Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều


Tuy nói người không biết không có tội, nhưng cô đánh bậy đánh bạ ở nhà người ta, hiện tại còn không biết phải trái mà ra tay đả thương người ta, nghĩ như thế nào cũng thấy không phải phép.

“Chỉ nói xin lỗi không sao đủ, cô phạm tội xâm nhập trái phép nhà dân đấy.


“Bởi vì tôi gặp chuyện không may cho nên thím Trương mới! ”
Tiếng giải thích càng lúc càng nhỏ, mãi đến khi hoàn toàn biến mất.

Thân hình cao lớn của người đàn ông phủ xuống, anh cúi người tới gần, trong miệng là mùi rượu rất nặng, khí chất lạnh lùng hoàn toàn khác ông chủ trong tiệm xăm ngày ấy, đêm khuya càng khiến người đàn ông nguy hiểm nhiều thêm vài phần bá đạo ngông cuồng nói không nên lời.

“Tên.


Cô không kiêu ngạo không nịnh hót nhìn thẳng vào mắt đối phương, đôi mắt đen nhánh sắc bén thâm trầm, vô cùng quyết đoán.


“Anh đang thẩm vấn phạm nhân đấy à?”
Ngụy Đông cúi đầu, hơi thở phả vào mặt cô, mùi rượu hun ngạt người ta, “Cô là phạm nhân sao?”
“Không phải.


“Không phải thì cô sợ cái gì?”
Cô bị dăm ba câu của anh làm cho choáng váng, đầu óc quay mòng mòng, lòng bàn tay thoáng siết chặt.

“Hạ Chi Nam.


Ngụy Đông im lặng nhìn cô nửa ngày, bỗng đứng thẳng dậy, không nói một lời kéo chiếc chăn mỏng trên giường thuận tay trùm lên đầu cô.

“Mặc quần áo cho đàng hoàng rồi xuống nhà.


Hạ Chi Nam suýt chết nghẹt trong chăn, mái tóc đen suôn mượt như tơ lụa cũng bị anh làm cho rối như tơ vò, thoạt nhìn chẳng khác naog bà điên khóc lóc la lối om sòm.

Hạ Chi Nam buồn bực chửi thầm một tiếng.

Người đâu mà dữ vậy, đồ xấu xa.

Hơn 10 giờ đêm, trấn nhỏ lặng ngắt như tờ, chỉ còn một nhà hãy còn đèn đuốc sáng trưng.

Trên sô pha, Trương Tề Tề ôm lấy gương mặt âm trầm của Ngụy Đông ngó trái ngó phải, bàn tay sờ soạng vết thương trên mặt anh, người đàn ông mất kiên nhẫn hất tay cu cậu, một tay chống đầu, nghe thím Trương lải nhải giảng giải toàn bộ những chuyện đã xảy ra.

“Cháu cũng biết cái thị trấn rách nát này của chúng ta mới khai thác khu du lịch, đến một khách sạn đứng đắn cũng không có, người tới đây du lịch có ai mà không phải chạy sang trấn bên cạnh để ở, cháu xem Chi Nam người ta từ ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, gặp phải loại chuyện đen đủi kia cũng thôi, ngay đến một nơi để ở cũng không có, thật sự rất đáng thương, cháu nỡ lòng nào đuổi người ta ra ngoài, nếu cháu dám, thím sẽ là người đầu tiên đứng trên phương diện đạo đức chỉ trích cháu.



Thím Trương dùng từ nào từ nấy đều rất sắc bén, các cụ có câu đánh rắn phải đánh bảy tấc, lời bà nói có kết cấu rõ ràng nhịp điệu tăng dần cuối cùng ụp luôn cho anh một cái nồi to tướng.

Ngụy Đông liếc người phụ nữ ngồi yên lặng trong góc sô pha, khẽ than, “Cháu cũng chưa nói là không được, nhưng dù sao thím cũng phải báo trước cho cháu một tiếng chứ.


Nói tới việc này, thím Trương ngược lại còn nổi cáu, “Ôi chao, cháu còn không biết xấu hổ mà nói, di động của cháu có phải chỉ là đồ mô hình không, thím gọi cho cháu nếu không phải tắt máy thì đang trong vùng không phủ sóng, cháu bảo thím phải thông báo cho cháu thế nào?”
Người đàn ông tự biết đuối lý, cười gượng hai tiếng: “Chẳng phải tại cháu ở trên núi không có tín hiệu sao.


Thím Trương trừng anh một cái, quay đầu cười tủm tỉm nhìn người phụ nữ đang ngồi ngẩn trong góc, “Đúng rồi Chi Nam, ngày hôm qua không phải cháu có hỏi thím, gần khu này có chỗ nào cho thuê phòng hay không sao?”
“Vâng.


“Cháu cảm thấy căn phòng đang ở thế nào?”
Hạ Chi Nam vẫn chưa lấy lại tinh thần, hỏi gì đáp nấy, hồn nhiên không thấy cái bẫy đã giăng sẵn trước mặt, thành thật trả lời: “Sạch sẽ, cũng rất yên tĩnh.


“Được, vậy nhà cho cháu thuê, chuyện do bà già thím làm chủ.



“Thím Trương.

” Ngụy Đông mím môi nhảy dựng lên.

Chi Nam mở to hai mắt, “Cháu! ”
“Làm gì hả? Cháu có ý kiến sao?”
Thím Trương nguýt Ngụy Đông một cái, nói.

“Cháu quên những lời bà nội cháu dặn trước lúc qua đời à?”
!.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận