Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè

Thứ kéo Dư Thần quay về với hiện thực chính là tiếng chuông điện thoại của Thần ngủ, người gọi tựa hồ rất có nghị lực, di động cứ vang mãi cho đến tận khi Dư Thần cầm từ phòng khách đến trước cửa phòng tắm rồi vẫn chưa ngừng, cậu đành hỏi thần ngủ có muốn nghe máy hay không.

Đan xen với tiếng nước chảy xuyên qua cánh cửa là một câu nói mơ hồ của Thần ngủ: “Là ai thế? Thôi, em nghe đi.”

Dư Thần ấn ấn phím nghe, đang định nói đối phương có việc gì, cậu có thể giúp chuyển lời thì người bên kia hiển nhiên đã hao hết kiên nhẫn chờ đợi, vừa thấy nghe máy đã mở miệng bắn phá bùm bùm, rít gào một trận: “Khương Hữu, tên chết tiệt kia, ông dám ngắt máy của tôi, tối hôm qua gây sức ép cho tôi một đêm liền vỗ mông bỏ đi a, chơi gái còn phải trả tiền đó! Tên khốn nạn kia nhanh chóng đến cầm quần áo của ông về, trả áo sơ mi và quần của tôi lại đây!” Đầu bên kia rống một câu dài không thở lấy hơi, sau đó cái Dư Thần nghe được cũng chỉ là tiếng báo máy bận.

Đọc cái tên người gọi đến kia, lại hồi tưởng sự tức giận hơn cả bình thường của người đó, Thần ngủ … đã làm cái gì?

Khương Hữu mặc một thân quần áo ngủ bước ra từ phòng tắm, đầu lắc lắc vẩy mái tóc ướt đẫm, thầm nhủ một câu: “Nên đi cắt tóc rồi.” Dư Thần đứng trước mặt anh, cứ vậy lăng lăng đứng thẳng nơi phòng khách, Khương Hữu chỉ đưa một bộ áo ngủ mới cho cậu: “Không dùng máy tính sao?”

Dư Thần đưa tay đón lấy quần áo ngủ, lại đưa cái di động bị cậu gắt gao siết chặt trong tay cho Khương Hữu. Cậu nuốt nước miếng, thử nói: “Điện thoại của Tiếu Thừa.”

Khương Hữu chỉ khẽ rũ đầu lau tóc, mặt mày không chút động, dường như đối với việc điện thoại đến từ tên này đều là phản ứng không chút chột dạ, lo sợ gì: “Hắn nói cái gì?”

Dư Thần không biết tâm trạng của mình lúc này nên kích động hay bình tĩnh nữa, biểu tình của Thần ngủ hoàn toàn không chột dạ cũng không khẩn trương, càng không nói đến không hề để ý cùng tò mò, làm cho những lời nói lởn vởn trong lòng Dư Thần tiêu hao hết chỉ còn lại không đến hai chữ. Hai người vốn chưa có bày tỏ chân tướng, một bên mờ ám ngọt ngào, một bên thấp thỏm không yên, hiện tại cái thứ cảm giác lo lắng băn khoăn kia đang mãnh liệt phát triển, Dư Thần vốn là một người không tự tin, trên phương diện cảm tình hoàn toàn là tay mơ, cái gì mà lạt mềm buộc chặt, cái gì mà bất động thanh sắc đều không hiểu. Có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh khi mà tâm trạng đang lên xuống không ngừng thế này, bất quá cũng chỉ là được luyện thành từ nhỏ thôi.


“Hắn nói….. Anh trả quần áo cho hắn.” Dư Thần cẩn thận lưu ý biểu cảm của Khương Hữu, tâm cũng hoảng loạn hẳn lên.

“Quỷ hẹp hòi.” Khương Hữu khinh bỉ, ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mất tự nhiên của Dư Thần. Anh khẽ cong cong khóe miệng, vươn tay xoa đầu Dư Thần, “Làm gì mà lại cẩn thận đề phòng như vậy? Không thể khiến em coi đây là nhà, làm chủ nhân anh phải có trách nhiệm.”

“Em… hỏi một vấn đề nha,” Dư Thần quả thật rất dè dặt, trước khi đến Nam Kinh đã hạ quyết tâm, trên đường đến Nam Kinh còn lo lắng bất an, mãi cho đến vừa rồi nhận được cuộc điện thoại kia, mọi thứ trong đầu đã hỗn loạn thành một đoàn. Dư Thần khoát áo ngủ lên cánh tay, hai tay thu về trước ngực như để gom góp lại một chút khí chất cùng quyết tâm, “Anh nếu cảm thấy khó xử thì cứ coi như em không hỏi, em… em không phải là người dây dưa, anh yên tâm.”

Khương Hữu đối mặt với cậu đang đứng khoanh tay, trên khuôn mặt anh vẽ lên một ý cười nhàn nhạt: “Em hỏi đi.”

“Anh có bạn gái không?”

Khương Hữu lắc đầu.

“……. Bạn trai thì sao?”


Khương Hữu chần chừ một lúc mới đáp lời: “Lẽ ra có thể có một người.”

Dư Thần nâng mắt, bên trong lóe lên quang mang, ánh mắt hướng về Khương Hữu thẳng tắp mang theo bao chấp nhất: “Thế là có hay không có a?

“Lần trước anh hỏi người ta muốn có một người bạn trai ôn như săn sóc hay không, nhưng bị cự tuyệt rồi,” Nét tươi cười trên mặt Khương Hữu ngày càng trở nên rõ rệt, bàn tay sau khi tắm mang chút hơi ẩm ướt duỗi ra trước mặt Dư Thần: “Nếu hiện tại người ta vẫn không muốn nắm lấy tay anh, vậy đáp án vẫn là ….. không có.”

Dư Thần vươn cánh tay không có áo ngủ ra, bàn tay của thiếu niên trẻ tuổi lộ rõ khớp xương, nhẹ nhàng khoát lên mu bàn tay trắng nõn trước mắt, động tác cứng ngắc mang theo chút ít ngượng ngùng vụn vặt không tên, thế nhưng lại không chút chần chừ. Hai bàn tay cái trên cái dưới quyện chặt vào nhau, trong khoảnh khắc tiếp xúc, Khương Hữu đột nhiên dùng sức mở năm ngón tay, bàn tay đơn bạc của Dư Thần hiển nhiên bị anh gắt gao bao trong lòng bàn tay mình.

Dư Thần theo bản năng rút tay về, thế nhưng bàn tay của người đàn ông đối diện lại không chút thay đổi, nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng lười nhác vô lực, ngược lại càng cứng rắn hữu lực. Cậu nhỏ giọng sửa lời: “…….. Ôn nhu, săn sóc, thiện lương, am hiểu ý ….. toàn là lời nói suông.”

Khương Hữu đột nhiên gật đầu một cái thật mạnh: “Có một người rồi.”

“A?” Dư Thần kinh ngạc kêu, sao câu sau chả liên quan gì đến câu trước thế?


“Bạn trai, hiện tại có một.” Khương Hữu hoàn thành câu nói của mình.

Dư Thần cũng không biết mặt mình lúc này có đỏ hay không, nhưng cảm giác lòng bàn tay nóng rần lên rất chân thật, bị đối phương đơn phương nắm khiến hai bàn tay dán cùng một chỗ, trong lòng bàn tay tựa hồ đổ mồ hôi, nhưng tâm can chủ nhân của chúng lại càng trở nên mềm mại. Đời này, đây là lần đầu tiên Dư Thần cảm thấy thỏa mãn đến sắp tràn ra khỏi ngực, đã nghẹn đến cổ họng rồi. Cậu cũng không biết mình để ý người đàn ông trước mặt như thế từ lúc nào, gần như là thường thường ân cần hỏi thăm, nói chuyện đã thành một thứ không thể thiếu trong cuộc sống, mà hiện tại khi bị anh nắm tay, đồng ý làm bạn trai cậu, cảm giác hạnh phúc lúc đó đã không cần nghi ngờ nữa.

Tiếng nước thấp thoáng truyền ra từ phòng tắm, mấy sợi tóc tùy tiện thả rơi trước trán Khương Hữu còn tí tách rớt nước, trong ánh mắt ôn nhu của anh cũng hiện lên vẻ mệt mỏi, Dư Thần cắn môi nói: “Bạn trai, hiện tại có thể cho em đi tắm rửa không?”

“Đương nhiên có thể,” Khương Hữu chớp mắt đã dựa sát vào cậu, thoáng lưu lại trên trán cậu một cái hôn khẽ nhẹ bẫng, sau đó mới buông bàn tay bị khinh bạc nãy giờ của người yêu, “Đi đi.”

Đây là lần tắm rửa sốt ruột nhất mà cũng kỹ lưỡng nhất trong cuộc đời của Dư Thần, mới trước đó, Dư Thần vẫn tin tưởng thần ngủ sau khi ném cho cậu một bộ quần áo sẽ dẫn cậu đến phòng ngủ cho khách. Nhưng giờ đây, nếu nói ra phòng cho khách ngủ, trong lòng Dư Thần chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy đối phương đối với chính mình căn bản là ….. Tiểu Bạch, Cậu hại chết người rồi! Dư Thần dày vò bông tắm tự buồn bực, bị cái tên Tiểu Bạch kia tẩy não rồi.

Mấy suy nghĩ đó cứ lởn vởn bay vòng trong đầu, có phải sau khi tắm rửa, có người yêu, có giường ….. Dư Thần tự kêu rên, tâm tư của cậu đã chạy không nổi khỏi mớ bòng bong này!

Đợt tắm rửa rối rắm đêm Dư Thần cọ đến thơm ngào ngạt, hơn nữa còn khiến cả người phiếm hồng. Vậy nên khi Khương Hữu đang tựa vào đầu giường nhìn thấy bạn Cá nhỏ nhà anh lết lết vào phòng ngủ, thì cậu chính là một bộ từ khuôn mặt đến cánh tay lộ ngoài áo đều đỏ hồng như tôm luộc.

Dư Thần lết đến bên giường, chờ Khương Hữu mời cậu lên giường hoặc là đưa cậu sang phòng cho khách, thế nhưng Thần ngủ một câu cũng chưa thốt ra, trực tiếp vươn xúc tua hút Cá nhỏ vào lồng ngực, thỏa mãn thở dài: “Có hương vị của anh.”


“Hương vị gì?” Thần ngủ, anh cũng không mê tín đến thế chứ, chỉ bị anh nắm tay một cái liền nhiễm hương vị của anh trên người? Dư Thần khẩn trương nghĩ.

“Dầu gội đầu, sữa tắm.” Sự thật chứng minh thần ngủ rất thuần khiết, Dư Thần … đối với thuần khiết có chướng ngại. Thế nên Dư Thần đành phải nói sang chuyện khác: “Chín giờ rưỡi rồi nha, anh không ngủ sao?”

“Ừa, phải ngủ.” Khương Hữu buông cậu ra, “Anh không tắt máy tính”, Ý tứ chính là em có thể tiếp tục chơi, anh muốn ngủ.

Chín giờ rưỡi đối với người như Dư Thần mà nói quả thật khó mà ngủ vào giờ này,  cậu ôm lấy máy tính lên mạng, thỉnh thoảng quay đầu lại xem cái vị đã say mê đi vào giấc mộng kia, Thần ngủ ngủ rất yên tĩnh, rất ít khi cựa người, cũng không sợ ồn, không sợ sáng, thuộc loại người có chất lượng ngủ nghỉ siêu tốt. Dư Thần an vị trên chiếc ghế xoay bên giường, quay đầu lại chính là khuôn mặt say giấc của Thần ngủ, trang mạng  sặc sỡ trên màn hình cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa xem qua loa, Dư Thần cũng không biết chính mình đang xem cái gì.

Tắt máy tính rồi lại tắt đèn điện, Dư Thần mới cởi giầy leo lên giường, nằm xuống bên cạnh người kia. Giường to nên không gian phải gọi là mênh mông, cậu cũng nằm cách anh không quá xa, người này thoắt một cái đã biến thành của mình, trong thâm tâm cậu vẫn còn chút cảm giác không thật. Nương theo ánh trăng chiếu rọi hòa trộn trong ánh đèn đường thành phố, cậu như cách một tầng thế giới, cứ thế lẳng lặng miêu tả lại khuôn mặt của thần ngủ một lần. Chợt Dư Thần cảm giác mình cũng buồn ngủ lây.

Hoàn chương 21.

———————————–



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui