Ông Chủ


Khi trở về căn hộ của chính mình, Hứa Đại Hưng vẫn còn giữ nguyên vẹn mọi thứ như khi Cát Mẫn Nhi còn ở đây.

Quần áo, vật dụng của cô anh không hề bỏ đi một thứ gì.
Nhìn những thứ này lòng anh cảm thấy chua xót lắm, vẫn chưa tin được là cô ấy đã mất rồi.

Tại sao anh lại cảm nhận ở Phạm Giai Kỳ rất quen thuộc, tuy tính cách của cô ấy rất khác với Mẫn Nhi, nhưng ánh mắt của cô ấy mỗi khi nhìn anh điều rất giống, giống đến mức khiến anh lầm tưởng.
Anh vẫn rất nghi ngờ nhưng lại không có gì để khẳng định, nhất là đêm hôm ấy, cái chạm tay vào má, anh cảm nhận được sự run rẩy của cô.

Anh không biết nên tìm hiểu về Phạm Giai Kỳ hay về những uẩn khúc cái chết của Cát Mẫn Nhi.
Nhưng mà hôm nay nhờ cô ấy, anh đã nghĩ có một người nào đó ở phía sau của tất cả mọi chuyện.

Anh cũng nghi ngờ là cô bị sát hại, anh cho người điều tra về bệnh viện và ca mổ của hôm đó.
Anh lấy điện thoại ra và đã nhắn tin cho Phạm Giai Kỳ, hỏi cô ấy đã vào được nhà chưa?
Phạm Giai Kỳ gửi cho anh một tấm ảnh ngồi ở quán bar.

Với chú thích.
“ Nhờ phước của anh mà mẹ tôi đuổi tôi đi thật!” Còn kèm theo icon khóc mướt.
Nhận được tin nhắn Hứa Đại Hưng không ngờ tới là mẹ cô đuổi cô thật.
“ Anh có cần nói với người khác là tôi đã trèo lên giường anh không? Anh cũng phải để lại cho tôi một chút sỉ diện chứ?”
Cô còn gửi thêm những lời trách móc của mình.
Hứa Đại Hưng không ngờ là cô bị mẹ của cô tống ra khỏi nhà thật, anh có chút lo lắng.
“ Ở yên đó! Tôi sẽ đến ngay!” Không biết tại sao anh lại làm điều này, nhưng mà hình như trái tim đã thúc đẩy anh chạy đến chỗ của cô ấy.
Phạm Giai Kỳ nhìn thấy câu trả lời của anh, cảm thấy tâm trạng rất.

Đây là vũ khí lợi hại nhất, nó sẽ giúp cô chiến thắng tất cả.
Hứa Đại Hưng đến nơi đúng nơi mà Phạm Giai Kỳ đang ở, tại gì lúc nãy cô đã cố ý chụp dính một góc đặc trưng của quán.


Anh nhìn cô đang ngồi trên ghế đối diện vơi bartender và ly rượu trên bàn.
Anh ra hiệu cho người phụ vụ đừng rót rượu cho cô nữa, Hứa Đại Hưng nhìn cô đang ngồi rất sầu não.
“ Cô không phải là con của bố mẹ cô à!” Hứa Đại Hưng không nghĩ bố mẹ nào lại đuổi con của mình ra khỏi nhà, trong lúc nữa đêm như vậy.
“ Anh không được nói vậy!” Phạm Giai Kỳ say khước rồi, chỉ tay về phía Hứa Đại Hưng “ là do anh mà anh còn dám trách bố mẹ tôi sao?” Phạm Giai Kỳ nhìn thẳng mặt anh “ Anh nghĩ xem, khi mà anh nghe con gái của mình trèo lên giường người đàn ông, còn bị anh ta khước từ thì anh nghĩ thế nào?” Phạm Giai Kỳ như vẫn uất ức chuyện xấu mà anh đã nói ra.
Hứa Đại Hưng không ngờ mình lại gây ra một sai lầm nghiêm trọng như vậy, không nghĩ Nhất Khôi là một tên nhu nhược lại hay đi kể lễ với mẹ mình như thế.
“ Tôi xin lỗi, thực sự không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức này!” Hứa Đại Hưng cảm thấy hối hận.
Phạm Giai Kỳ chán nản.
“ Anh xin lỗi thì được gì, mẹ tôi đang rất tức giận, tôi không dám vào nhà vì sợ gặp tôi bà sẽ lên cơn đau tim!”
“ Vậy tại sao không vào khách sạn ngủ, mà chạy ra đây!” Hứa Đại Hưng đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Phạm Giai Kỳ bỗng khóc lớn, khiến Hứa Đại Hưng phải bịt miệng cô lại.

Vẻ mặt anh có bối rối vô cùng.
“ Sao lại khóc chứ?” Anh hỏi.
Phạm Giai Kỳ gỡ tay anh ra.
“ Anh sợ cái gì chứ, tôi khóc là vì không tôi không dám ở khách sạn một mình!” Phạm Giai Kỳ nhìn anh nói một cách ngây ngô.
Nghe được câu trả lời Hứa Đại Hưng bặt cười thành tiếng.

“ Cô hổ báo như vậy mà lại sợ ở một mình trong khách sạn sao? Cô sợ gì trong đó!” Hứa Đại Hưng vô cùng kinh ngạc khi nghe cái lí do hết sức ngờ nghệch của cô.
“ Tôi sợ ma!” Phạm Giai Kỳ hiện giống như một đứa trẻ, lí do thì hết sức vô tư.
Hứa Đại Hưng nhìn cô gái trước mặt mình suốt ngày luôn mắng chửi người khác, nhưng không ngờ lại là một kẻ yếu đuối trẻ con đến vậy.
“ Tổ tông nhỏ của tôi ơi, bây giờ cô muốn sao?” Hứa Đại Hưng bất lực nhìn cô hỏi.
“ Tôi muốn ngủ ở đây!” Phạm Giai Kỳ chỉ tay xuống bán.
Khiến Hứa Đại Hưng chỉ biết câm lặng, anh không còn đủ kiên nhẫn nữa.

Đành bế bỗng cô lên.
“ Anh bế tôi đi đâu vậy!” Cô nói nhưng không đủ sức để vùng vẫy nữa.
Nhưng chỉ mất mấy giây cô đã ngủ luôn trong vòng tay của anh.


Hứa Đại Hưng không hiểu sao lại có một kiểu phụ nữ rắc rối và lắm chuyện như cô ấy, thực sự cô ấy rất phiền nhưng cũng có được vài phần đáng yêu.
Hứa Đại Hưng đã không đưa cô ấy về căn hộ của mình, mà anh đã đặt phòng khách sạn, anh ngủ trên sofa còn cô ấy ngủ trên giường.

Tuy rất sợ cô ấy sẽ dở trò, vì Phạm Giai Kỳ là một cô gái rất tinh ranh, nhưng cũng không nở bỏ cô ngủ một mình ở nơi mà cô nói sợ này.
Hai người đã ngủ đến khi mặt trời lên đến đỉnh, thì Phạm Giai Kỳ mới có dấu hiệu động đậy cơ thể.

Cô mở mắt, nhìn xung quanh rồi hốt hoảng bặt dậy.
Cô đang ở đâu đây, sao cô lại ngủ ở đây, một luồng câu hỏi xuất hiện trong đầu cô.

Cô nhìn sang thì thấy Hứa Đại Hưng đang nằm trên ghế sofa vẫn còn đang ngủ.
“ A a a…” có hét lên, vang dội cả một vùng trời.
Hứa Đại Hưng giật mình, ngồi dạy nhìn cô.
“ Cô thần kinh không được bình thường sao?” Hứa Đại Hưng cảm thấy bực vì cái miệng của cô như cái loa đại chúng dị, ngủ thì thôi thức thì um sùm hết lên.
“ Tại sao anh ngủ ở đây chứ?” Phạm Giai Kỳ có chút kinh ngạc.
“ Tại gì sao cô còn hỏi nữa!” Hứa Đại Hưng mặt cáu kỉnh, anh vén tay áo thì nhìn đông hồ đã hơn 11 giờ.
“ Thôi rồi, lần này cô tôi sẽ giết chết tôi!” Nói xong anh đứng dậy lấy áo khoác của mình rồi chạy như bay ra ngoài.
Hứa Đại Hưng hôm nay cùng bà Hứa Tú Tú đến nhà của Lâm Nhã Đan ăn cơm để bàn chuyện hôn sự.
Vì lần trước anh đã trễ hẹn, lần này cũng vậy nên khiến ông Lâm Minh Cường cảm thấy rất thất vọng.
Cả nhà đang ngồi ở bàn ăn chờ anh.
“ Chị hỏi nó xem có muốn cưới Nhã Đan nhà chúng không?” Ông Minh Cường bực dọc ra mặt.
Bà Tú Tú thở dài, nhìn đồng hồ, rồi nhìn ông Minh Cường.
“ Ba cũng phải thông cảm cho anh ấy với ạ, Đại Hưng rất nhiều việc ba cũng biết mà!”
Lâm Nhã Đan liền nói đỡ giúp anh, vì sợ ba cô giận sẽ không muốn cho cô lấy Hứa Đại Hưng nữa.
“ Thật chất là nó không xem ai ra gì, lần trước tôi đã bỏ bây giờ vẫn như vậy?” Ông Minh Cường bắt đầu không kìm chế được cảm xúc của mình.
“ Rõ ràng là nó không muốn lấy con gái của tôi!” Ông nhìn sang bà Tú Tú thẳng thắn nói “ Suốt mấy năm nay nó đã trì hoãn việc này rất nhiều lần, cuộc hôn nhân này thực sự nên xem lại!”
Không khí ở phòng ăn đã trở nên căng thẳng, lúc này không ai dám thở mạnh.


Bà Tú Tú không vì lợi ích của cuộc hôn nhân này, cũng sẽ không chịu ngồi ở đây mà nghe ông ta nặng nhẹ như vậy.
Nhưng mà Lâm Nhã Đan lại là con gái duy nhất của ông ta, nên cuộc hôn nhân này gia đình của bà sẽ rất được nhiều lợi lộc.
Hứa Đại Hưng lái xe đến, quần áo đầu tóc của anh vẫn còn luộm thuộm, vẻ mặt còn chưa tỉnh táo và đây cũng là lần đầu tiên mà Hứa Đại Hưng đã để mình ra như thế nào.
Thật ra Hứa Đại Hưng cũng không muốn kết hôn, vì anh hiểu rõ trái tim mình thuộc về ai.

Nhưng buổi cơm này thực sự không thể không ăn, anh cũng rất muốn thẳng thắn nói ra, nhưng vì bệnh tim của Nhã Đan mà khiến anh rất bận lòng.

Và cả tình cảm của cô ấy khiến anh rất khó xử.
Phạm Giai Kỳ cũng biết anh hôm nay đi đến nhà bàn chuyện cưới sinh với Lâm Nhã Đan, bà Hứa Tú Tú cũng đã cho người theo dõi Hứa Đại Hưng, còn có những hình ảnh anh và Phạm Giai Kỳ đã cùng nhau vào khách sạn.

Bà cũng biết tại sao Hứa Đại Hưng lại trở nên như vậy.
Bà Hứa Tú Tú đã kinh ngạc khi thấy Phạm Giai Kỳ, bà còn nghĩ Cát Mẫn Nhi vẫn chưa chết.

Hiện tại bà cũng đang rất sợ, sợ những chuyện mình làm sẽ bị bại lộ, Hứa Đại Hưng là người thân duy nhất của bà còn ở trên đời này.
Hứa Tú Tú muốn tìm cơ hội gặp trực tiếp Phạm Giai Kỳ để xác thực xem cô ấy có phải là Cát Mẫn Nhi hay không.
Lâm Nhã Đan hôm nay chịu rất nhiều đã kích, cô cũng không thể ngồi yên được.
Hứa Đại Hưng mấy ngày nay cũng hay lui tới những chỗ mà cô hay tới nhưng vẫn không thây bóng dáng cô đâu.

Phạm Giai Kỳ bỗng biến mất không chút tin tức, điện thoại cũng không liên lạc được.

Hứa Đại Hưng thực sự rất sợ cái cách biến mất này, anh bắt đầu nghĩ đến Phạm Giai Kỳ nhiều hơn.
Nhưng thật ra Phạm Giai Kỳ đang đi tìm lại những mãnh ghép liên quan đến Cát Mẫn Nhi.

Nhưng khi trên đường về lại thành phố Đông Nghi, thì cô đã nhìn thấy có hai xe đã đi theo xe của cô rất lâu, chạy càng nhanh chiếc xe đó càng bám theo.
Biết là mình sắp gặp nguy hiểm, Phạm Giai Kỳ đã mở lại điện thoại, và trong đầu chỉ nghỉ ra được người duy nhất có thể cứu cô lúc này chỉ có Hứa Đại Hưng.
Cô đã định vị cho anh, Hứa Đại Hưng đang họp bắt ngờ nhận được tin nhắn của cô, lúc đầu thì mừng thầm nhưng lúc sau thì anh cấm mặt xuống đất mà chạy, mặc kệ là đang ngồi họp với ai.
Anh lấy xe, rồi điện thoại cho Phạm Giai Kỳ, nhưng cô không nghe máy.

Phạm Giai Kỳ biết ai đang bám theo mình, nhưng mà bây giờ cô không thể nào bị gì được.
Cô nhìn thấy cuộc gọi của Hứa Đại Hưng, nhưng tay thì đang nắm chặt vô lăng, chỉ cần bản thân cô sơ suất một tí, nhất định ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của cô.
Phạm Giai Kỳ kỹ thuật lái xe của cô thì rất ổn nhưng đường xá ở đây thì cô không quen, dù biết rất nguy hiểm nhưng cô phải chạy đường khu dân cư đông, như thế mới mong cắt đuôi được xe phía sau.
Lúc này cô mới có thể yên tâm một chút, gọi điện thoại cho Hứa Đại Hưng.

“ Thế nào? Tôi sắp đến rồi”
Phạm Giai Kỳ rất tập trung
“ Tôi đang chạy trên đường khu dân cư Bình An, tiếp theo phải chạy về hướng nào?” Phạm Giai Kỳ không biết đường nên mới hỏi anh.
“ Đến ngã ba, quẹo trái sẽ gặp đường C2, cách đó 20km có một trạm cảnh sát.

Đừng chạy vào đường A1 giờ này xe rất đông, nếu chạy vào đó rất nguy hiểm.” Hứa Đại Hưng tỉ mỉ nói với cô từng chi tiết.
Đúng như những gì Hứa Đại Hưng nói, cô đã ghé vào trạm cảnh sát giao thông thì mới thoát được kiếp nạn này.

Hứa Đại Hưng cũng mới vừa đến, Phạm Giai Kỳ vẫn còn rất sợ hãi ngồi trong xe như chưa định thần lại.
Thấy Hứa Đại Hưng cô mở cửa xe, bước ra ôm chặt lấy anh ấy.

Cô sợ đến phát khóc rồi, Hứa Đại Hưng cảm nhận được sự run rẩy của cô trong lòng mình.
Có những lúc cô gái này cũng trở nên yếu đuối như vậy.
Anh lái xe đưa cô về, còn xe cô thì anh cho người đến lấy.

Đợi cô bình tĩnh lại anh mới hỏi.
“ Cô gây thù chuốc oán nhiều lắm sao? Mà gặp hết chuyện này đến chuyện kia vậy?” Hứa Đại Hưng nói những lời trêu chọc.
“ Sao tôi biết được chứ? Tôi vừa về đây thì bị anh đuổi theo, còn bây giờ…” tự nhiên Phạm Giai Kỳ như nghĩ ra gì đó, bỗng im bật nhìn anh.
“ Hay là, tại khuôn mặt của tôi quá giống người yêu anh, mà người ta tưởng tôi là cô ấy!” Phạm Giai Kỳ suy luận.
Hứa Đại Hưng rất chú ý đến những lời cô nói.
Như nghĩ ra chuyện gì đó, anh lắc đầu bác bỏ.
“ Mẫn Nhi hiền như vậy, không thể gây thù chuốc oán với ai được?” Hứa Đại Hưng không chút nghi ngờ gì.
“ Vậy thì tại sao chứ? Tôi cũng mới về đây, cũng chưa quen biết ai, vậy thì tại sao có người muốn làm hại tôi!” Phạm Giai Kỳ cố phân tích.
“ Chắc là do cô đã thiếu quá nhiều tiền rượu của người ta mà không trả!” Hứa Đại Hưng nhìn cô trêu chọc.
“ Thật là điên mà!” Cô liếc nhìn anh bằng đôi mắt sắc bén.
Hứa Đại Hưng không hề có một chút nghi ngờ gì với hai người phụ nữ bên cạnh mình.
“ Mà mấy ngày nay cô đi đâu đấy?” Hứa Đại Hưng nhớ ra việc cô đã mất tích liền hỏi cô?
“ Anh thấy nhớ tôi sao? Mà để tâm đến chuyện đi đâu làm của tôi vậy?” Phạm Giai Kỳ nhìn thẳng vào mắt của anh hỏi, cô cũng rất thông minh quanh co để không phải trả lời câu hỏi mà anh đặt ra.
“ Cô ảo tưởng vừa thôi!” Hứa Đại Hưng như chột dạ liền mắng cô, để che lấp đi sự thật vừa bị cô nói trúng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận