CHƯƠNG 3: Cô giáo, mời cô xin lỗi
Diệp Nhiễm lên lầu, không phải là không muốn xem một nhà ba người thân thiết kia, mà là muốn nhanh chóng đọc qua một lần những quyển sách giáo khoa, ba ngày sau là thi cuối kì, cô phải thi được thành tích tốt.
Thi được thành tích tốt, đậu đại học nổi tiếng, đây là bước đầu tiên thay đổi cuộc đời Diệp Nhiễm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hệ thống nhìn Diệp Nhiễm ngồi đó lật sách một cách nhanh chóng mà buồn bực: “Ngươi lật nhanh như vậy, có thể nhớ kĩ được sao?”
Diệp Nhiễm cũng không ngẩng đầu: “Có thể. Ta đã đọc qua là sẽ không quên được.”
Vừa nói, lại lật một tờ.
Hệ thống: “Đây là toán học cấp ba, chẳng những phải nhớ kĩ, còn phải lí giải phân tích, yêu cầu năng lực logic.”
Diệp Nhiễm dùng ý thức nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Ngươi hoài nghi ta?”
Một cái liếc mắt này, trong trẻo sâu thẳm, giống như giọt sương mùa thu thấm lạnh.
Hệ thống số liệu dao động, run rẩy: “Không, không, không, ta không hoài nghi ngươi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nó tại sao phải hoài nghi ký chủ, chẳng lẽ quên mất là nó làm sao bị tìm tới cửa, lai lịch của vị ký chủ này tuyệt đối không đơn giản nha.
Diệp Nhiễm đang đọc sách, tiếng đập cửa vang lên, mở cửa ra, là Diệp Kiến Quốc.
Diệp Kiến Quốc lấy ra một phong bì, đưa cho Diệp Nhiễm: “Đây là một trăm đồng, cho con.”
Diệp Nhiễm nghi hoặc nhìn Diệp Kiến Quốc, cơm sáng cơm chiều cô đều ăn ở nhà, cơm trưa và tiền các loại đồ dùng học tập hàng tháng là hai mươi đồng, một trăm đồng đối với cô là một số tiền khổng lồ, năm tháng sinh hoạt phí.
Diệp Kiến Quốc: “Nghỉ hè ba muốn cùng với mẹ và Trác Trác đi Thượng Hải, lúc đó dì Ninh cũng về nhà thăm người thân, con tự mình mua gì đó ngon ngon mà ăn.”
Diệp Nhiễm hiểu rõ, cô nhận lấy một trăm đồng từ Diệp Kiến Quốc, cười nói: “Cảm ơn ba.”
Diệp Kiến Quốc nhìn thấy cô cười, sửng sốt một lát, cô vốn dĩ cho là cô sẽ không vui vẻ, cái phản ứng này là ngoài ý muốn.
Vốn là định cho tiền xong sẽ về phòng ngay, nhìn cô như vậy, ông liền hỏi thêm một câu: “Sắp thi cuối kì, con chuẩn bị như thế nào rồi?”
Diệp Nhiễm: “Cũng không quá tốt, con tạm thời định ôm chân phật cố gắng học tập, tranh thủ có thể thi tốt một chút.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Diệp Kiến Quốc kiến nghị nói: “Trác Trác luôn học tập tốt, nếu Trác Trác không bận, có vấn đề gì con có thể hỏi Trác Trác. Nó vẫn luôn rất thích người chị như con.”
Diệp Nhiễm: “Ba, con biết rồi.”
Tiễn Diệp Kiến Quốc đi, Diệp Nhiễm cũng không lập tức tập trung ôn tập, cô rơi vào trầm tư.
Hệ thống: “Ký chủ, người ba này đối với ngươi chẳng ra gì, ngươi đau lòng sao?”
Diệp Nhiễm: “Không có.”
Những việc này đều là tin tức trong đầu cô, cô biết sự tình sẽ phát triển như vậy, không có cái gọi là đau lòng hay không đau lòng, chỉ là những việc tự bản thân trãi nghiệm qua mà thôi.
Hệ thống: “Vậy tại sao ngươi lại không học đi?”
Diệp Nhiễm: “Ta đang suy nghĩ, thế nào gọi là thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm?”
Hệ thống: “Chính là thay đổi a.”
Diệp Nhiễm: “Ta phản kích lại những người xúc phạm ta, tiến độ hoàn thành mười phần trăm, vậy tiếp theo thì sao, phải làm bước gì tiếp theo mới có thể đạt được một trăm phần trăm? Ta rốt cuộc muốn cái gì? Là có được rất nhiều tiền, hay là có địa vị thật cao, đem tất cả những người mà ta từng cầu xin ở đời trước giẫm đạp dưới chân? Hay là, mục tiêu của ta là giỏi hơn Diệp Trác? Hay là khiến cho ba của ta phải hối hận vì những hành vi xem thường ta ngày hôm nay?”
Hệ thống: “......Ký chủ ngươi nghĩ thật nhiều, chúng ta đi từng bước một trước đi, từ từ làm, trước tiên ngược chết tất cả những người trước đây đã xem thường ngươi, không được thì liền uy hiếp! Một lần không được, chúng ta có thể làm hai lần!”
Lúc này Diệp Nhiễm lười phản ứng với hệ thống, cô vẫn tiếp tục vùi đầu vào đọc sách.
**************
Diệp Nhiễm trở lại trường học, lúc để xe đạp trong nhà xe, nghe được một âm thanh: “Uy, là cậu quẹt trúng xe đạp mới của tớ?”
Âm thanh này lười biếng rời rạc, lại ngấm ngầm mang theo từ tính gợi cảm.
Nhưng mà từ tuyến âm thanh vẫn có thể nghe ra, đây là âm thanh của một thiếu niên.
Diệp Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ánh mặt trời sáng sớm từ ngoài tường của trường học chiếu vào, rơi vào sân trường gay gắt mạnh mẽ, đối diện với ánh mặt trời như vậy, cô không thể không nheo mắt lại.
Cô nhìn thấy thiếu niên kia, dựa nghiêng trên ghế sau xe đạp, trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó không biết ở nơi nào, lười nhác nhìn cô, bên môi còn mang theo một nụ cười nhạo.
Cô đứng thẳng người: “Đúng vậy.”
Thiếu niên nhướng mày: “Quẹt hư xe tớ rồi, là phải đền.”
Diệp Nhiễm: “Bao nhiêu tiền?”
Thiếu niên không có ý tốt, cười nói: “Chiếc xe này mua hơn năm trăm tệ, thấy cậu xinh như vậy, vậy cho cậu bồi thường hai trăm tệ đi.”
Diệp Nhiễm lạnh lùng nhìn thiếu niên: “Nhiều nhất cho cậu hai tệ.”
Thiếu niên cười ra tiếng: “Hai tệ? Hai tệ đủ làm được cái gì?”
Diệp Nhiễm xoay người rời đi: “Cậu không lấy thì thôi, có thể đi tìm thầy giáo tới giải quyết.”
Thiếu niên dựa trên cây cột ở nhà xe nhìn theo bóng dáng tinh tế thẳng tắp của Diệp Nhiễm cười, nói: “Bạn học, sau khi tan học tớ sẽ tìm cậu, cậu thiếu tớ hai trăm tệ!”
Trở lại phòng học, cô đến muộn rồi, giáo viên đã đứng trên bục giảng, thấy cô tiến vào rất không hài lòng.
Cô đi về chỗ ngồi, mở cặp sách, mở sách ra, bài hôm nay là hình học không gian.
Lúc giáo viên giảng bài, cô không nghe, ở dưới tự mình đọc sách.
Cô đã học xong chương trình lớp mười rồi, chuẩn bị dùng tiền ba cho đi nhà sách tìm thử, mua một vài quyển sách giáo khoa lớp mười một, lớp mười hai và tài liệu thi về xem.
Lúc này, cô nghe thấy cô giáo nói: “Diệp Nhiễm, em trả lời câu hỏi này.”
Ngẩng đầu, cả lớp đều đang nhìn cô, vui sướng khi người khác gặp họa.
Mà vẻ mặt cô giáo nghiêm túc không vui.
Cô buông quyển sách trên tay xuống, nhìn lên bảng đen, bên trên có một đề bài, là cho một dạng hình học, để tính xem cái dạng hình học này tổng cộng sẽ có bao nhiêu lập thể hình tam giác.
Cô nhàn nhạt trả lời: “Chín.”
Lời vừa nói ra, cả lớp cười ầm lên, có người cười đến chảy cả nước mắt.
“Cậu ta nhất định là không nghe giảng bài, cô giáo vừa nói có bảy cái!”
Quả thật giáo viên nói là có bảy cái, nhưng học sinh đều tính không ra, có người nói ba cái, có người nói năm cái, sống chết tính cũng không ra bảy cái.”
Kết quả Diệp Nhiễm ngược lại, nói thẳng chín cái.
Lúc này, cô giáo không vui rồi.
Vốn dĩ cả một lớp không ai có thể tính ra được cô đã không vui rồi, bây giờ còn xuất hiện một Diệp Nhiễm quấy rối, căn bản đến cô nói cái gì cũng không nghe?
Cô giáo dạy toán xụ mặt, nghiêm túc khiển trách: “Bạn học Diệp Nhiễm, sắp đến kì thi cuối kì rồi, hiện tại cô giúp các em ôn tập một lần cuối cùng, các em nên có thái độ nghiêm túc nghe giảng, có biết không? Có ai như các em không? Cả một đám, trong lòng không có điểm số? Bạn học Diệp Nhiễm, đặc biệt là em đó, lớn tuổi như vậy, còn học lớp mười, mặt có đỏ hay không, có cảm thấy hổ thẹn không, có còn mặt mũi không?”
Diệp Nhiễm giống như không nghe thấy, biểu tình lãnh đạm mà đứng ở đó, giống một khối đầu gỗ.
Bạn học xung quanh che miệng phát ra âm thanh châm biếm, xem náo nhiệt.
Mặt cô giáo dạy toán đỏ bừng, tức giận không nói nên lời: “Diệp Trác lớp mười một số một là em gái của em đúng không, cô cũng không hiểu, đều là họ Diệp, tại sao người ta lớp mười một cầm cờ đi trước, còn em làm chị mà thành tích lại như vậy? Sao em không học tập theo em gái mình?”
Diệp Nhiễm hơi hơi nhíu mày.
Cô không thích cô giáo dạy toán nói lời như vậy.
Cho dù cô không mấy quan tâm nhưng đi vào trong nhân vật Diệp Nhiễm này, cô ấy nghe xong sẽ thấy không thoải mái.
Vì thế cô nhướng mày, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua trên bục giảng của giảo viên dạy toán: “Cô ơi, hình này đúng thật có chín hình tam giác, có thể cô tính sai rồi.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng bâng quơ thêm một câu: “Lớp chúng em là lớp số tám, đã là lớp có thành tích lạc hậu nhất khối, muốn làm thầy thiên hạ cần phải làm tốt giáo án, thực tế bản thân sẽ không thể đi mời giáo viên khác, nếu như dạy sai đáp án rồi hại cả thế hệ sau.”
Lời vừa nói ra, cô giáo toán học liền nổi giận.
Cô ta đem giáo án ném lên bàn giáo viên: “Diệp Nhiễm, đi ra ngoài.”
Diệp Nhiễm mang cặp sách lên, đứng dậy đi ra ngoài.
Cô giáo dạy toán càng thêm tức giận, cầm lấy đồ lau bảng ném về phía Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm trở tay bắt lấy, bèn đem đồ lau bảng ném vào thùng rác.
Cô giáo dạy toán tức đến trợn mắt, lúc này Trần Vạn Vinh từ bên ngoài tiến vào, vui mừng hớn hở mà hô to: “Cô ơi, cô, em đã gọi chủ nhiệm giáo dục đến rồi.”
Theo như lời hắn nói, chủ nhiệm giáo dục đã tới rồi.
Cô giáo dạy toán tức giận đem chuyện này nói với chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm giáo dục cau mày nhìn Diệp Nhiễm, yêu cầu Diệp Nhiễm xin lỗi.
Diệp Nhiễm: “Nếu như đáp án của em sai, em mới xin lỗi. Nhưng mà em không sai, tại sao em phải xin lỗi?”
Cô giáo dạy toán trào phúng cười: “ Được, Diệp Nhiễm, em giỏi, còn giỏi hơn cả giáo viên, giỏi như vậy sao không thi đậu lớp số một? Tại sao lại ở lớp số tám? Tại sao còn thấp hơn một lớp so với em gái mình?”
Diệp Nhiễm: “Cô nói rất đúng.”
Cô giáo dạy toán: ????
Cô không tin vào chính lỗ tai mình, cô đã nghe nhầm?
Chủ nhiệm giáo dục sửng sốt, bây giờ bắt đầu hoài nghi thần kinh Diệp Nhiễm có vấn đề.
Bạn bè xung quanh đều thất kinh.
Đây là có ý gì, Diệp Nhiễm vừa rồi chiến đấu tràn đầy mãnh liệt đột nhiên cúi đầu nhận sai.
Tiếp theo, bọn họ nghe được một câu, Diệp Nhiễm nhàn nhạt nói: “ Vậy thi cuối kì em đứng nhất khối là được rồi.”
Cô giáo dạy toán:...............
Chủ nhiệm giáo dục:................
Toàn thể học sinh:...................
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn Diệp Nhiễm.
Con nhỏ này bị rớt não rồi sao.
Lúc này, hiệu trưởng và các thầy cô lớp khác nghe được, đều chạy lại đây.
Hiệu trưởng bắt đầu thuyết giáo Diệp Nhiễm, thầy cô các lớp khác cũng bắt đầu khuyên cô giáo dạy toán.
Cô giáo dạy toán được mọi người khuyên, ngẫm lại học sinh nói những lời đó, tức giận đến rớt nước mắt: “ Một cái đề như vậy, trò ấy lại nói có chín hình tam giác, tôi dạy nhiều năm như vậy tôi còn không biết hay sao, là bảy cái, đây là một cái đề kinh điển, sao tôi có thể sai?”
Cô vừa nói xong, các thầy cô khác đều nhìn lên cái đề trên bảng đen, sau đó sửng sốt.
Trong đó có một vị, vừa đúng lúc, là giáo viên dạy toán lớp số ba, cô ấy mấy hôm trước mới giải đề này.
Cô nhìn cô giáo lớp số tám, lại nhìn Diệp Nhiễm, do dự không biết có nên nói ra hay không.
Lúc này hiệu trưởng đã bắt đầu giáo huấn Diệp Nhiễm, nói chuyện cũng không dễ nghe, khiêm khắc trách cứ Diệp Nhiễm, muốn Diệp Nhiễm xin lỗi giáo viên dạy toán.
Diệp Nhiễm nhàn nhạt nói: “Em nói rồi, đề bài này, em chỉ là nói ra đáp án chính xác, đây là sai sao?”
Cô giáo dạy toán tức giận đến mức hận không thể cho Diệp Nhiễm một cái tát: “Em đi hỏi giáo viên lớp khác đi, nếu như tôi sai rồi, tôi không cần em xin lỗi, mà giáo viên như tôi sẽ xin lỗi em!”
Lúc này cô giáo dạy toán thật sự rất muốn tiến lên véo mặt Diệp Nhiễm.
Cô giáo lớp số ba nhìn tình trạng này, cuối cùng nhịn không được: “Cái đề này......hình như xác thực là em học sinh này nói rất đúng, trong cái hình này, quả thực là có chín hình tam giác.”
Cô giáo dạy toán ngẩn ngơ, không thể tin được nhìn về phía cô giáo lớp số ba.
Hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục cùng với thầy cô các lớp khác đều nhìn về phía cô giáo lớp số ba.
Cô giáo lớp số ba có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn căng da đầu, khua tay múa chân giải thích vì sao lại có chín hình.
Sau khi nói xong, cô giáo dạy toán ngơ ngác nhìn về phía bản đen.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục cũng không biết nói cái gì, cho nên, vị giáo viên này dạy nhiều năm như vậy đều dạy sai cả rồi??
Những học sinh lớp số tám đều nhịn không được muốn cười, quá xuất sắc, quá buồn cười!
Cô giáo dạy toán lãi nha lãi nhải cả ngày mà lại bẹp lép dưới tay Diệp Nhiễm rồi!
Xưa nay chưa từng có tình huống đảo ngược như vậy!
Lúc này, Diệp Nhiễm nhẹ nhàng nói: “ Cô ơi, cô đã nói sẽ xin lỗi em.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hưng phấn mong chờ xem kịch vui, lo lắng, bất đắc dĩ, đồng tình, áy náy, tất cả đều nhìn về phía cô giáo dạy toán.
Cô giáo dạy toán ầm ĩ một lúc, nước mắt liền rơi xuống, sau đó bụm mặt khóc chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...