CHƯƠNG 12: Khách của Diệp gia
Diệp Nhiễm nghiêng đầu, đánh giá Tiêu Chiến Vũ: “Cậu tới tìm tớ chỉ để hỏi việc này?”
Tiêu Chiến Vũ: “Tớ đưa cậu về nhà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Nhiễm: “Vậy xe của tớ làm sao bây giờ?”
Tiêu Chiến Vũ: “Để bên quán kia đi, tớ có quen dì ấy. Ngày mai tớ đón cậu.”
Diệp Nhiễm: “Tại sao vậy?”
Tiêu Chiến Vũ: “Không muốn nhìn thấy cậu phí sức đạp xe, được không?”
Diệp Nhiễm im lặng một lúc, đột nhiên cười: “Được”
Nói chung, hôm nay tâm tình của cô rất tốt.
Lúc nãy khi cô đang đạp xe còn tưởng, nhiệm vụ thay đổi cuộc đời thì cô nắm chắc nhưng còn nhiệm vụ chiếm lấy trái tim của Tiêu Chiến Vũ thì sao, tiến độ tại sao lại không thay đổi gì cả?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết cục là Tiêu Chiến Vũ tự tìm đến cửa.
Tiêu Chiến Vũ thấy dáng vẻ nghe lời của cô hôm nay cũng có chút vui vẻ, hai người đem xe đạp đến quán gửi sau đó Tiêu Chiến Vũ đưa cô về.
Trên đường, trong tiếng gió gàu thét, cậu hỏi: “Cười cái gì”
Ngày thường cô rất ít cười, mặt mày lãnh đạm, vừa rồi lại cười.
Cô cười rộ lên rất đẹp, giống như hoa tuyết đang rơi.
Diệp Nhiễm không trả lời, hỏi lại cậu: “Tiêu Chiến Vũ, năm nay cậu học lớp mười hai có phải hay không?”
Gió quá lớn cộng với tiếng động cơ xe máy át đi câu hỏi của cô khiến cậu không nghe rõ.
Diệp Nhiễm hỏi lại, cậu vẫn không nghe rõ.
Tiêu Chiến Vũ lập tức phanh xe lại, dừng xe.
“Vừa rồi hỏi cái gì?” Cậu hơi hơi nghiêng đầu nghe cô nói chuyện.
“Chính là hỏi cậu có phải lớp mười hai không, cậu dự định sau này như thế nào?”
“Cậu thì sao?” Tiêu Chiến Vũ không đáp mà hỏi lại.
“Tớ đương nhiên là cố gắng học tập, thi đậu đại học.”
“Tớ đây cũng muốn thi đại học.”
Diệp Nhiễm nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng: “Cậu có thể thi được sao?”
Ở Nhất Trung thành phố B Tiêu Chiến Vũ là đỉnh đỉnh đại danh, có thể đánh sẽ đánh nhưng còn về học tập….Cậu hình như học lớp số năm? Thuộc về trình độ trung lưu.
Hiện tại đại học không có chiêu sinh rộng rãi, có thể thi trung chuyên là đi làm được rồi nên thi đại học rất khó.
Tiêu Chiến Vũ nhìn bộ dạng của cô, cười ra tiếng: “ Quá xem thường tớ rồi, chờ xem thực lực của tớ! Cậu thi đại học nào tớ liền thi đại học đó!”
Diệp Nhiễm: “Tớ muốn thi đại học P.”
Đây là một trong những ngôi trường đại học nổi tiếng ở Trung Quốc.
Tiêu Chiến Vũ: “Vậy tớ cũng thi đại học P, làm bạn cùng trường với cậu.
…
Cậu xem đại học P là một xuyên thịt dê sao, còn mua một tặng một?
….
Lúc Diệp Nhiễm về đến nhà, Diệp Trác đã trở lại.
Bọn họ đang ở phòng khách nói cười.
Diệp Nhiễm nhạy bén nhận thấy được hình như có khách ở phòng khách.
Bước chân lên bậc thang của cô khựng lại nhưng cũng không có dừng, thoải mái, hào phóng đẩy cửa đi vào.
Phòng khách, ngoài cả nhà ba người Diệp Kiến Quốc còn có một đôi cha con.
Diệp Nhiễm nhìn thấy cha con bọn họ liền biết rõ đối phương là ai.
Người ba là lãnh đạo lớn Khâu viện trưởng-Khâu Giải Phóng và con trai ông Khâu Khai Sở.
Khâu Khai Sở, Diệp Nhiễm đương nhiên sẽ không quên, đó là người mà cô khổ sở đi cầu xin.
Ông Khâu liếc nhìn thấy Diệp Nhiễm, đặc biệt là Khâu Khai Sở cũng tò mò đánh giá cô.
Lúc này, Khâu Khai Sở cũng chưa được hai mươi tuổi, năm trước hắn ta thi đậu đại học, là top mười trường đại học nổi tiếng. Hắn thấy Diệp Nhiễm nên có chút tò mò, đánh giá.
Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh thấy tình huống này liền có chút xấu hổ.
Trong tình huống bình thường, họ sẽ không giới thiệu Diệp Nhiễm với người khác.
Cuối cùng, bạn bè mà bọn họ kết giao đều biết bọ họ chỉ có một đứa con gái là Diệp Trác, đột nhiên xuất hiện một Diệp Nhiễm, bọn họ sẽ phải đi giải thích rất nhiều, đồng thời còn phải nhắc lại chuyện quá khứ.
Đây không vải là một chuyện vui sướng gì.
Diệp Kiến Quốc do dự một hồi liền tính toán phớt lờ Diệp Nhiễm cho qua chuyện: “Trở về rồi sao? Đói bụng thì đi tìm dì Ninh kiếm gì ăn đi.”
Diệp Nhiễm đương nhiên hiểu rõ lời ba nói có ý gì, chĩnh là muốn tống cổ cô ra ngoài.
Cô đi vào phòng khách, bình tĩnh mà nói với ông cô không đói, sau đó hỏi: “Ba, nhà mình có khách sao?”
Nói xong còn lễ phép gật đầu chào hỏi với ông Khâu.
Diệp Nhiễm đã từng nhìn Khâu Khai Sở bằng ánh mắt của người cấp thấp nhìn người cấp cao, cúi đầu sợ hãi, nhỏ giọng cầu xin, chịu đựng Khâu Khai Sở không vui mà quát lớn với cô.
Nhưng mà hiện tại, Diệp Nhiễm chủ động nghênh đón trước.
Khâu Giải Phóng nhìn Diệp Nhiễm, có chút hứng thú với cô, hỏi: “Lão Diệp, đây là?”
Diệp Kiến Quốc đành phải cười ha ha, ra vẻ tùy ý nói: “Đây là con gái lớn của tôi, tên Diệp Nhiễm.”
Nói xong, ông nói với Diệp Nhiễm: “Còn không mau chào bác Khâu đi!”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Chào bác Khâu.”
Đúng mực, thần thái lãnh đạm, nhưng lại không mất đi sự lễ phép.
Khâu Khai Sở ngồi ở trên sô pha đánh giá Diệp Nhiễm, hắn cảm thấy cô gái này khá xinh đẹp, hơn nữa mặt mày còn có một loại ý vị đặc biệt.
Đặc biệt ánh mắt cô nhìn hắn giống như là quen biết?
Khâu Giải Phóng quả nhiên là tò mò: “Lão Diệp, từ khi nào mà ông có một cô con gái xinh đẹp như vậy? Trước đây chưa từng nghe ông nhắc tới nha?”
Ông vừa hỏi, Diệp Kiến Quốc có chút xấu hổ nhìn Hoắc Hồng Anh.
Hoắc Hồng Anh cười cười nhưng cũng không nói lời nào.
Diệp Kiến Quốc đành phải căng da đầu nói: “Trước đây lúc tôi ở nông thôn đã từng kết hôn nên có đứa con này. Bây giờ mẹ con bé đã qua đời nên con bé đến đây sinh sống.”
Khâu Giải Phóng nghe xong, cười ngượng sau đó nhanh chóng thay đổi đề tài.
