CHƯƠNG 18: Ở chung
Hai người cũng không nói gì nữa, không gian rơi vào yên lặng.
Loại lặng yên này có chút xấu hổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, vẫn là Tiêu Chiến Vũ mở lời trước: “Hiện tại tớ chưa thể dẫn cậu về, chờ tớ thêm một thời gian nữa…”
Nhưng mà Diệp Nhiễm cũng không cần cậu giải thích.
Trên đời này ai mà không có bí mật, Tiêu Chiến Vũ cũng có bí mật của cậu.
Bí mật của cậu cô cũng không có quyền bắt cậu phải nói tất cả với cô.
Cho nên cô cắt ngang lời cậu, nói thẳng: “Không có gì, có nói cũng không thích hợp cho lắm.”
Bây giờ, cô và cậu xem như là bạn bè, thích nhau nhưng dù sao cũng mới lớp mười hai thôi, sắp thi đại học rồi, nếu cha mẹ Tiêu Chiến Vũ biết cậu có bạn gái sẽ như thế nào? Họ có phản đối kịch liệt hay không?
Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh nghe cô nói là bạn bè, không biết sẽ phản ứng như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Chiến Vũ nghe được lời cô nói, im lặng một lúc, cuối cùng cậu vẫn nắm tay cô nói: “Diệp Nhiễm, tin tưởng tớ, chờ đến năm sau, tớ sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện, đến lúc đó tớ sẽ dẫn cậu về nhà gặp cha, mẹ tớ.”
Trên mặt Diệp Nhiễm có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng “uh” một tiếng.
Hai ngày này cơn sốt của Diệp Nhiễm cuối cùng cũng hết, cô nhớ tới chuyện mình đột nhiên biến mất, cũng không nói với ai tiếng nào, cũng không xin nghỉ học ở trường, sợ Diệp Kiến Quốc sẽ hiểu lầm nên có nhờ Trương Dũng ghé nhà nói một tiếng. Trương Dũng là một người khôn khéo thế nên đã nhờ một cô bé nào đó ở tiệm bida đến nhà Diệp Nhiễm, nói là Diệp Nhiễm ở lại nhà con bé đó vài ngày.
Sau khi trở về, Trương Dũng nói mọi chuyện đều tốt đẹp, Diệp Nhiễm mới yên tâm, tiếp tục ở đó dưỡng bệnh mấy ngày nữa.
Diệp Nhiễm gật đầu: “Cảm ơn anh, bọn họ có hỏi gì không?”
Trương Dũng lắc đầu: “Không, cô chú đều rất quan tâm em, nói là em nên tịnh dưỡng cho tốt, mấy ngày nữa thì về nhà.”
Đương nhiên Diệp Nhiễm biết Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh cũng không quan tâm cô cho lắm, nhưng mà vẫn cảm ơn Trương Dũng.
Sau khi Trương Dũng đi, không lâu sau đó Tiêu Chiến Vũ cũng đến, túm Trương Dũng đến cầu thang: “Nói đi, rốt cuộc nhà họ Diệp đã nói gì?”
Vẻ mặt Trương Dũng khó xử.
Tiêu Chiến Vũ thấy vậy, liền biết ngay họ chẳng nói gì tốt đẹp, lấy ra một điếu thuốc châm lửa lên: “Nói đi.”
Trương Dũng do dự một lát, nhìn Tiêu Chiến Vũ rồi nhẹ nhàng nói: “Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh giống như là không biết gì, sau khi nghe nói như vậy, mới đột nhiên nhớ tới Diệp Nhiễm, sau đó lên lầu nhìn nhìn rồi nói một đống lời khách sáo.”
Tiêu Chiến Vũ dường như không hút nổi điếu thuốc này nữa rồi, không ngờ rằng họ lại không biết Diệp Nhiễm đã rời đi.
“Mẹ nó, Diệp Nhiễm không phải là con gái Diệp Kiến Quốc sao!”
Cậu hung hăng ấn điếu thuốc đỏ vào tường, dập tắt nó.
Trương Dũng cũng nói: “Chẳng trách cô bé này học lớp mười hai còn muốn ra ngoài vừa học vừa làm, thật không dễ dàng chút nào, có ba là thầy giáo - một phần tử trí thức, mẹ là doanh nhân thành đạt, không cần đọng móng tay tiền cũng đủ dùng, ai biết địa vị trong nhà lại như thế!”
Anh ta lại nói: “Một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại phải chạy xe đạp nhị bát to như thế!”
Tiêu Chiến Vũ không nói gì nữa.
Cậu lại châm một điếu thuốc nữa, thong thả ung dung hút, ánh mắt âm trầm, còn sâu hơn cả bóng đêm.
Diệp Nhiễm thấy Tiêu Chiến Vũ đi ra ngoài một lúc lâu, lúc cậu trở vào, cô ngửi thấy mùi khói thuốc, còn có một loại hơi thở tăm tối.
Cậu đẩy cửa tiến vào, đi đến trước mặt cô, giống như là từ trong bóng đêm đi tới.
Diệp Nhiễm hỏi cậu: “Cậu đi hút thuốc sao?”
Cậu biết hút thuốc nhưng không nghiện nặng lắm, lúc ở trước mặt cô có thể sẽ nhịn được, cũng có lúc sẽ tìm chỗ hẻo lánh nào đó hút.
Tiêu Chiến Vũ ậm ừ một tiếng.
Diệp Nhiễm liền cảm thấy kì quái.
Cô nghĩ nghĩ: “Không phải là ba tớ làm khó cậu chứ? Trương Dũng kêu ai đi báo tin cho ông ấy vậy?”
Tiêu Chiến Vũ đi đến mép giường cô, nâng tay lên xoa xoa tóc cô: “Đoán mò cái gì, không có chuyện đó đâu.”
Diệp Nhiễm: “Vậy chuyện gì vậy?”
Tiêu Chiến Vũ: “Gần đây Trương Dũng gây phiền toái cho tớ, là bọn rắn đọc ở nơi này vì tranh giành địa bàn mà thiếu chút nữa đánh nhau. Tên Trương Dũng này suốt ngày chỉ biết gây chuyện!”
Huynh đệ chính là cái hố, Tiêu Chiến Vũ lập tức lấy Trương Dũng làm lá chắn.
Diệp Nhiễm nhíu mày: “Vậy sao, vậy anh ta không sao chứ? Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Nhìn dáng vẻ cô lo lắng cho Trương Dũng, Tiêu Chiến Vũ không vui: “Cậu là bạn gái tớ, đừng lo lắng cho anh ta như thế chứ!”
Diệp Nhiễm bắt lấy tay cậu, không cho xoa tóc cô nữa, oán giận nói: “Tay cậu có thể để yên được không?”
Tiêu Chiến Vũ: “Sao vậy? Không thích sao? Tớ cho rằng cậu thích loại tư vị này chứ.”
Diệp Nhiễm: “Tại sao tớ phải thích?”
Tiêu Chiến Vũ: “Ngày đó ở rạp chiếu phim …”
Diệp Nhiễm không đợi cậu nói xong liền xách cái gối bên cạnh ném cậu: “Cậu thật đáng ghét.”
Mắng cậu như thế nhưng mặt cô cũng đỏ lên.
Trong rạp chiếu phim, có mùi thuốc lá, mùi hormone nam tính, còn có âm thanh ái muội nam nữ, chính là ở trong tình cảnh như thế, lần đầu tiên cậu hôn cô.
Tiêu Chiến Vũ nhìn dáng vẻ tức giận của cô, khẽ cười.
Cậu cười, sự tối tăm trong ánh mắt đều biến mất, cả người đều trở nên tươi sáng: “Đúng rồi, lúc nãy quên nói với cậu một chuyện.”
Diệp Nhiễm: “Chuyện gì vậy?”
Tiêu Chiến Vũ: “Vừa nãy khi vuốt tóc của cậu giống như có mùi…”
Diệp Nhiễm ngẩn ngơ: “Hai ngày trước tớ mới tắm rồi.”
Bây giờ trời lạnh, cô lại bị bệnh, hai ba ngày tắm một lần cũng là bình thường, thói quen vệ sinh cũng không khác biệt lắm.
Tiêu Chiến Vũ: “Không tin cậu tự mình ngửi thử đi.”
Diệp Nhiễm không tin lắm, nhưng vẫn kéo tóc mình qua ngửi thử, không ngửi được mùi gì, lại cẩn thận ngửi lần nữa.
Tiêu Chiến Vũ nhìn dáng vẻ này của cô quả thật giống như một con cún, trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng cậu đang cố nhịn cười, tiếp tục nhìn cô ngửi.
Diệp Nhiễm ngửi vài lần cũng không ngửi ra mùi gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến Vũ, lập tức hiểu rõ.
Mặt cô phiếm hồng, nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Chiến Vũ, có phải cậu muốn ăn đòn hay không?”
Dù nói như vậy nhưng cô cũng quyết định đi tắm rửa một cái.
Bời vì bệnh vừa khỏi nên thân thể hơi suy yếu, là Tiêu Chiến Vũ pha nước tắm cho cô, chuẩn bị khăn và dụng cụ rửa mặt, sau đó đỡ cô vào phòng tắm.
Sau khi cô vào phòng tắm, cậu liền ra ngoài đóng cửa lại.
Vì là cửa thủy tinh nên cách cánh cửa, cô có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của cậu.
Cô cũng không để ý chuyện Tiêu Chiến Vũ quá thân cận, dù sao những chuyện này sớm muộn cũng sẽ có.
Nhưng mà lúc biết được Tiêu Chiến Vũ đang đứng bên ngoài, thân là một cô gái nên Diệp Nhiễm cũng có chút ngượng ngùng.
Dù vậy, mong muốn được tắm quá lớn nên cô cũng cẩn thận cởi quần áo ra, sau đó bước vào phòng tắm bên trong.
Điều kiện của khách sạn này tốt hơn nhà họ Diệp nhiều.
Phòng của Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh, phòng của Diệp Trác đều có phòng vệ sinh riêng, trong phòng tắm còn có bồn tắm, nhưng mà phòng Diệp Nhiễm không có, chỉ có một cái phòng tắm nhỏ, cũng chỉ có thể kéo bức màn qua để tắm huống chi là chuyện có bồn tắm.
Cô vừa bị bệnh nặng, bên ngoài lại lạnh, trong phòng tắm thật ấm áp, nhiệt độ bốc lên và nước ấm vừa đủ để tắm.
Trước tiên, cô dùng xà phòng thoa lên thân thể, sau đó tẩy rửa, cuối cùng dùng nước tẩy sạch, làm đi làm lại như vậy vài lần.
Ai ngờ rằng tắm xong, cô mới phát hiện bản thân mình thở cũng vô cùng khó khăn.
Dường như trong phòng tắm quá oi bức, cô không thể thở được nữa, thân thể cũng hơi mệt mỏi.
Cô miễn cưỡng chống tay vào bồn tắm bên cạnh, nghĩ tốt xấu gì cũng nên mặc xong quần áo, không ngờ vừa đứng dậy, dường như thân thể bị tiêu hao sức lực quá mức, không còn hơi sức nào.
Thế nên, cuối cùng cô cũng chống đỡ không được, suy yếu dựa vào bồn tắm, cả người hít thở không thông.
Tại sao cô lại quên mất, bệnh nặng vừa khỏi, thân thể suy nhược không nên tắm nước ấm.
Ngoài phòng tắm truyền đến giọng nói của Tiêu Chiến Vũ: “Diệp Nhiễm? Có chuyện gì không?”
Diệp Nhiễm hít một hơi thật sâu: “Tiêu Chiến Vũ, tớ khó chịu, không thở nổi.”
Tiêu Chiến Vũ vội vàng: “Tớ vào đỡ cậu nha?”
Diệp Nhiễm cúi đầu nhìn chính mình, còn chưa mặc gì cả: “Đừng.”
Căn bản là Tiêu Chiến Vũ muốn đẩy cửa ra, lúc này tay đang đặt trên chốt của liền ngừng lại.
Im lặng một lát, cậu nói: “Cậu lấy khăn tắm bọc vào đi.”
Diệp Nhiễm cắn răng: “Uh”
Nói xong cô miễn cưỡng đứng lên đi lấy khăn tắm treo trên đầu bồn tắm.
Không may cô vừa dùng lực liền trượt chân, té thịch một cái nằm ở đó.
Bên ngoài Tiêu Chiến Vũ nghe tiếng kêu, chịu không nổi, phá cửa xông vào.
Vừa vào tới đã thấy một màn đủ khiến người ta máu huyết sôi sục.
Máu như ngưng tụ toàn thân, mặt cậu đỏ lên, nắm chặt cánh tay, cắn răng nói: “Tớ ôm cậu ra ngoài.”
Nói xong, một tay cậu túm lấy cái khăn bọc người cô lại sau đó bế cô ra ngoài.
Cậu mạnh mẽ vọt tới mép giường, nhanh nhẹn đặt cô trên giường, sau đó lấy chăn bọc người cô lại.
Vì thế Diệp Nhiễm nhanh chóng ngồi ở trên giường, bị bao bọc đến nỗi chỉ thấy mỗi cái đầu.
Cô nheo mắt nhìn cậu.
Tiêu Chiến Vũ nhìn cái đầu của Diệp Nhiễm, nghĩ ngợi gì đó liền đem cái khăn tắm tới bọc tóc của cô lại.
Tiêu Chiến Vũ vội vàng giải thích: “Tớ sợ cậu bị cảm.”
Diệp Nhiễm gật gật đầu.
Ánh mắt Tiêu Chiến Vũ trầm ngâm không rõ, tầm mắt cũng không rời khỏi Diệp Nhiễm: “Vừa rồi bị sao vậy? Ngã đau không? Hay là khó chịu? Muốn đến bệnh viện khám không?”
Diệp Nhiễm biết mình không sao, nhưng cơ thể suy yếu mà còn đi tắm, suýt chút nữa là hôn mê rồi, bây giờ ra khỏi phòng tắm thì đỡ hơn nhiều rồi.
Cô nghĩ nghĩ: “Tớ không sao, bây giờ đỡ hơn rồi, tại vì lúc nãy thở không nổi.”
Tiêu Chiến Vũ: “Tại sao không thở nổi?”
Diệp Nhiễm: “Thiếu Oxy.”
Tiêu Chiến Vũ: “Bây giờ thì sao?”
Diệp Nhiễm: “Tốt hơn rồi.”
Tiêu Chiến Vũ nhìn Diệp Nhiễm, đến gần cô hỏi: “Phải không? Có lẽ cậu vẫn đang thiếu Oxy.”
Diệp Nhiễm: “… Tớ không thiếu.”
Dường như Tiêu Chiến Vũ đang mê muội nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn: “Tớ cảm thấy cậu thiếu Oxy.”
Nói xong, cậu ôm lấy cô gái bị mình dùng chăn quấn chặt, nhẹ nhàng hôn xuống môi cô.
Đương nhiên cậu sẽ không nói, cho đến hiện tại, trước mắt cậu vẫn là hình ảnh mà cậu nhìn thấy khi vừa vọt vào phòng tắm.
Mà trên tay cậu vẫn còn lưu lại cảm giác khi chạm vào da thịt ướt át của cô.
Mềm mại, mịn màng, có thể so với tơ lụa thượng đẳng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...