Ông Chủ


Sáng sớm Hứa Đại Hưng đang ngang qua phòng Cát Mẫn Nhi, thấy cô vẫn còn ngủ.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi nhanh chóng lấy xe đi ra ngoài.
Đến khi Cát Mẫn Nhi tỉnh dậy đã là hơn chín giờ sáng rồi, cô vẫn cứ nghĩ mình đang ở căn phòng nhỏ cùng với dì Mai Liên.

Đến khi định thần lại, những chuyện tối qua không phải là giấc mơ thì khiến cô cảm thấy tuyệt vọng cùng cực.
Cô xuống nhà, thì lúc này mới nhìn thấy người hầu của căn nhà này.

Người phụ nữ đó chào cô.
“ Tôi có nghe ông chủ nói về cô rồi! Lúc nào cô cần đều có thể gọi tôi, tôi tên Kata”
Cát Mẫn Nhi nhìn dì Kata bằng đôi mắt lạ lẫm.
“ Tối qua… sau tôi không gặp dì ?”
Dì Kata nhìn Cát Mẫn Nhi với ánh mắt lạnh lẽo.

Đúng là không khác gì ông chủ của họ.
“ Chúng tôi chỉ làm việc vào ban ngày, buổi tối có thể về nhà!”
Cát Mẫn Nhi không nói nữa, liền ra sofa nằm dài trên đó, dì Kata có hỏi cô muốn ăn gì không nhưng cô đều không muốn.
Nhân lúc dì kata không để ý, cô đã lẻn ra ngoài sân.

Nhưng đi đến cổng liền thấy bảo vệ đứng ngoài cổng, ngôi nhà được bao quanh bởi bức tường cao hơn một mét.

Không cách nào để có thể ra ngoài được, Hứa Đại Hưng đúng là một người cẩn trọng.
Cô đi lên sân thượng, chỉ muốn quan sát xung quanh, xem có cách nào khác không? Nhưng xung quanh là rừng núi và nước biển thì không có một ngôi nhà nào để cô có thể nhờ giúp đỡ.
Cát Mẫn Nhi tiếp tục đi ra sân, cô muốn chèo qua bức tường cao hơn một mét này, cô muốn rời khỏi đây, trước khi tên đó trở về.
Cô cầu xin họ thả cô ra, cô bị bắt cóc, và ông chủ của họ giam cầm cô.

Cô chạy đến nói chuyện với bảo vệ, nhưng người nào cũng xem như không nghe thấy, chẳng có một người nào quan tâm đến cô.
Mọi thứ cô làm hình như đều vô ích.

Cô về phòng nằm dài trên giường, đôi mắt khốn khổ cùng cực.

Hứa Đại Hưng nghe cô tiệt thực, không ăn uống gì, thì liền đi về nhà.

Căn nhà tối ôm, không một chút ánh sáng, cô nằm co ro trên giường ở phòng, cô thực sự tuyệt vọng.
“ Đừng có chống đối với tôi, tôi sẽ không biết mình làm gì cô đâu!” Hứa Đại Hưng răn đe cô.
Cát Mẫn Nhi ngồi dậy, nhìn Hứa Đại Hưng bằng ánh mắt căm ghét.
“ Anh giết tôi đi, hãy giết chết tôi đi! Tôi không muốn sống ở đây một phút một giây nào!” Cát Mẫn Nhi vừa nói vừa khóc trong đau đớn.
Hứa Đại Hưng hừ lạnh.
“ Giết chết cô có dễ cho cô quá không, Cát Mẫn Nhi phục tùng tôi, cô sẽ được tất cả, cô muốn gì tôi đều cho cô hết!” Hứa Đại Hưng tiến đến bên giường, nắm lấy cổ áo cô, ghì mặt cô vào sát mặt anh.
“ Anh đừng mơ ! Có chết tôi cũng không bao giờ phục tùng anh!” Cát Mẫn Nhi cố chấp nói.
“ Cứng đầu như vậy thì cô được gì? Cô không bao giờ chết được đâu, nếu không phục tùng tôi, tôi sẽ giam cô suốt đời ở đây!” Hứa Đại Hưng như bị chọc giận.
“ Tại sao anh lại thèm khát tôi đến như vậy, tại sao ở ngoài kia biết bao cô gái anh lại nhìn trúng tôi!” Cát Mẫn Nhi như không hiểu nổi.
“ Vì khuôn mặt của cô, ánh mắt, đôi môi và cả thân thể của cô nữa! Tôi đều muốn có được nó!” Hứa Đại Hưng nói trong sự tà mị, khao khát mà không hề che giấu bất cứ điều gì.

“ Vì sự kiêu ngạo của cô, tôi muốn khi ở dưới thân tôi, cô có còn cái dáng vẻ này không?”
“ Hứa Đại Hưng anh đủ rồi! Tôi không gây thù chuốc oán với anh, tại sao…” Cát Mẫn Nhi bất lực mà khóc lên.
“ Nhưng mà cơ thể này… thì có!” Hứa Đại Hưng vừa nói vừa đưa tay sờ lên mặt, cổ và trượt dài xuống ngực, bộ dạng trong rất xấu xa.
“ Đừng bướng bĩnh nữa, tôi hứa sẽ không chạm đến cô nhưng đừng thách thức tôi nhiều quá, ăn cơm và ngoan ngoãn đi!”
Hứa Đại Hưng nói xong liền bỏ về phòng.
Cát Mẫn Nhi không biết là đói quá không chịu được hay là đã suy nghĩ được gì rồi.

Mà chịu xuống ăn cơm.
Hứa Đại Hưng từ trên phòng đi xuống, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót, không để ý đến Cát Mẫn Nhi đang ở đây.
Cát Mẫn Nhi đỏ bừng mặt, không dám ngẩng mặt lên nhìn anh ta.
“Ăn cơm xong, lên pha nước tắm cho tôi!” Hứa Đại Hưng nhìn Cát Mẫn Nhi đang ngại ngùng.

Nói xong thì anh đi lên.
Cát Mẫn Nhi thật sự đã chịu nghe lời rồi, cô đi vào phòng của anh.

Căn phòng có thiết kế đơn giản, đứng ở giường ngủ có thể nhìn thấy phòng thay quần áo và phòng tắm, vách ngăn là những tấm kính trong suốt.

Cát Mẫn Nhi nghĩ nếu như có một người thứ hai thì sao có thể tắm được.


Khi bước vào căn nhà này, cô mới hiểu được cách tiêu tiền của người giàu như thế nào.
Dù được sống dưới danh phận con gái nhà Cát Thị, nhưng cô chưa bao giờ được đặt chân vào nhà lớn, cô chỉ ở quanh quẩn ở nhà bếp, ngoài sân và phòng của cô.
Tiền sinh hoạt hàng tháng của cô như là không có, cô cũng không chi tiêu gì cho mình.

Những năm đại học đều lén ra ngoài đi làm thêm tích lũy tiền để đi du học.
Nhìn thấy được sự giàu có và tráng lệ khi ở bên Hứa Đại Hưng nhưng trong tâm cô cũng không hề lung lay, hay ham muốn điều gì.
Cô đang ở phòng tắm để xả nước vào bồn tắm cho anh ta, nhưng tâm trí cô đều ở ngoài vách tường cao hơn một mét kia, đến Hứa Đại Hưng trần trụi không một mãnh vải đi vào cô cũng không hề hay biết.
Đến khi cường vật nam tính của Hứa Đại Hưng đang sừng sững ở trước mắt cô, thì cô mới giật mình lúng túng vô cùng.

Đây là lần đâu tiên cô thấy tận mắt cường vật bằng da thịt.

Cô quay mặt đi chỗ khác.
Còn Hứa Đại Hưng như không quan tâm.
“ Trước sau cô cũng sẽ thấy, có gì mà ngại!”
Hứa Đại Hưng là một tên bệnh hoạn, anh ta phóng khoáng chuyện này nhưng đâu ai cũng sẽ giống anh ta.

Cát Mẫn Nhi chửi thầm.
Cát Mẫn Nhi định đi ra ngoài, thì bị Hứa Đại Hưng nắm lấy tay khéo lại.
“ Bóp vai cho tôi !” Lúc này anh đã nằm dài trong bồn tắm, một cách hưởng thụ.
Cát Mẫn Nhi thực sự chán ghét anh ta vô cùng.

Chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Không từ chối, cô quỳ xuống bên vai anh, đưa bàn tay thon dài, những ngón tay mãnh khảnh lên vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp.
“ Sau này đây là công việc của cô!” Cát Mẫn Nhi vẫn im lặng mà không nói một câu nào.
“ Cô ngoan như vậy tại sao không chịu phục tùng tôi! Mà một mực muốn trở về căn nhà đó để làm gì?” Hứa Đại Hưng thắc mắc.
“ Đó là việc của tôi!” Cát Mẫn Nhi đáp trong sự cứng rắn.
“ Từ khi bước chân vào đây, không còn việc nào là việc của cô nữa nhớ cho thật kỹ!” Hứa Đại Hưng khó chịu nói.
“ Dạ ông chủ!” Cát Mẫn Nhi trả lời anh mà không mang một âm sắc nào.

“ Cát Mẫn Nhi! Đừng chọc giận tôi, hậu quả cô không gánh nổi đâu!“ Hứa Đại Hưng cắn chặt răng nói ra những lời hết sức đanh thép.
Anh nắm lấy tay của Cát Mẫn Nhi ghì một cái cô đã rơi vào bồn tắm cùng anh.

Cô ngồi trên người anh, mặt đập xuống ngực anh.

Anh còn cố tình chỉnh lại tư thế cho hai chân cô xoạc sang hai bên, để cô có thể cảm nhận được cường vật của anh đang khao khát được chạm vào cô.

Biết cô có ý định đứng dậy nên hai tay của anh đã giữ lấy hai bên đùi cô.
“ Bóp vai tiếp đi!” Hứa Đại Hưng tỏ ra như không có chuyện gì.
Cát Mẫn Nhi không thể tập trung được, cũng không dám khán cự vì sợ chọc giận đến Hứa Đại Hưng.
Còn anh ta đang cố tìm cách để khơi gợi dục tính bên trong người cô.
Nếu nói Cát Mẫn Nhi không có cảm giác gì thì là nói dối, nữa thân dưới của anh đang chuyển động không ngừng, cố tình cọ xát vào thân thể cô.

Tay đặt trên đùi không ngừng vuốt ve, Hứa Đại Hưng đã không thể nhịn nổi, nhưng lời đã nói thì không thể không làm.
Anh bật dạy đối diện với Cát Mẫn Nhi, không chờ được mà hôn lấy môi cô một cách ngấu nghiến.

Cát Mẫn Nhi không dám động đậy, mặc sức cho anh ta tuỳ ý, nhưng trên nét mặt không mang một chút biểu cảm.
Hứa Đại Hưng không tin cô gái này không có cảm xúc, anh nhất định sẽ đánh thức được tất cả những giác quan bên trong người cô.

Để anh xem cô cứng đầu đến mức nào.

Cô càng như vậy anh càng muốn trêu đùa, càng thấy thích thú.

Phải để Cát Mẫn Nhi tự nguyện trèo lên giường anh, anh muốn nhìn thấy sự kiêu ngạo của cô bị chính anh dày vò đến rách nát.
Nhân lúc Hứa Đại Hưng lơ là, Cát Mẫn Nhi đã nhanh chóng đẩy anh ra rời khỏi phòng tắm một cách thật nhanh.

Hứa Đại Hưng biết trêu chọc cô bao nhiêu đủ rồi, nên để cô đi.
Về phòng với bộ váy ướt sũng nước, Cát Mẫn Nhi siết chặt hai tay để lấy lại sự bình tĩnh.

Cô bắt đầu sợ ở cùng anh ta rồi, anh ta không ngừng cầu dẫn cô, không ngừng khiêu khích cô.
Ai cũng có dục tính, cô sợ mình sẽ bị khuất phục trước anh ta.

Anh ta rất quyến rũ, rất lợi hại.

Rất biết cách để làm người ta hài lòng, cô sợ rằng một kẻ non nớt như cô chưa bao giờ được chạm vào những khoái lạc sẽ bị anh ta dẫn dắt mà không kìm chế được bản thân.
Ngày hôm sau Cát Mẫn Nhi như bắt đầu chấp nhận dần cuộc sống ở đây, không tìm cách bỏ trốn nữa hay là cách thoả hiệp để cô bỏ trốn.


Nhưng Hứa Đại Hưng tin chắc rằng Cát Mẫn Nhi không bao giờ bỏ trốn được, trừ khi anh muốn thả người mà thôi.
Hứa Đại Hưng hôm nay đi làm về rất sớm, anh ta còn mang rất nhiều nhân viên về, hình như là anh ta đang chuẩn bị để ra ngoài.

Cát Mẫn Nhi đang ở trong phòng, thì Hứa Đại Hưng mở cửa đi vào phòng một cách tự nhiên mà không gõ cửa lấy một cái.
“ Cô có một tiếng để trang điểm và làm tóc!” Cát Mẫn Nhi nhìn Hứa Đại Hưng ngạc nhiên.
“Ra ngoài với tôi!” Hứa Đại Hưng nói thêm.
“ Tôi không đi!” Cát Mẫn Nhi trả lời một cách dứt khoát và rõ ràng.
“ Cô không có quyền từ chối!” Hứa Đại Hưng nhíu mày vẻ mặt khó chịu.
“ Anh…” Hứa Đại Hưng không cho Cát Mẫn Nhi nói thêm gì nữa, đi thẳng ra ngoài.
Sau đó là các chuyên gia nhanh chóng đi vào phòng cô, Cát Mẫn Nhi sợ rằng chuyện tương tự như hôm trước sẽ xảy ra.

Có khi nào Hứa Đại Hưng muốn mang cô dâng tặng cho ai không? Sự căng thẳng hiện rõ trên mặt Cát Mẫn Nhi.
Stylist chọn cho Cát Mẫn Nhi một chiếc váy ngắn hai dây hở lưng màu đen bằng lụa, giúp Cát Mẫn Nhi tôn được những đường cong cơ thể, khoe chọn tắm lưng trắng nõn, và đôi chân nuột nà.

Tóc xoăn nhẹ buông thả trong cô rất gợi cảm nhưng không quá cầu kỳ.
Cát Mẫn Nhi diện bộ trang phục mà cảm thấy không được tự nhiên, chưa bao giờ cô mặc bộ tranh phục mà thiếu vải nhiều đến như vậy.

Ở phía trước đường cắt có vẻ quá sâu, hình như không che được hết khuôn ngực, miếng dán ngực bé đến mức chỉ dán được hai nụ hoa.

Cô cảm nhận được chiếc váy ngắn đến mức chỉ cần cô nâng cánh tay lên, thì sẽ thấy cả quần lót.
Cô bối rối nhìn Stylist, yêu cầu đổi trang phục, thì tên Hứa Đại Hưng chết tiệt bước vào phòng.

Nhìn cô với anh mắt say đấm.
“ Bộ đồ rất đẹp, tôi thích nó!” Hứa Đại Hưng chỉ tay về chiếc váy trên người Cát Mẫn Nhi.
Cát Mẫn Nhi quay sang nhìn Hứa Đại Hưng lấy tay che ngực, cô đang cảm giác như mình đang mặc một bộ đồ ngủ hay là từ trước đến bây giờ không bao giờ mặc những loại trang phục như thế này.

Nó không làm cho cô cảm thấy thoải mái một chút nào cả.
Cô vẫn đứng bất động để cho nhân viên sửa lại mái tóc còn Hứa Đại Hưng vẫn dùng ánh mắt háo sắc ngắm nhìn cô.

Đến Khi mọi người rời khỏi phòng, Cát Mẫn Nhi vẫn không động đậy.
Hứa Đại Hưng nở nụ cười thích thú.
“ Đi Thôi !” Lời nói mang một âm sắc dịu dàng, nói xong anh liền bỏ đi trước.
Cát Mẫn Nhi vơ vội lấy một chiếc khăn choàng rồi đi theo anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận