Editor: Vũ
Ngón tay thon dài di chuyển từ từ quanh thành ly sứ, Hiên Viên Linh mang nỗi dằn vặt, chuyện muốn nói ra nhưng phải cố kiềm giữ.
Trầm Phi Yên nhìn Hiên Viên Linh như muốn nói gì, nhưng rồi lại thôi, cô mạnh dạn nói: "Không biết cô có thời gian không, cũng lâu rồi tôi chưa được ra ngoài, hay là chúng ta cùng ra ngoài dạo phố nhé!"
Gương mặt ửng đỏ, Hiên Viên Linh không ngờ Trầm Phi Yên lại tốt bụng đề nghị như vậy. Từ khi xảy ra chuyện kia, cô cũng đã lâu không bước ra ngoài đường, mỗi ngày đều trở nên nặng nề và chua chát. Anh Ba luôn luôn thuyết phục cô, chuyện là do chính cô chủ động ly hôn, anh cũng giúp cô xem xét xem người đàn ông nào tốt, có điều cô đều từ chối tất cả. Cho dù cô không ra ngoài cũng biết rõ chồng mình đang làm gì.
Mục Diệu Tư, đây là người đàn ông rõ ràng đang đứng sánh vai cùng cô, thế nhưng bây giờ lại trở nên xa lạ quá đối với cô.
Hiên Viên Linh gật đầu đồng ý.
Hai người phụ nữ không nói cho bất kỳ một ai, trực tiếp xuống tầng hầm lấy xe của Hiên Viên Linh chạy ra ngoài.. Vừa ra khỏi Hiên Viên gia, hai người đều hít thở một hơi dài, cảm giác tự do đã đến.
Đi dạo quanh phố chợ, nhìn vào mỗi cửa hàng quần áo mới, hai người đều đi vào thử xem. Vóc người không hơn nhau là bao, quần áo trên giá treo cũng rất vừa số hai người bọn họ, thay đồ vào xong trông rất giống những mẫu quảng cáo,
Đồ thì không cần nhiều, nhưng thật sự là đến những chỗ này thì không thể không mua, chỉ trong chốc lát, hai tay đã đầy ắp nào là quần áo, nào là giày dép.
Vốn là những người tốt tính, vì thế không lâu sau, Trầm Phi Yên và Hiên Viên Linh cũng trở nên thân quen hơn. Cô Hiên Viên Linh này cũng không đáng ghét lắm, thậm chí tính tình còn hơi trẻ con. Cô ấy cảm thấy có rất nhiều quần áo làm cô béo lên, cái này chính là cảm giác bản thân mình già rồi, nhưng nếu như không sống được lâu nữa thì quan tâm về màu sắc làm gì, chỉ cần là hai người thích thì người bán hàng sẽ gói quần áo lại, đưa xuống gara dùm cho.
"Bộ quần áo này thế nào?" Hiên Viên Linh giơ một bộ váy màu trắng không tay, nhìn rất tươi trẻ, đẹp đẽ, Trầm Phi Yên thấy cũng rất thích. Cô giơ ngón cái lên tán thành, ý là cứ tự nhiên mà mua. Đây là sự khác nhau giữa kẻ có tiến và không có tiền. Người có tiền không cần nhìn vào giá cả, còn người không tiền lúc nào cũng phải cân nhắc về vấn đề này. Trầm Phi Yên cũng muốn tiêu tiền như nước, nhưng thói quen tiết kiệm bao năm nay khiến cô không thể nào cứ mua quần áo mà không chớp mắt như vậy được. Cô gật đầu nhìn Hiên Viên Linh trong bộ quần áo trắng muốt, nó rất hợp với cô ấy.
"Cái màu lam này rất hợp với chị, chị thử xem." Hiên Viên Linh định cầm một bộ khác đưa tới cho Trầm Phi Yên, nhưng cùng lúc có một cánh tay cũng giơ ra.
Hai người đều nhìn người mới tới, Hiên Viên Linh ngay tức khắc nhận ra đó là ai. Mục Diệu Tư qua lại với tiểu minh tinh Nhã Mật, chuyện này khiến cô rất khó chịu. Gặp người này bất ngờ quá, làm cho cô minh tinh kia không tự chủ, bắt đầu tìm người thân quen.
Quả nhiên, lát sau đã thấy Nhã Mật đứng sau Mục Diệu Tư, còn người đàn ông đó thì đang nói chuyện điện thoại, nên không chú ý tới mấy người trước mặt.
"Buông ra, bộ quần áo này là tôi thấy trước!" Hiên Viên Linh vốn không muốn cướp đoạt gì, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý đầy kiêu ngạo kia của Nhã Mật, cơn tức trong lồng ngực lại bùng lên.
"Không lẽ bộ quần áo này là của cô? Tôi rất thích cửa hàng này, có phải cô nên đi ra rồi không? Mua đồ cũng phải có thứ tự trước sau chứ, huống chi còn là tôi đã cầm quần áo lên xem trước!" Hiên Viên Linh rất không vui lòng nhìn Nhã Mật, cô ngẩng nhìn Mục Diệu Tư, giọng nói đầy vẻ mỉa mai.. Đúng là hắn cũng đã nhìn thấy cô rồi, thế có dám vì một bộ quần áo mà đứng ra tranh giành không đây?
Nhã Mật ỷ mình có chỗ dựa, cao ngạo vươn tay giật lại bộ quần áo. Hiên Viên Linh vì chỉ lo nhìn Mục Diệu Tư nên phản ứng chậm chạp, cả người té nhào trên mặt đất, chân đập xuống đất kêu một tiếng thật vang.
"Ha ha...Đáng đời, nhìn cô như vậy mà cũng đòi cướp quần áo của bản tiểu thư..." Có người đang không biết xấu hổ là gì, mặt đắc ý nhìn Hiên Viên Linh ngã trên mặt đất, bộ dạng vẻ vang thắng lợi, không biết sợ là gì.
"Tiểu Linh, em thế nào?" Trầm Phi Yên không ngờ gặp phải chuyện như vậy, cô cũng không biết người đàn ông đối diện là chồng của Hiên Viên Linh, vội cúi xuống đỡ cô ấy dậy.
Nỗi đau không nằm trên đầu gối mà là ở trong tâm của Hiên Viên Linh, đau đớn vô cùng. Hiên Viên Linh ngã chật vật, đầu gối đau, tim còn đau hơn. Nhã Mật đứng sau lưng Mục Diệu Tư, cô thấy hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ nhìn thoáng qua người té ngã, vô cùng nhếch nhác.
Hiên Viên Linh cười khổ, cô ngẩng đầu nhìn nụ cười phách lối trên gương mặt của Nhã Mật. Chồng minh có quan hệ với tiểu tam ngay trước mắt, còn cô thì chẳng làm được gì ngoài bất lực đứng nhìn. Người làm chuyện bậy là bọn họ.
Cô cắn môi, nở một nụ cười thật thê lương, ánh mắt lạnh lùng như kết băng. Con gái của gia tộc hắc đạo thì dù có chuyện gì xảy đến cũng sẽ nắm trong tay. Hiên Viên Linh cười lạnh "Chồng à, nếu anh muốn chơi đùa thì cũng nên biết điều, đừng mang người phụ nữ khác tới trước mặt tôi, nhất là với một người không biết tới thân phận tình nhân của mình!"
"Chát!" Một cái tát giáng thẳng xuống gương mặt của Nhã Mật khiến cô sững sờ, không hiểu nổi vì sao mình phải chịu đòn.
"Hiên Viên Linh..." Người đàn ông thấp giọng cảnh cáo Hiên Viên Linh, cô ấy ra tay đánh người, điều đó làm hắn thấy có chút không quen.Hiên Viên Linh từ trước tới giờ không phải là loại phụ nữ quá mạnh mẽ, nhưng bây giờ, cô rất lạnh lùng, giống như những người của Hiên Viên gia đều chảy trong người loại khí chất khiến kẻ khác sợ hãi.
"Hừ, bây giờ mới biết tôi là loại người thế nào à?" Hiên Viên Linh châm chọc nhìn chồng, chẳng thèm quan tâm đến hắn, bước đến cô tình nhân bé nhỏ, giựt lại bộ quần áo, dáng vẻ đanh đá: "Lần sau có gặp, tôi mong cô đứng xa tôi ra một chút, nếu không, tôi không biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu đấy!"
Không quan tâm đến người phía sau, hiên Viên Linh trực tiếp nắm lấy tay Trầm Phi Yên đang đờ người ra, kéo đi.
Hai người ra khỏi cửa, mãi cho đến khi bước lên xe taxi, Hiên Viên Linh mới nước mắt giàn giụa, con người cô bây giờ mới bộc lộ ra vẻ yếu đuối, đau khổ.
"Đừng khóc, khóc vì một người như vậy không đáng đâu!" Trầm Phi Yên ôm Hiên Viên Linh vào lòng dỗ dành. Người trong ngực khóc thút thít, bờ vai run lên sau mỗi tiếng nức nở khiến cô cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cay đắng không nói thành lời. Bọn họ đều vì những người đàn ông mà đánh rơi thế giới của mình.
"Không phải em cố ý ép hôn, chỉ là ngày ấy, ngày ấy là bất đắc dĩ, cuối cùng thì mọi chuyện lại thành như thế này. Nếu như sớm biết như vậy, em tình nguyện không lấy anh ta, hu hu..." Hiên Viên Linh vừa nói vừa khóc, đôi mắt sưng đỏ.
Trầm Phi Yên ôm Hiên Viên Linh hùng hổ nói: "Đừng khóc nữa, chúng ta có khóc đến chết vì bọn đàn ông thì cũng vô ích, đi, chị dẫn đi câu đàn ông!"
Khí phách lẫm liệt, tài xế nghe xong thì giương mắt cổ quái nhìn Trầm Phi Yên. Người đang nức nở khóc cũng cứng ngắc, còn Trầm Phi Yên thì lúng túng cười, nhưng cô không nghĩ đến việc Hiên Viên Linh gật đầu đồng ý.
Nửa đêm, những ngọn đèn tỏa ánh sáng xa hoa, cực kỳ quyến rũ.
"Cái váy này có ngắn quá không?" Hiên Viên Linh không tự nhiên kéo kéo gấu váy mình, bao nhiêu năm rồi, dù có ở trong gia đình có bối cảnh như thế nhưng thật ra cô rất ít khi ăn mặc giống vậy.
Trầm Phi Yên cũng thấy gió lùa phía sau lạnh buốt, cô cũng không muốn ăn mặc như vậy, nhưng thế mới không bị mất mặt. Cô không thể nói rằng mình mặc như thế là quá ngắn, nên chỉ cố chống đỡ.
"Sợ gì, bên trong còn rất nhiều đàn ông tốt..." Trong lòng cô đầy nỗi bực tức, Hiên Viên Hoàng chết tiệt kia cả ngày nay cũng không có lấy một cú điện thoại. Trầm Phi Yên giận dỗi, cô cảm thấy ngoài cái nhẫn đó ra thì sự thật là không có hôn lễ gì cả.
Hiên Viên LInh mặt mũi ảm đạm, cô nghĩ chuyện đó cũng giống như gặp mặt xã giao, nếu đã tới rồi thì phải chơi cho thỏa thích.
Hai mỹ nữ bước vào, một đám sói lại rộn lên. Ở đây, đúng là đàn ông kiểu gì cũng có. Loại thể hình rắn chắc mềm mại như Hàn Canh, hoặc là kiểu người rắn rỏi như Tôn Hồng Lôi có đủ cả. Cánh đàn ông đều đặt một con mắt của mình lên hai người mới vào, những đường cong lả lướt khiến người ta muốn chảy nước miếng, làn da mịn màng khỏe đẹp như thiếu nữ mười bảy mười tám càng thêm quyến rũ bầy sói đói.
"Mỹ nữ, tôi làm sao mới mời cô uống với tôi một ly đây?" Một người đàn ông cao lớn, cơ thể rắn chắc cọ sát vào người Trầm Phi Yên khiến cô lúng túng lùi về phía sau.
"Không cần, tôi không thích uống rượu cho lắm!" Cô cười lấy lệ, nhẹ giọng từ chối.
Nụ cười đó giống như là hoa lê mới chớm nở, đám đàn ông suýt chút nữa là đã không kiềm chế được mà nhào lên bắt lấy cô, người phụ nữ này đúng là muốn chọc cho người khác phạm tội mà. Người đàn ông kia thấy vậy thì không màng đến lời cự tuyệt của cô mà cứ cố chen lấn lên.
Trầm Phi Yên cảm thấy khó chịu, người đàn ông này không biết có hiểu tiếng người không vậy? Không chỉ có mỗi Trầm Phi Yên mà Hiên Viên Linh cũng đang trong cảnh ngộ tương tự, một đám đàn ông cũng đang quây quanh cô, rõ ràng cô nói lời từ chối nhưng bọn họ cứ mặt dày sấn tới.
"Phi Yên em không muốn đi nhảy nữa, chúng ta đi uống chút gì đi, em thấy hơi khát." Hiên Viên Linh không chịu nổi đám đàn ông chung quanh nữa, đàn ông con trai gì mà nước hoa đầy người, mùi thì nồng nặc, ngửi thấy muốn hư luôn cả mũi.
Trầm Phi Yên cũng có ý này, hai người thuận ý liền lập tức rời khỏi sàn nhảy. Xuyên qua đám người đang quay cuồng, Trầm Phi Yên bỗng cảm thấy hình như có ai đang sờ soạng người cô, còn có cả đụng vào mông cô nữa. Tức giận quay đầu lại nhưng chỉ thấy cả đám người lúc nhúc, cô nghiến răng nghiến lợi, thật muốn giết người mà.
"A..." Hiên Viên Linh cũng kêu lên một tiếng sợ hãi, có tay đàn ông đang chạm vào người cô.
"Mỹ nữ, đừng có bỏ đi như v ậy, đã đến đây chơi thì cứ chơi với bọn anh, các cô kêu to như vậy làm gia mất hế cả hứng!" Một người đàn ông tự ình là đại biểu, rất không biết xấu hổ sấn tới.
Trầm Phi Yên lùi ra phía sau một chút. gương mặt rắn lại lạnh lùng nói: "Chúng tôi không muốn chơi với các anh!"
Hiên Viên Linh nhìn người đàn ông đang cười, thấy hắn có vẻ gì đó rất tà ác, hai người nhanh chóng rời khỏi sàn nhảy. Thật không ngờ, có người cố chấp nắm lấy cánh tay họ không buông, lợi dụng tình cảnh sờ soạng vài cái. Hiên Viên Linh lấy tay về được liền lập tức xoay người, đánh cho người kia nằm thẳng cẳng dưới đất.
Có người bị đánh, người ra tay lại là phụ nữ, tất cả đàn ông ở đó một chút kiên trì cũng không có, vẻ mặt dữ tợn, hù dọa.
"Mẹ nó chứ, cho tụi bay mặt mũi mà tụi bay còn không biết xấu hổ, bắt bọn nó lại cho tao! Tối nay, các anh em ở Nhac Nhạc cứ việc chơi đùa cho thật tốt hai đứa này!" Người đàn ông bị đánh nằm trên đất loạng choạng đứng lên, hung dữ nhìn Trầm Phi Yên và Hiên Viên Linh.
Mấy người không liên quan thì nhanh chóng lùi xuống phía sau tìm chỗ an toàn để xem kịch vui, không có một ai nguyện ý báo nguy cứu người.
Hiên Viên Linh đẩy Trầm Phi Yên xuống phía sau, vẻ mặt đề phòng. Cô phải ra tay rồi, nhưng nhiều người thế này, e là sẽ không chống đỡ được mất,....nhưng nếu không làm vậy, đám sắc lang này sẽ không chịu từ bỏ ý định, chuyện này khiến cô rất bực bội trong lòng.
"Hừm, để tao xem chúng mày còn muốn chạy đi đâu, đến nơi này còn không phải vì đàn ông sao?"
"Đê tiên, đây là quán bar, cũng không phải là do các người mở ra..." Hiên Viên Linh mắng một tiếng, hai người đều muốn kiếm đường chạy, nhưng ở cửa có người đứng gác.
"Lên đi..." Một người dẫn đầu, cả đàn sói liền nhao lên.
Trầm Phi Yên và Hiên Viên Linh dù sao cũng là con gái, không phải là đối thủ của bọn họ, rất nhanh sau đó đã bị khống chế. Lúc này, đám đàn ông bỏ thứ gì đó vào ly rượu rồi rót nó vào miệng hai người, vừa rót vừa cười hềnh hệch.
"Anh cho chúng tôi uống cái gì?" Trầm Phi Yên ra sức chống cự nhưng vẫn bị bọn họ áp trụ đổ một ít vào miệng.
"Cái gì, là đồ tốt đấy, sẽ càng làm cô em thêm xinh đẹp!" Mấy người đàn ông này cười rất hèn hạ, có người còn không kiềm nổi, chảy cả nước miếng, hình như là không muốn chờ đợi thêm nữa.
Trầm Phi Yên mơ hồ biết được cô bị đổ thuốc rồi.
Thừa dịp tên đàn ông đang cầm tay cô lơ đễnh, Trầm Phi Yên cắn một phát vào tay hắn. Mặt khác cô kéo tay Hiên Viên Linh, nhưng váy quá ngắn, bước chạy không được nhanh, hai người ngã mạnh xuống đất.
Trong người cảm thấy rất nóng, mặt Hiên Viên Linh sưng đỏ lên mấy chỗ, nhưng nhờ vậy càng nhìn lại càng mê người. Trầm Phi Yên cũng rõ dáng vẻ mình hiện tại thế nào.
Sau lưng có người hùng hổ bước tới, Trầm Phi Yên cảm thấy thật ảo não, tuyệt vọng, cô và HIên Viên Linh lọt vào hang sói, vậy mà không có một ai đứng ra bang trợ.
"Xem chân dài này, còn..." Người đàn ông chưa kịp nói xong, đám đông đột nhiên im lặng hẳn. Chỉ còn có tiếng nhạc huyên náo, còn lại không ai nói một lời nào, tất cả đều lặng như tờ.
"Trầm Phi Yên thấy thật quái dị, đầu còn chưa kịp ngẩng lên, cả người đã bị ai đó nhấc bổng lên.
Cô cuống lên, giãy dụa "Buông..."
"Đừng nhúc nhích..." Giọng nói trầm trầm, ẩn chứa sự căng thẳng, trong đó còn có chút sát khí được đè nén khiến cô không dám loay hoay nữa.
Ở bên kia, Trầm Phi Yên nhìn thấy người đàn ông lúc trưa đang ôm lấy Hiên Viên Linh, gương mặt cũng lạnh đi không kém. Xấu hổ không dám nhìn nữa, lại phát hiện theo sau Hiên Viên Hoàng là con trai quý báu của cô, ánh mắt nó cho thấy nó đang rất nghiêm túc nhìn cô cảnh cáo.
Ặc, sao vậy? Không những Hiên Viên Hoàng mà ngay cả con trai cô đều rất tức giận, điệu bộ như đang âm thầm chỉ trích cô.
"Những người này, chưa ai trả nợ thì đứng hòng bước ra ngoài một bước nào. Chỉ cần động đến người của tôi thì tôi sẽ cho hắn nếm một mùi vị khó quên trong đời." Giọng HIên Viên Hoàng lạnh lẽo, từng từ giáng xuống như những khối băng ngàn năm, cộng thêm hành động nghiến răng, dường như hắn muốn nghiền nát xương những người này ra từng khúc một.
Trầm Phi Yên định mở miệng nói thì đã bị Hiên Viên Hoàng nhanh chóng ôm đi, để lại phía sau một bãi chiến trường nhốn nháo điên cuồng.
Dọc theo đường đi, Trầm Phi Yên không dám nói gì, bầu không khí trong xe thật quá rét người rồi, càng lúc càng lạnh. Toàn thân rất khó chịu, cứ cọ cọ vào người Hiên Viên Hoàng.
"Khó chịu..." Câu nói củaTrầm Phi Yên không thoải mái nữa, chỉ cảm thấy từng hơi thở của mình nóng lên, cả người cũng nóng lên, cứ như sức nóng muốn làm tan chảy con người cô ra. Cô ôm lấy HIên Viên Hoàng, khó chịu cọ cọ vài cái nhưng lại không dám tới gần chỉ sợ chọc hắn càng thêm tức giận.
Hiên Viên Hoàng nhìn chằm chằm vào cô, biết thuốc đã bắt đầu phát tác, cả người cô sưng lên như con tôm. Ngày hôm nay hắn không đi tìm cô chỉ bởi vì Hiên Viên Phong nói giữa hai người đang có vấn đề. Hắn không nên quá ngang ngược tự quyết như thế, điều đó chỉ càng làm cho cô cảm thấy mình không có tự do
Trầm Phi Yên cũng là người có sự nghiệp riêng trong tay, cô là người phụ nữ mạnh mẽ, thế mà đột nhiên bị hắn ràng buộc bên người, dù có nói thế nào đi nữa thì trong lòng cũng khó tiếp nhận được chuyện này. Hơn nữa, phương thức cầu hôn của hắn khiến cho cô mộng tưởng đến những thứ quá xa vời, mọi chuyện đều là lỗi của hắn. Lúc bắt đầu thì tự cho rằng như thế thì có thể bù đắp cho cô, thật ra lại không ngờ sẽ phát sinh những chuyện này. Nếu không phải có cài thiết bị định vị trên người cô, có phải hắn lại mất cô lần nữa không?
"Cố chịu một chút..." Cứ đụng chạm thế này, Hiên Viên Hoàng cũng có chút khó kiềm chế, ngay cả hôn cũng không dám, chỉ sợ không dừng được mà lập tức muốn cô ngay trên xe.
"Khó chịu..." Chất cồn trong thuốc khiến Trầm Phi Yên táy máy tay chân, quần áo xộc xệch, thậm chí còn nhìn Hiên Viên Hoàng mê say, giống như trẻ con vậy.
Hiên Viên Hoàng nắm lấy tay cô, giữ không cho cô nhúc nhích thêm nữa, nếu cô còn không có nề nếp như vậy, hắn sợ mình sẽ làm ra chuyện không hay.
"Cố chịu, em cố chịu một chút!" Hiên Viên Hoàng cảnh cáo, không ngờ đến việc môi mình đột nhiên bị cắn. Trầm Phi Yên nhẹ nhàng ngậm lấy môi hắn làm khoang miệng của hắn tràn ngập mùi hương của cô. Cô bướng bỉnh giống như trẻ nhỏ, chỉ chạm một cái rồi rời đi, cứ lặp lại nhiều lần mà không chịu ngồi yên.
Hiên Viên Hoàng bị chọc tức mà không có chỗ giải quyết, hắn cắn lấy lưỡi Trầm Phi Yên, không để cô nhúc nhích loạn xạ nữa. Môi lưỡi quấn quít, mút vào nhau, từng chiếc hôn cứ như là từng đợt sóng ập tới, không buông cô ra. Hai người cứ si ngốc mà ôm hôn triền miên, mãi cho đến khi xe dừng lại, Hiên Viên Hoàng mới ôm lấy Trầm Phi Yên tiến vào thang máy dẫn lên phòng của mình.
Cửa bật mở, cảnh bài trí bên trong khiến Trầm Phi Yên giật mình, có chút tỉnh táo.
Hoa hồng đỏ bày khắp sàn nhà, trên giường cũng có, hình ảnh này rất khiến cho người khác dễ xiêu lòng. Mỗi một chỗ đều là màu đỏ tươi, còn cả ánh nến nữa. Đây giống như là hôn lễ trong giấc mộng xa vời, làm ánh mắt của Trầm Phi Yên say mê không dứt. Cô nhoài ra khỏi vòng tay Hiên Viên Hoàng, nụ cười trên môi như đứa bé không thể tin được tất cả những gì trước mắt, giống như là đang mơ vậy.
"Đây... Cái này..." Trầm Phi Yên không thốt nên lời, cứ ngây ngốc nhìn Hiên Viên Hoàng như đứa bé, môi bất giác nở nụ cười.
Hiên Viên Hoàng nhìn cô vui vẻ, hiểu được mà mình đã làm đúng rồi, hóa ra đây là điều cô muốn. Có thể cưng chiều làm cô hài lòng cũng là chuyện rất hạnh phúc.
"Lấy anh nhé?" Hiên Viên Hoàng đột nhiên quỳ một gối xuống, tay lấy ra một chiếc nhẫn, vui sướng nhìn thiên sứ hỏi.
Ánh mắt Trầm Phi Yên cũng rất kích động, nhưng cô vẫn cười nhẹ nhàng, đưa bàn tay mình ra.
Hiên Viên Hoàng cười tươi, xỏ nhẫn vào tay cô, trong lòng cảm thấy vui sướng vô cùng.
Đây chính là người phụ nữ của hắn, hắn còn chưa kịp hồi tâm lại, cô đã đi tới gần hắn.
"Động phòng..." Cô mơ màng hờn dỗi, Hiên Viên Hoàng cười sung sướng ôm lấy Trầm Phi Yên, đặt nhẹ cô lên giường.
Lửa nóng không thể kiềm giữ, toàn thân Trầm Phi Yên nóng bức, cô tìm kiếm thứ gì đó để có thể hạ nhiệt độ xuống, bàn tay vòng qua thân thể Hiên Viên Hoàng.
Hắn cầm lấy bàn tay cô, muốn kéo cô lại nhưng không được. Đôi mắt mê ly nhìn hắn như là nhìn được cây kem. Hiên Viên Hoàng bây giờ đang rất hài lòng, chẳng có nổi một suy nghĩ đau buồn nào.
"Em yêu anh.." Trầm Phi Yên cất tiếng, cả người dán sát vào người Hiên Viên Hoàng, hoàn toàn thả lỏng thân mình. Hiên Viên Hoàng sửng sốt, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ hoang mang, người phụ nữ này vừa nói yêu hắn khiến hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Mặc dù từng tức giận, nhưng giờ đây lại ngập tràn niềm vui sướng. Cuối cùng, Hiên Viên Hoàng ình sự chủ động, xoay người đặt Trầm Phi Yên xuống phía dưới.
"Không, em muốn ở trên..." Mặt của người nào đó đỏ bừng, không hài lòng vị trí bây giờ.
Hiên Viên Hoàng cười nhạt, hoàn toàn không quan tâm, nếu để cô ở trên hắn có lẽ sẽ phun máu mà chết trước. Mặc kệ cô ầm ĩ, Hiên Viên Hoàng cố sức tiến lui trên người Trầm Phi Yên.
Mới lúc nãy còn ngăn cản, bây giờ cô đã mềm mại như nước, bao trọn lấy tất cả của hắn.
Buổi tối đẹp tuyệt vời, bên trong phòng xen kẽ tiếng nam nữ vang lên, mọi thứ dường như có một sự hài hòa nhất định nào đó.
Tối tân hôn vừa bắt đầu, nhưng chỉ lát sau, Trầm Phi Yên nghĩ tới điều gì khiến cho HIên Viên Hoàng phải ngừng lại mọi hoạt động.
"Sao thế?" Hiên Viên Hoàng hỏi trong hơi thở dồn dập.
Người dưới thân mơ màng nhìn hắn, mông lung hỏi: "Anh không dùng bao?"
"Không cần dùng nữa, chúng ta không tránh mưa.." Hắn muốn tiếp tục, nhưng người phía dưới lại bất mãn lên tiếng.
"Gieo giống? Em nghĩ là anh đã làm rồi, có lẽ cũng có rồi!"
"Cái gì?" Người đàn ông đang kìm nén đến nội thương nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Trầm Phi Yên xoa xoa mắt, cắn môi nói: "Em mới nhớ ra, hình như ba bốn tháng nay dì cả của em chưa tới..."
Một tiếng vang ập xuống người Hiên Viên Hoàng khiến hắn đang sung sức mà phải ngã hẳn xuống giường, tức tối gào lên giận dữ
"Trầm Phi Yên...."
——— HOÀN ———
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...