Ông chỉ mơ hồ nghe nói trước kia Diệp Kiến Quốc ở nông thôn đã từng trãi qua một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, không ngờ rằng lại có một cô con gái.
Ngày thường chỉ biết Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh là một đôi tiên đồng ngọc nữ trong học viện của bọn họ, không ngờ rằng còn có vụ này.
Đề tài bị thay đổi, mọi người cười cười nói nói, không hề đề cập đến Diệp Nhiễm, chỉ có Khâu Khai Sở bừng bừng hứng thú nhìn cô, ánh mắt có ý tìm tòi nghiên cứu.
Theo lý Diệp Nhiễm hẳn là phải rời đi, nhưng mà cô đã không làm như vậy, cô cùng Diệp Trác ngồi trên ghế sô pha, giống như một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện giúp đỡ gia đình tiếp đãi khách.
Tất nhiên cô cũng cảm nhận được ánh mắt của Khâu Khai Sở.
Khâu Khai Sở, năm nay mười chín tuổi, sinh viên năm hai của trường đại học N, tài cao, bối cảnh gia đình tốt, tương lai tiền đồ vô lượng.
Một người tiền đồ vô lượng như hắn ta, sau này đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo quan trọng của một xí nghiệp nào đó, có liên quan đến vấn đề chức vụ của chồng cô kiếp trước.
Cô nhìn lại Khâu Khai Sở.
Trong trí nhớ cô, Khâu Khai Sở là lãnh đạo lõi đời, nghiêm túc không màng đến tình người, muốn cầu xin hắn giúp đỡ còn khó hơn lên trời.
Mà Khâu Khai Sở của lúc này, mười chín tuổi, còn có chút ngây ngô, non nớt của học sinh, cũng không thể che dấu được suy nghĩ của mình.
Khâu Khai Sở thấy Diệp Nhiễm đang nhìn mình, trên môi cũng nở ra nụ cười đáp lại.
Có thể thấy được, cậu rất có thiện cảm đối với cô gái xinh đẹp này.
Lúc này, đề tài tự nhiên chuyển đến thành tích của hai cô con gái, Diệp Kiến Quốc cười ha ha mà nói: “Các con cố gắng học tập đi để sau này học chung một trường đại học với anh Khai Sở.”
Khâu Khai Phóng vội nói: “Trác Trác luôn luôn học tập rất tốt nhất định có thể thi đậu trường đại học tốt hơn cả Khai Sở.”
Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh rất vui khi nói về đề tài này. Hoắc Hồng Anh đã bỏ ra nhiều công sức trong việc học tập của Diệp Trác, bà mua cho cô tư liệu tham khảo tốt nhất, vì để cho Diệp Trác học tốt tiếng anh, mà còn đi nhờ vả bạn bè ngoại quốc. Thành tích của Diệp Trác luôn khiến cho vợ chồng họ hài lòng.
Đang nói chuyện say sưa, Khâu Khai Sở đột nhiên hỏi: “Diệp Nhiễm thì sao? Con bé học tập thế nào?”
Ông vừa hỏi xong, không khí lập tức có chút xấu hổ, Khâu Giải Phóng phóng ánh mắt cho con trai mình.
Có thể thấy rõ cô con gái lớn không có chút địa vị gì ở nhà này, có thể không nhắc tới thì sẽ không nhắc tới.
Diệp Kiến Quốc hắng giọng: “Bây giờ Nhiễm Nhiễm còn học ở lớp mười một, cũng không còn cách nào khác, trước kia con bé ở nông thôn học tập, cơ sở không tốt nên trước tiên đành phải học tiếp lớp mười một, chờ về sau từ từ đuổi kịp…”
Khâu Giải Phóng càng thêm xấu hổ, vội cười nói: “Không sao, nói chung là có thể đuổi kịp, có thể đuổi kịp…”
Ai biết được lúc này Diệp Nhiễm đột nhiên nói: “Hiện tại con đã nhảy lớp rồi.”
Nhảy lớp?
Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh đều nghi hoặc mà nhìn Diệp Nhiễm, Khâu Giải Phóng lại hoàn toàn sững sờ, chuyện gì xảy ra thế này?
Khâu Khai Sở cũng kinh ngạc mà cười nhìn Diệp Nhiễm, càng ngày càng thấy cô gái này thú vị, thật thú vị.
Diệp Trác nghe thấy những lời này, lập tức im lặng, mặt mày đỏ bừng.
Thật ra chuyện này không liên quan đến cô nhưng cô đột nhiên phát hoảng. Diệp Nhiễm thế mà lại học chung một lớp với cô, lại còn bị các bạn đem ra so sánh với cô.
Cô nghĩ tới những lời mà bạn bè khen Diệp Nhiễm, tay lập tức nắm thành quyền.
Diệp Nhiễm đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, nhẹ nhàng bâng quơ mà đem chuyện mình nhảy lớp nói ra.
Nghe xong cái này, Khâu Giải Phóng ngạc nhiên nói: “Thi 599 điểm? Trực tiếp nhảy lớp?”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Vâng.”
Khâu Giải Phóng cũng quên luôn ánh mắt ra hiệu mà ông phóng cho con trai mình lúc nãy, ông nhìn Diệp Nhiễm thưởng thức: “Tỉ lệ thi cử ở trường Nhất Trung thành phố B bác biết, bác cũng quen hiệu trưởng của tụi con, mấy hôm trước bác có gặp ông ấy, con có thể thi cuối kì được 599 điểm, không ngờ nha, nhân tài đáng bồi dưỡng, sau này nhất định là đậu đại học P, đại học T!”
Nói xong, ông hâm mộ nhìn Diệp Kiến Quốc: “Lão Diệp, con gái ông rất có thiên phú phải bồi dưỡng cho tốt! Tương lai nhất định sẽ thành tài!”
Vốn dĩ Diệp Kiến Quốc còn tồn tại một chút không tự nhiên đối với Diệp Nhiễm, hiện giờ thấy bạn mình kiêm viện trưởng lại khen con gái lớn nức nở như vậy cũng cảm thấy tự hào: “Chính là như vậy, đứa nhỏ này thật sự là có thiên phú, học tập bị chậm trễ nhưng không ngờ rằng mới đến Nhất Trung có một năm thành tích liền tốt như vậy, tôi cũng đã nói với Hồng Anh, về sau cung cấp điều kiện học tập tốt nhất cho con bé, dù thế nào cũng không làm chậm trễ việc học của con.”
Đề tài tiếp theo đầu xoay quanh chuyện này của Diệp Nhiễm, Khâu Giải Phóng còn hỏi Diệp Nhiễm sau này định thi đại học nào, có muốn xuất ngoại hay không.
Thậm chí Diệp Trác cũng sẽ lễ phép hỏi hỏi nhưng ông luôn dùng ánh thưởng thức nhìn Diệp Nhiễm.
Hoắc Hồng Anh nheo mắt nhìn chằm chằm Diệp Nhiễm.
Đương nhiên bà nhìn ra, hôm nay Diệp Nhiễm cố ý, cố ý ở trước mặt khách đoạt đi sự chú ý, giành lấy sự nổi bậc.
Tất cả đều là cố ý.
Con bé này muốn làm cái gì đây?
Bà hồi tưởng lại dáng vẻ ban đầu của Diệp Nhiễm khi vào nhà họ Diệp này, quê mùa, không tự tin, trong ánh mắt còn có oán khí.
Bà khinh thường Diệp Nhiễm quê mùa, không có kiến thức, cảm thấy Diệp Nhiễm không đủ tư cách làm con gái mình.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Nhiễm lại biến thành như vậy?
Lúc đang nghĩ ngợi, Diệp Nhiễm đột nhiên nhìn về phía bà.
Bốn mắt nhìn nhau, bà tinh tường đọc được ý tứ trong mắt Diệp Nhiễm.
Nước sông không phạm nước giếng.
Trong lòng bà lộp bộp một tiếng, lập tức hiểu rõ ý tứ của cô.
Bà tiếp tục làm một người mẹ kế không xấu cũng không tốt, giữa bọn họ sẽ không có gì xảy ra.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau nam nữ có thể sẽ hôn một cái. Tấu chương phát 20 bao lì xì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...