Mặt mày Hạ Chi Nam nóng ran, da thịt như bị thiêu đốt đỏ rực, thoáng nhìn cái cằm lún phún râu xanh của anh, chỉ dùng mắt nhìn cũng có thể cảm nhận được sự rậm rạp nhoi nhói khi chạm vào.
Ngụy Đông đi đến trước mặt cô, giơ tay nhấc vành ô, nhìn chằm chằm đôi môi cắn chặt của người phụ nữ.
“Người bị đùa giỡn là tôi, cô chạy nhanh như vậy làm gì?”
“Tôi đâu có.
” Cô hừ một tiếng, phản bác.
Người đàn ông nhướng mày, không nói là không tin, nhưng nụ cười quỷ dị trên khóe môi lại quá gợi đòn khiến người ta ngứa tay.
Hạ Chi Nam lắc nhẹ đầu vai, trong lòng sinh ra cảm xúc không rõ.
“Tôi chỉ ! mắc nhẹ chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD).
”
Ngụy Đông sửng sốt, “Nhẹ?”
Người phụ nữ rũ mắt, tròng mắt trống rỗng tan rã, im lặng thật lâu cuối cùng cũng thừa nhận.
“Rất nghiêm trọng.
”
Cô tránh né ánh mắt của anh, “Trước kia cần uống thuốc để giảm bớt, hiện tại đã khá hơn nhiều.
”
Người đàn ông chăm chú nhìn cô một hồi, không tiếp tục hỏi nữa.
Về chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh không hiểu biết nhiều, sẽ không đưa ra phán xét.
“Đi thôi, về nhà trước.
” Ngụy Đông nhỏ giọng nói.
“Ừ.
”
Cô chưa từng muốn giấu giếm bệnh tình của mình, trên thực tế ngoài Ni Na, ngay cả cha mẹ ở nước ngoài xa xôi cũng không biết.
Hạ Chi Nam như người mất hồn tiến về phía trước vài bước, nghe được tiếng bước chân theo sát phía sau, cô tò mò quay đầu, trong mắt tràn ngập khó hiểu.
“Làm sao, cho cô chiếm của hời rồi còn không cho tôi về nhà sao?”
Vành tai Hạ Chi Nam lại nóng lên, chột dạ giải thích: “Tôi không muốn mạo phạm anh, tôi chỉ không nhịn được, sau này sẽ không như vậy nữa.
”
Người đàn ông tùy tay hất nước mưa rơi trên mái tóc, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Cô đi trên đường gặp người như vậy cũng sẽ tiến lên giúp người ta sao?”
“Trong lòng sẽ khó chịu, nhưng có thể khống chế.
”
Ngụy Đông cong môi, “Cho nên cô mất khống chế cũng tùy người.
”
Hạ Chi Nam bị hỏi nghẹn họng.
Vấn đề này cô thật sự không trả lời được.
Hai người một trước một sau rẽ vào hẻm nhỏ yên tĩnh.
Màn mưa dần trở nên dày đặc, mái hiên trong con hẻm quá nhỏ, không che được thân thể to lớn của anh, Hạ Chi Nam rối rắm mấy bận, cuối cùng vẫn dừng bước, căng da đầu đi về phía anh.
“Anh cầm ô.
”
Giọng điệu ra lệnh rất hào hùng, hoàn toàn tương phản với bề ngoài nhu nhược yếu ớt.
Thậm chí còn không cho anh thời gian phản ứng đã nhét cán ô vào trong tay anh, trừ khi anh có gan ném ô, bằng không phải ngoan ngoãn nhận lệnh che ô.
Ngụy Đông đương nhiên có gan, song do dự một giây, ma xui quỷ khiến thế nào lại mắc mưu.
Thế là hai người cứ thế yên lặng, không nói một lời, vai kề vai đi được mấy chục mét.
“Về tiền thuê nhà, thím Trương nói, nhà là của anh, tất cả do anh quyết định.
”
Cô phá tan bầu không khí xấu hổ, chủ động tìm đề tài.
Nhưng sau khi lên tiếng mới nhớ tới, mục đích hôm nay tới tìm anh hình như là muốn chuyển đi chứ không phải ở lại.
“Tôi đâu biết.
”
Ngụy Đông cười nói, “Tôi cũng là lần đầu làm chủ nhà mà.
”
Hạ Chi Nam đột nhiên dừng bước, anh đã nhận ra, nghiêng người nhìn về phía cô.
Phía sau cô là ánh đèn le lói chiếu qua ô cửa sổ, bộ sườn xám bị nước mưa điểm xuyết tạo thành những vệt nước, tựa như nét mực đầu tiên vẩy lên giấy Tuyên Thành.
Mỹ nhân sườn xám nửa ướt nửa không, thản nhiên bước chậm dưới cơn mưa thu trong trấn nhỏ tại Giang Nam, cảnh tượng mới thật nên thơ làm sao.
Hạ Chi Nam trực tiếp hỏi thẳng: “Anh thật sự không biết, hay là không muốn cho tôi thuê?”
! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...