mình yêu, tình cảm vợ chồng hòa thuận, nói đến điểm này, cô là người toàn thắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải trước đây Diệp Nhiễm cũng thích Khâu Khai Sở sao nhưng mà chị ta làm gì có cơ hội.
Mình và Khâu Khai Sở đến được với nhau là do cha mẹ tạo cơ hội, đây là hạnh phúc mà cha mẹ giúp mình đoạt được, điểm này làm sao Diệp Nhiễm có thể so với cô.
Nhưng mà bây giờ Khâu Khai Sở lại nói với mình như vây. Diệp Trác rất tủi thân nhưng mà đang ở trước mặt ba mẹ nên phải nhịn xuống.
Khâu Khai Sở nhìn thấy vẻ mặt này của cô, sau khi về nhà lại mắng cô một hồi, nói là hiện tại rất khó xử: “Em phải biết xem tình thế chứ, bây giờ Diệp Nhiễm là cháu dâu của Tiêu lão gia, em phải chấp nhận, phải đi nịnh bợ người ta nhiều vô, em phải biết rằng, người khác muốn có cơ hội nịnh bợ họ cũng không có cửa đâu? Em có biết người ta thấy mình nhận được thiệp mời này thì hâm mộ mình biết bao nhiêu không?”
Diệp Trác nghĩ lại thấy cũng đúng nên gật đầu đồng ý.
Vì thế, đến ngày mừng thọ của Tiêu lão gia, cả nhà họ đều đến dự, còn mặc quần áo rất đẹp, thậm chí còn cố ý đi mua đồ mới.
Cho dù ăn mặc như thế nhưng khi đến tiệc mừng thọ, họ mới phát hiện dù mình ăn mặc, trang điểm tỉ mỉ thế nào cũng không bằng người ta, không phải là trang sức không quý trọng bằng mà là kiểu trang điểm, kiểu tỉ mỉ của họ quá là quê, cho thấy sự không phóng khoáng. Khách khứa chung quanh nhìn qua đều dùng ánh mắt đánh giá họ, ánh mắt đánh giá trong miệng lại mang theo ý cười, những nụ cười lịch sự, xa cách.
Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh phát hiện ra chuyện này nên càng thêm cẩn thận, tránh cho người ta cười chê.
Bọn họ nhìn xung quanh, phát hiện ra người quen là Vương hiệu trưởng.
Vì chuyện của Diệp Nhiễm nên Vương hiệu trưởng cũng không mấy hài lòng về Diệp Kiến Quốc, tình cảm bạn bè cũng từ từ phai nhạt. Diệp Kiến Quốc cũng không ngờ là Diệp Nhiễm sẽ mời Vương hiệu trưởng, trong lòng cũng không vui mấy.
Mọi người nói chuyện với nhau, dĩ nhiên là Vương hiệu trưởng đã biết chuyện Diệp Nhiễm và cháu trai của Tiêu lão gia lấy nhau từ lâu rồi, thế nên Tiêu Chiến Quốc càng không vui.
Ông ta là cha của cô nhưng lại không biết, vậy mà Vương hiệu trưởng lại biết.
Trong lòng Diệp Kiến Quốc rất khó chịu.
Lúc này Diệp Nhiễm đi qua đây, từ trong đám đông đi đến chào hỏi bọn họ.
Diệp Kiến Quốc nhìn qua, chỉ thấy Diệp Nhiễm bắt tay với Vương hiệu trưởng trước, sau đó mới nói với ông mấy câu.
Lòng ông ta càng khó chịu, Diệp Nhiễm xem ông ta là cái gì chứ? Tốt xấu gì ông cũng là ba của cô, cũng nuôi cô hai năm! Tại sao cô lại đối xử với ông như vậy?
Diệp Trác nhìn thấy khí chất ngời ngời của Diệp Nhiễm hoàn toàn khác với trước kia, cô ta nhăn mày.
Cô đột nhiên nhớ đến, Diệp Nhiễm ngày xưa từng mặc cái quần dài cũ đến phai màu, chạy chiếc xe kêu cọc cạch, mang cặp sách hoa vụn nát.
Lúc đó, Diệp Nhiễm chính là quái vật trong mắt bạn bè, không có cách nào lí giải được.
Mà lúc đó, cô ăn mặc váy hàng hiệu ở Thượng Hải, mang giày thể thao hàng hiệu, thời thượng, hào nhoáng, là búp bê Tây Dương trong mắt bạn bè.
Rốt cuộc thời gian đã làm gì với cô, tại sao lại như vậy, bây giờ mình chỉ có thể ngước mắt nhìn Diệp Nhiễm, nhìn từng cái giơ tay nhấc chân đầy quý phái của cô, nhìn Diệp Nhiễm ở đó quyền uy, thành thạo mỉm cười đón khách.
Giữa hai người tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Lúc Diệp Trác đang nghĩ ngợi, vô tình nhìn thấy chồng mình đang dùng ánh mắt khác thường nhìn Diệp Nhiễm.
Trong ánh mắt đó có hồi ức, có khát vọng, có phiền muộn, có bất đắc dĩ, có sự giãy giụa vì thất bại, mong muốn giành lấy nhưng không thành.
Ánh mắt phức tạp ấy chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi, nhưng là vợ của Khâu Khai Sở, Diệp Trác đã bắt được ánh mắt ấy.
Giây phút đó, Diệp Trác ngây người.
Năm đó, Diệp Nhiễm và Khâu Khai Sở có tiếp xúc với nhau, chị ta thích Khâu Khai Sở nhưng mà không có cơ hội, sau đó thì từ bỏ, chị ta liền đi chung với tên côn đồ kia.
Diệp Trác vẫn luôn cảm thấy mình hạnh phúc khi được gả cho Khâu Khai Sở, mà Diệp Nhiễm không bao giờ có được tình yêu như vậy.
Nhưng mà hiện tại, nhìn ánh mắt kia của Khâu Khai Sở, cô đột nhiên nghi ngờ, cô bắt đầu hoài nghi về cuộc đời mình.
Thật sự Khâu Khai Sở có yêu mình không? Rốt cuộc anh ấy ôm ấp tư tưởng gì với Diệp Nhiễm?
Trong lòng Diệp Trác hụt hẫng, ruột gan cô cồn cào khó chịu, phồn hoa xung quanh không thể thâm nhập vào mắt cô.
Lúc Khâu Khai Sở đi qua nói chuyện với Diệp Nhiễm, cô ta chạy nhanh đến, ôm lấy cánh tay Khâu Khai Sở, bày ra tư thế chiếm hữu.
Khâu Khai Sở đang định nói chuyện hàn huyên với Diệp Nhiễm, đột nhiên Diệp Trác chạy đến, ôm lấy cánh tay hắn.
Hắn cảm thấy hơi đột ngột và có chút quái dị, hơi mất mặt với Diệp Nhiễm, liền vội vàng đẩy ra: “Tiệc sắp bắt đầu rồi, em đi qua bên kia đi.”
Diệp Trác cắn răng: “Em cũng không đến để ăn buffet.”
Diệp Nhiễm thấy vợ chồng họ đang có mâu thuẫn nhỏ, liền cười cười, nói vài câu với hai người rồi vội đi.
Khâu Khai Sở thấy Diệp Nhiễm đi rồi, trừng mắt liếc Diệp Trác một cái: “Mất mặt đủ chưa!”
Lời này chứa đựng sự tức giận, Diệp Trác nghe xong muốn khóc, tại sao anh ấy lại đối xử với mình như vậy?
Cô nhìn về Diệp Nhiễm ở phía xa, hôm nay chị ta mặc lễ phục màu trắng, là một mỹ nhân ưu nhã, tri thức, giàu có.
Cô đã từng rất đồng tình cho Diệp Nhiễm, cảm thấy Diệp Nhiễm đáng thương nhưng không ngờ là chị ta lại thành công như vậy.
Thành công như vậy mà lại đùa giỡn với chồng mình, có phải là chị ta có thành kiến với mình, chị ta cố ý?
Lúc Diệp Trác đang vì chuyện này mà khổ sở thì Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh đã đi đến trước mặt của Tiêu lão gia nói chuyện với ông.
Tiêu lão gia biết đây là ba của cháu dâu, cũng đại khái biết chuyện trước đây.
Ông không thích ba của cháu dâu, nhưng mà tốt xấu gì cũng nể mặt cô, cũng không khiến Diệp Kiến Quốc mất mặt, khách khí nói với ông ta mấy câu.
Nhắc đến cháu dâu, Tiêu lão gia nhịn không được khen nức nở, nói cô nỗ lực, điều kiện kém thế nào cũng cố gắng học tập, vô cùng ưu tú.
Diệp Kiến Quốc nghe xong, cảm thấy căn bản ông không hề biết đến Diệp Nhiễm mà Tiêu lão gia đang nói.
Hoắc Hồng Anh bên cạnh tức đến đỏ mắt, cho là đây là hiểu lầm!
Bà ta hung hăng, cố ý nói: “Ngài xem xem, Nhiễm Nhiễm có thể trở thành cháu dâu của ngài, nhà chúng tôi cũng được thơm lây, Nhiễm Nhiễm từ nhở đã không hiểu chuyện, lại là tái hôn….Haizzz, con bé cũng tốt số, ít nhiều ngài cũng là người khoan hồng độ lượng, không so đo chuyện quá khứ của con bé.”
Lời vừa nói ra, Tiêu lão gia rất buồn bực: “Tái hôn? Lời này có ý gì?”
Hoắc Hồng Anh cố ý, đương nhiên là bà ta cố ý.
Bà ta biết chồng mình và con rể đều muốn nịnh bợ Diệp Nhiễm, vì có lợi cho họ.
Nhưng mà bà ta đâu có lợi, bà có tiền về hưu của Diệp Kiến Quốc, tại sao bà phải đi nịnh bợ Diệp Nhiễm?
Chỉ là một con nhỏ nghèo khổ năm xưa, bây giờ nhờ có khuôn mặt mà được gả vào nhà giàu, bà phải đi nịnh bợ nó sao?
Cho nên bà ta cố ý.
Bà không ưa Diệp Nhiễm bừa bãi, phóng túng như vậy.
Vì thế bà ta cố ý tỏ ra ngạc nhiên: “A, chẳng lẽ không phải năm xưa Diệp Nhiễm qua lại với cái tên lưu manh chạy xe máy kia sao, còn ở chung với nhau, chẳng lẽ con bé không kết hôn với tên lưu manh kia sao? Ai ya, thật ra tôi không nên nói chuyện này, đây đều là chuyện quá khứ, thật không nên… Mọi người coi như tôi chưa nói gì đi…”
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên không thôi, không ai dám nói lời nào.
Mọi người đều là người có uy tín, danh dự, có thân phận, địa vị, chuyện này là thật hay giả còn chưa biết được mà vị Hoắc Hồng Anh này dám ở trong tiệc mừng thọ của Tiêu lão gia đây rêu rao, vạch trần này nọ…Không biết có thù hận gì không nữa!
Mọi người đều làm bộ như không nghe thấy.
Tiêu lão gia đã lớn tuổi, nghe xong ngây ra, hơi mơ hồ: “Tên côn đồ?”
Ông chưa từng nghe nói chuyện này, đây là thế nào, Diệp Nhiễm là một cô gái tốt, sao có thể?
Ngay lúc này, một người đàn ông thành thục mặc tây trang, mang giày da đầy phong thái đi đến bên cạnh Tiêu lão gia, trên môi mang một nụ cười trào phúng, nhẹ nhàng nói: “Ông nội, không cần đoán, con chính là tên côn đồ không học vấn, không nghề nghiệp chạy xe máy kia, chẳng lẽ ông quên năm xưa con đi chiếc Toyota A sao?”
…
Vừa nói xong, mọi người đều ngạc nhiên há hốc mồm.
Thế nên, đây là hiểu lầm?
Vì thế mọi người dùng ánh mắt không thể nào hiểu được nhìn về phía Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh.
Đây là ba mẹ của cháu dâu Tiêu lão gia sao? Thế mà bọn họ lại cho rằng cháu trai của Tiêu lão gia là côn đồ, còn châm biếm con gái mình nữa sao?
Thậm chí trò vu oan giá họa này còn bị lộ tẩy??
Diệp Kiến Quốc sửng sốt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến Vũ.
Mười năm trôi qua, Tiêu Chiến Vũ đã công thành doanh tại, trở thành IT giỏi, là nhân vật có tiếng tăm nhưng mà ông ta mơ hồ có thể nhìn ra dáng vẻ của tên côn đồ chạy xe máy năm xưa.
Diệp Kiến Quốc: “Là cậu?”
Tên côn đồ năm xưa bị ông mắng chính là cháu trai của Tiêu lão gia.
Hoắc Hồng Anh không ngờ là mình lấy hết can đảm để nói xấu Diệp Nhiễm cuối cùng lại uổng công như vậy!
Bà không ngờ tên côn đồ đó lại là cháu của Tiêu lão gia.
Bà đương nhiên biết, tên này bây giờ rất thành công, có tiền tài, danh tiếng!
Hoắc Hồng Anh thấy trước mắt biến thành màu đen, suýt nữa ngất xỉu.
Nhưng trong nháy mắt này, bà đột nhiên nhớ đến rất nhiều chuyện.
Nhớ đến chuyện Trần Thúy Hoa đến thành phố tìm Diệp Kiến Quốc, nhớ đến cặp mắt trong trẻo, sâu thẳm của Diệp Nhiễm khi nhìn mình.
Tuy rằng Diệp Nhiễm không nói, nhưng bà biết trong lòng cô hận.
Diệp Nhiễm hận bà, càng hận Diệp Kiến Quốc, Diệp Nhiễm cố ý muốn hủy diệt nhà bọn họ.
Diệp Nhiễm chính là một Trần Thúy Hoa khác, ngàn dặm xa xôi đi vào thành phố muốn kéo cuộc sống sinh hoạt của bà xuống vực sâu.
Diệp Nhiễm và mẹ nó đều giống nhau!
Vốn dĩ mình và Diệp Kiến Quốc sống rất tốt, tại sao nó phải chạy đến thăm?
Hoắc Hồng Anh khẽ cắn môi, dùng sự cứng cỏi của nữ doanh nhân để chịu đựng.
Giữa bà và Trần Thúy Hoa chỉ một người có thể thắng.
Mà giữa con gái mình và con gái Trần Thúy Hoa, cũng chỉ có một người thắng.
Bất luận thế nào, bà cũng phải thắng, bà không thể chịu đựng được chuyện Diệp Nhiễm có tất cả mọi thứ.
Cho nên, dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, bà vẫn mạnh mồm nói: “Phải không? Thật là cậu sao, nói đến cũng hơi lạ…. Đúng rồi, lúc thi đại học, Diệp Nhiễm còn ở trong một tiểu khu danh tiếng… Tôi còn không biết rốt cuộc chuyện là thế nào nên hơi buồn bực, bây giờ nghĩ lại, chắc là cũng do cậu Tiêu đây sắp xếp hết sao?”
Tiêu Chiến Vũ hơi ngẩng ra, thật ra cậu không biết chuyện này, cái tiểu khu nào?
Hoắc Hồng Anh nhạy bén bắt được ánh mắt của Tiêu Chiến Vũ, lập tức bà cảm thấy mình đã đánh cược đúng rồi!
Bà nhớ rất rõ, nghe nói tên côn đồ đó đã biến mất khỏi thành phố B trước khi thi đại học, hắn không ở thành phố B tham gia thi đại học, làm sao có thể giúp Diệp Nhiễm được?
Cho nên, dĩ nhiên là Diệp Nhiễm có chuyện lừa dối Tiêu Chiến Vũ!
Trong lòng Hoắc Hồng Anh vô cùng đắc ý, nhưng mà trên mặt lại bất động thanh sắc: “Lúc đó, tôi còn khuyên con bé, nhưng mà không có cách nào khác, nơi đó, hình như còn có một bảo mẫu…”
Nói đến đây, mặt Tiêu lão gia đã tức giận đến nỗi đen như đít nồi.
Ông hung hăng chống cây gậy xuống đất, tạo nên một sự rung động ầm ầm: “Đó là do tôi sắp xếp! Diệp Nhiễm muốn thi đại học, không có chỗ ở thanh tịnh, tôi liền cho con bé ở đó, có dì Thanh ở đó chăm sóc cho con bé!”
….
Hoắc Hồng Anh nghe những lời này, suýt nữa muốn ngất xỉu.
Lúc này, Tiêu lão gia cũng không còn xem tình hình gì nữa, tức giận mắng Tiêu Chiến Vũ: “Đây là tiệc mừng thọ 80 của ông, tên tiểu tử như con cũng đừng để mèo chó gì cũng có thể đến dự chứ! Muốn làm cho ông tức chết sao?”
…
Trải qua sự việc xấu hổ như vậy, vợ chồng Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh bị đuổi ra ngoài.
Ba và mẹ kế của cháu dâu Tiêu lão gia đều bị đuổi ra ngoài rồi.
Cả Khâu Khai Sở và Diệp Trác cũng bị đuổi.
Người Tiêu gia ra tay, tuyệt đối sẽ không giữ thể diện cho bọn họ.
Căn cứ vào địa vị của họ ở thành phố B thì cũng không cần cố kỵ, nể mặt làm gì, cứ tàn nhẫn như vậy thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...