Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Nghe tiếng nước chảy ào ào, cái người nào đó đang ngủ say sưa đá đá chăn, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Ưm... Hình như trời đã sáng rồi?

Tô Tử Dương đã quên mất chuyện Lăng Triển Dực trở về tối qua, vô thức coi như người ta còn chưa trở lại, giờ phút này mơ màng nghe được tiếng nước từ trong phòng tắm, anh từ từ tỉnh lại, cũng âm thầm đoán: Chắc hôm qua mình đã quên đóng vòi nước rồi?

Không thể nào, nếu như không đóng vòi nước, vậy sao lúc ngủ tối qua lại không phát hiện ra?

Tô Tử Dương mặc đại quần áo vào, sau đó xuống giường đeo dép đi ra ngoài.

Mỗi ngày xuống giường vào buổi sáng sớm, anh đều có thói quen đi giải quyết vấn đề sinh lý một chút, chính là —- Vào nhà vệ sinh.

Lúc mở cửa phòng ngủ chính ra, tiếng nước lại ngừng, Tô Tử Dương ngáp dài một cái, vừa suy nghĩ xem cuối cùng tối qua Lăng Triển Dực đã về hay chưa, vừa chầm chậm đi đến phòng tắm.


—- Nhà bọn họ không sang trọng như biệt thự, cho nên phòng tắm cũng như toilet, toilet cũng như phòng tắm. Bởi vậy, bồn cầu tất nhiên cũng nằm trong phòng tắm.

Đèn phòng tắm mở, Tô Tử Dương nghe thấy tiếng hừ hừ bên trong, anh kinh ngạc đẩy cửa ra, kết quả không khỏi mở to hai mắt nhìn!

Lăng Triển Dực!

Quả nhiên tối qua hắn đã về! Trong đầu mơ hồ nhớ ra hình như là mình mở cửa cho hắn.

Lúc ấy còn tưởng mình đang nằm mơ, không ngờ chuyện đó là thật. Sớm biết thế đã không mở cửa rồi.

Nhìn qua một cái, vị tổng giám đốc này không hề xem bản thân là người ngoài chút nào, cơ, thể, lõa, lồ, đỏ, au đang đứng dưới vòi sen trong phòng tắm.

“Em, em làm gì vậy?” Thật ra Lăng Triển Dực đã nghe thấy tiếng động của Tô Tử Dương từ sớm rồi, chờ người ta đẩy cửa ra, hắn cố ý lấy tay che trước ngực, trêu chọc nói, “Xem hết là phải chịu trách nhiệm nha!”

“Biến...” Tô Tử Dương cười mắng một tiếng, “Lại nói, anh che lộn chỗ rồi kìa? Phụ nữ mới che ngực...” Ngay lúc nói chuyện, ánh mắt Tô Tử Dương bắt đầu ngắm xuống dưới, khi thấy cậu em trai nhỏ đầy tinh thần đang chào hỏi mình của Lăng Triển Dực, mặt anh lập tức thoáng đỏ chót.

Lăng Triển Dực vừa bôi sữa tắm lên người mình vừa nói: “Em xem kìa, em xem kìa, phải chịu trách nhiệm!”

“Nói nhảm, là anh cởi sạch đồ, đứng trong phòng tắm nhà tôi, tôi không thể nhìn sao? Là anh để cho tôi nhìn, ai bảo anh vừa rồi không che ở đó!” Tô Tử Dương chỉ đỏ mặt một lúc nhưng rất nhanh đã không còn kiêng kỵ gì nhìn chằm chằm vào nơi đó của Lăng Triển Dực.

Nhớ lại, ngày đó anh với cái tên họ Lăng này mây mưa chưa kịp quan sát cẩn thận, cái tên này, dáng người không tệ...


Khen ngợi rất nhanh đã biến thành ghen ghét, Tô Tử Dương cắn răng —- Thế quái nào! Tại sao một người suốt ngày ngồi trong phòng làm việc lại có thể có dáng người đẹp như vậy?!

Không công bằng, không công bằng, trước đây anh làm việc thường xuyên phải khiêng thiết bị chụp ảnh chạy ngược chạy xuôi, kết quả càng chạy thì chân càng nhỏ, vốn không thể rèn ra vóc người khoẻ đẹp đáng hâm mộ...

“Anh che kín thì em nhìn cái gì! Nhìn một lần đã chảy nước miếng!”

Tô Tử Dương vô thức lau khóe miệng, lại phát hiện ra Lăng Triển Dực đang cười đến mức ngửa tới ngửa lui, thế mới biết mình bị đùa giỡn, anh hung hăng trừng mắt liếc Lăng Triển Dực, thật muốn bay tới đánh cho hắn một trận!

Cười? Hắn còn cười?!

Lăng Triển Dực ngắm anh một chút, thấy anh mặc đồ không tính là chỉnh tề, nhưng đều là những thứ cần mặc, không khỏi có chút mất mát: “Tử Dương, sao buổi sáng hôm nay lại mặc kín như thế? Nếu không thì hai ta cùng tắm đi, anh có thể giúp em tắm rửa an toàn. Nói đến đây... Trong nhà em không có bồn tắm lớn, thật sự không tiện.”

Có bồn tắm lớn thì có thể trắng trợn ôm ôm ấp ấp ăn nhiều đậu hũ...

Ừm, có điều bây giờ đứng tắm cũng được, ai quy định đứng thì không thể chiếm lợi chứ?


“Không thích thì biến ra ngoài, không ai cần anh dùng nhà tắm của tôi tắm gội.” Tô Tử Dương hừ một tiếng, lại thúc giục, “Anh đừng có lề mà lề mề, nhanh lên rồi đi ra, tôi muốn dùng nhà vệ sinh!”

Đi vệ sinh?

Lăng Triển Dực nhìn thoáng qua bồn cầu bên cạnh, lập tức hiểu ra —- A, hoá ra phòng tắm với toilet nhà bọn họ cùng một phòng!

Sau khi hiểu rõ, Lăng Triển Dực cười hì hì mở miệng: “Em cứ bước vào đi, anh bây giờ chưa cần dùng nước, sẽ không bắn nước lên người em đâu. A, chờ chút, để anh dìu em, trong phòng tắm có nước, khá trơn, dễ ngã.” Dừng một chút, Lăng Triển Dực lại nói, “Nếu không em cứ đứng tiểu ở cửa đi, bắn nước tiểu vào người anh cũng không sao, dù sao anh đang tắm, không sợ...”

Tô Tử Dương nhớ tới chuyện khi bắn nước tiểu lên tay cái tên này ở kiếp trước, anh bật cười, có điều sắc mặt lại lập tức khó coi thúc giục: “Sao anh nói nhảm nhiều thế, xả nước nhanh coi! Ra! Tôi sắp nhịn không nổi rồi!”

“Tử Dương, em đang xấu hổ sao? Hai ta còn phân biệt cái gì, em cứ tiểu ở đó đi!” Lăng Triển Dực được một tấc lại muốn tiến lên một thước đùa Tô Tử Dương, nhìn thoáng qua cái bụng hở ra của anh, giật mình nói, “A, nếu em không tiện thì xoay người móc cậu em nhỏ ra đi? Không thì anh tới giúp em cũng được —- “

“Ông không cần anh giúp! Anh biến ra ngoài! Ông muốn đi nặng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui