Hạ Chi Nam bị lời nói của thím Trương chọc cười, nhưng vẫn nhanh chóng bác bỏ ý tưởng kia.
Chuyện tương lai không ai biết được, chưa biết chừng ngày nào đó cô bỗng nhiên rời đi.
Cho nên, trước khi quyết định có thường trú tại đây hay không, bất kể nảy sinh ý tưởng kỳ lạ nào cô cũng phải nghĩ kỹ mới làm.
--------
Ngày ấy phiên chợ vô cùng náo nhiệt.
Tuy nói thím Trương há miệng ngậm miệng đều nói không thể nuôi Đồng Thời thành heo, nhưng Hạ Chi Nam vẫn cố chấp mua một con gà nướng thơm ngào ngạt.
Nhóc mập mới tan học về nhà, bước chân vào cửa viện liền ngửi được hương gà nướng độc đáo, dùng tốc độ chạy trăm mét lao tới phòng bếp, túm lấy một cái đùi gà rồi phi như bay ra ngoài trong tiếng mắng giận hùng hổ của thím Trương.
“Nhãi ranh, quỷ chết đói đi đầu thai hả!”
Hạ Chi Nam ngồi trước bàn nghiêm túc nhặt rau xanh, nhìn sắc trời ngoài phòng dần tối, bóng dáng nhóc mập biến mất trước cửa, cũng không biết trốn đến nơi đâu an toàn gặm đùi gà rồi.
Cô có lòng tốt nói thay cu cậu một tiếng, “Trẻ con mau lớn mà thím.
”
Thím Trương nghe thấy lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó thò đầu ra từ phòng bếp, cười vô cùng ái muội, “Lời này Đông Tử cũng từng nói qua, không sai một chữ.
”
“! ”
Hạ Chi Nam rũ mắt, mím môi.
Lại nói, mấy ngày nay cô không thấy cái bóng của người đàn ông kia đâu.
Hạ Chi Nam trước sau vẫn mất ngủ, mỗi ngày có thể chợp mắt hai ba tiếng đồng hồ đã thành hy vọng xa vời, ban đêm nửa mộng nửa tỉnh, ngoài phòng mơ hồ truyền đến tiếng động.
Chắc anh trở về ngủ, nhưng cơ bản đều là đi sớm về trễ, lại không chạm mặt với cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng tự dưng có chút hụt hẫng.
Cố tình tránh cô là vì ghét cô sao?
Hạ Chi Nam lập tức quyết định nhanh chóng tìm nơi ở mới, trả tiền phòng đã ở nhiều ngày, rời đi dứt khoát sạch sẽ.
Tuy nói nhà anh rất hợp ý cô, nhưng chủ nhà rõ ràng không vui, cô cũng không cần thiết phải mặt nóng dán mông lạnh.
Mặt trời chiều ngả về tây, phía chân trời nhuộm màu đỏ cam rực rỡ.
Thím Trương buông bát đũa, nhìn đồng hồ trên tường, nhanh nhẹn dùng hộp giữ ấm để đồ ăn, còn cướp lại từ chỗ Đồng Thời một cái cánh gà nướng, dùng túi đóng gói tốt, chỉ huy nhóc mập ăn no lười biếng mang đồ qua viện bên cạnh.
“Chú Đông cháu bận cả một ngày, chắc cũng đói bụng rồi.
”
“Bà à, cháu vừa ăn no bà đã bắt cháu làm việc, cho dù là trâu cũng có thời gian nghỉ ngơi chứ.
”
Nhóc mập vỗ cái bụng tròn vo kêu rên, ăn uống no đủ chẳng muốn làm gì.
Thím Trương hung dữ đuổi cậu chạy vắt giò, “Nếu cháu mà là trâu thì bà phải cám ơn trời đất rồi, cả ngày chỉ biết ăn uống, muốn cháu đi làm chút việc cũng ra sức khước từ, ngứa da rồi phải không!”
“Cháu không đi, mệt chết đi được, bà đánh chết cháu đi.
” Cu cậu thở hổn hển dừng bước, hai tay khoanh trước ngực, bất chấp tất cả.
“Giỏi cho thằng nhóc cháu, lớn gan rồi phải không! ” Thím Trương sắn tay áo, hai mắt phun hỏa, mắt thấy lại sắp xảy ra đại chiến.
“Thôi để cháu đi cho.
”
Hạ Chi Nam nuốt miếng dưa chuột cuối cùng, ưu nhã đứng dậy nói.
Thím Trương sửng sốt, theo bản năng từ chối, “Như vậy sao được, sao có thể để cháu! ”
“Đêm nay ăn nhiều, cháu muốn ra ngoài tản bộ tiêu thực một chút, nhân tiện đưa cơm cho chủ nhà trọ, một hòn đá trúng hai con chim.
”
Thím Trương hoài nghi nhìn vào rau dưa trong bát của cô, không ăn cơm không ăn thịt, chỉ một bát dưa chuột nho nhỏ là no rồi?
Bà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không ngăn cản mà giao đồ vào trong tay cô, cười tủm tỉm dặn dò.
“Đi sớm về sớm, trên đường nhớ cẩn thận nhé.
”
“Vâng.
”
! ! ! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...