Editor: Lôi
Chương 147: Đám cưới người quen
Sở Minh Linh đến nhà Trầm Phi Yên, vừa bước vào cổng cô ta sợ ngây người, là bởi vì trên mặt đất có một đứa bé đang lăn lộn điên cuồng.
Vẫn đang cật lực thực hiện những hành động khó hiểu, Trầm Phi Dạ đột nhiên bật dậy như lò xo khi phát hiện có người lạ mặt tới.
"Chị là ai?" Nó gằn giọng
Sở Minh Linh sợ hết hồn, rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của đứa bé. Trẻ con bây giờ đứa nào cũng khủng bố vậy sao?
"Chị là Sở Minh Linh, Trầm tiểu thư kêu chị tới." Vừa nghe cái tên này, Trầm Phi Dạ lập tức hiểu ra. Thì ra thư ký của công ty, nó vẫn thường xuyên liên lạc với chị ấy, có điều không ngờ rằng hôm nay chị ấy tới đây.
Vài giây sau, nó nhàn nhã đứng dậy, lấy tay phủi phủi bùn đất trên người xuống.
"Em đang lùng bắt côn trùng ấy mà, chị, mời chị vào!" Nó lại bày ra gương mặt ngây thơ hồn nhiên, làm như đứa trẻ hung dữ vừa rồi không phải là mình. Sở Minh Linh mờ mịt chôn chân tại chỗ, vừa rồi chẳng phải dáng vẻ cậu nhóc này rất khủng bố hay sao. Mắt cô rất tốt, không có khả năng nhìn nhầm được. Đứa bé này đúng là kỳ dị!
Chẳng đợi cô ta đồng ý, Trầm Phi Dạ cứ thế lôi tuột cô ta đi vào. Dọc đường đi, Sở Minh Linh âm thầm quan sát cậu nhóc phía trước. Cũng là trẻ con, mà con trai của chị gái cô cũng đâu có nghịch ngợm đến vậy.
"Mẹ, có người tìm."
"À, mẹ ra ngay!" Một cái đầu thò ra giữa khe cửa phòng tắm, tóc tai rối bù, trên tay và mặt còn dính một ít bột giặt. Sở Minh Linh hơi kinh ngạc.
Trầm Phi Yên trước giờ nổi tiếng là cô gái giỏi giang và sạch sẽ, lúc nào trở nên lôi thôi như vậy, hình ảnh cô bây giờ chẳng khác người phụ nữ của gia đình.
"Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?" Cô ta lúng túng thốt ra câu này khi nhìn thấy khung cảnh bừa bộn trong phòng khách, thậm chí có một khoảnh khắc Sở Minh Linh tưởng rằng mình đã tới nhầm địa chỉ, chỗ này chắc chắn không phải là nhà của Trầm Phi Yên.
Trầm Phi Yên khom người từ trong đi ra trông có vẻ rất mệt mỏi, thấy tình trạng dơ dáy của phòng khách thì không nhịn được mà hét lên "Trầm Phi Dạ, mẹ đã nói với con rồi, tại sao cứ làm phòng khách bẩn như vậy hả?"
Mặt mũi bẩn thỉu như một chú cún con, Trầm Phi Dạ mở to đôi mắt long lanh, vô tội nhìn mẹ "Mẹ, người ta quên mà! Con đi thay đồ đây, lúc nãy bắt sâu nên bị bẩn mất rồi."
Nói xong, tên tiểu quỷ lập tức chạy vào trong phòng thay quần áo, lúc đi ngang qua Sở Minh Linh, nó còn đưa ánh mắt đầy thâm thúy nhìn cô ta. Cô ta bị dọa cho sợ đến nỗi muốn chạy ra khỏi cửa lập tức.
Bắt sâu gì chứ. Rõ ràng cô ta thấy nó cật lực lăn vòng vòng trên mặt đất, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì, nhưng cô ta cảm giác đứa bé này mang đến cho người ta nỗi sợ không tên!
"Ngồi đi, để chị đi lấy nước uống. Đứa bé này bữa giờ hành hạ chị mệt muốn chết, nhiều lúc chị cũng hoài nghi nó có phải là tiểu ác ma biến hình hay không. Ngày nào cũng khiến chị thở không ra hơi với nó." Mặc dù lời nói có chút oán trách, nhưng trên miệng Trầm Phi Yên luôn luôn nở nụ cười dịu dàng.
Sở Minh Linh ngồi trên ghế Sofa quan sát người phụ nữ trước mặt, mặc dù hình ảnh cô bây giờ lôi thôi và có phần cẩu thả, nhưng lại rất phù hợp với cô. Cuộc sống ở nhà làm cô thêm ngọt ngào, ít đi vẻ trầm mặc và lạnh lùng trên chốn thương trường.
"Như vậy cũng tốt, chị của em cũng thường càm ràm con của chị ấy, nhưng đi đâu cũng vui vẻ dẫn nó theo. Thấy chị ấy lao lực, em thử đề nghị gửi nó đi nhà trẻ thì chị ấy lại xót. Gửi hai lần rồi, nhưng lần nào cũng mang về, vì nó lúc nào cũng đổ bệnh khi đi học." Sở Minh Linh cũng có phần không hiểu khi nghĩ đến bảo bối của chị mình.
Đặt ly nước mát lạnh xuống cho Sở Minh Linh, Trầm Phi Yên phá lên cười khi nhớ đến mấy trò nghịch ngợm của con trai. Đại khái khi chưa làm mẹ thì không thể cảm nhận được niềm hạnh phúc lớn lao đó, mặc dù bị đứa nhóc này quậy cực khổ muốn chết, nhưng nhờ vậy cô không rảnh rỗi để buồn khổ, điều này cũng tốt thôi.
"Gần đây công việc của công ty thế nào? Chị vẫn chưa tới văn phòng làm được, hỏi Lưu Lam, thì anh ấy luôn nói có người quản lý rồi cứ yên tâm. Nhưng thật tình chị có chút lo lắng." Cô cũng từng suy nghĩ và cảm thấy kỳ quặc, nhưng chính xác kỳ chỗ nào thì chưa phát hiện ra được.
Nghe đến việc này, Sở Minh Linh cũng có chút sùng bái.
"Mặc dù không biết anh ta là ai, nhưng mọi công việc trong công ty đều hoạt động trôi chảy. Ngay cả việc điều động nhân sự cũng làm cực tốt. Khác xa so với người quản lý cũ, hắn chỉ biết ngồi không hưởng lời mà chẳng động đến một móng tay. Có điều, anh ta làm em hơi sợ, người quản lý đó vô cùng bí ẩn, mình không nhìn thấy anh ta nhưng anh ta lại biết rõ mọi hành động của mọi người. Quả là đáng sợ! Tuy vậy, những tổn thất của công ty gần đây đã xử lý tốt hết rồi."
Nghe Sở Minh Linh nói vậy, Trầm Phi Yên có chút cảm thán, lẽ ra những việc này là do cô phụ trách, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn không làm gì cả. Mấy ngày qua cô muốn lên công ty, nhưng có nói gì thì Lưu Lam vẫn muốn cho cô nghỉ ngơi thêm ba tháng nữa.
"Không có chuyện gì là tốt rồi. Từ trước đến giờ chị cũng chưa từng nghỉ lâu như vậy, hơi chán, nhưng lại thấy thoải mái, dễ chịu." Nằm dài trên ghế Sofa, nét Trầm Phi Yên vừa có chút mất mát, vừa có chút thỏa mãn.
"Chị Phi Yên, hay là ngày mai chị đi chơi với em nhe. Bạn em làm đám cưới, nghe nói bữa tiệc có ca nhạc, có ảo thuật nữa, không phải chị rất thích xem ảo thuật sao? Dẫn con trai chị đi theo luôn nhe!" Đám cưới này làm Sở Minh Linh hơi kinh ngạc, cho tới bây giờ cô ta cũng chưa nghe nói bạn mình có bạn trai, đột nhiên gấp gáp kết hôn, cô ta cảm thấy không thể tiếp nhận ngay được.
Trầm Phi Yên cúi đầu suy nghĩ, từ hôm đó đến giờ cô chưa đi ra ngoài. Cô cảm thấy Hồng Kông không lớn, dân số cũng có vài triệu người, vô tình gặp nhau trong hàng triệu người đó là chuyện không dễ dàng. Chuyện cô và hắn đã là quá khứ rồi, có lẽ, cô không nên thu mình trong ngôi nhà nhỏ bé này, đã đến lúc hòa nhập lại với cuộc sống sôi động ngoài kia.
"Nếu vậy, chị cũng muốn tham gia, ảo thuật biểu diễn buổi tối hẳn là rất đẹp!" Trầm Phi Yên có chút hứng thú, đã lâu cô chưa được vui vẻ đi ra ngoài nghe ca nhạc với xem show diễn.
"Cứ quyết định như vậy đi, hôm đó chị không cần lái xe, em sẽ tới đón chị." Sở Minh Linh nhanh nhạy nhìn ra vẻ mệt mỏi của cô, nên cô ta chủ động đưa ra đề nghị.
"Ừm, đến hôm đó chị đi dạo lanh quanh. Em cứ thoải mái tham gia bữa tiệc, chị với con trai xem ảo thuật một chút là được rồi."
"Hai mẹ con chị cứ đi chung với em, em đâu thể bám lấy cô dâu đến nửa đêm, người ta còn có chú rể mà." Nhìn cô giá nhỏ nháy mắt tinh nghịch, Trầm Phi Yên nhất thời bật cười vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...