Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Lão nhân nhìn chằm chằm Trương Vũ Phi trong chốc lát, ánh mắt vẩn đục có chút kích động khiến Trương Vũ Phi không hiểu. Lão muốn xem Trương Vũ Phi có phải đang lừa lão hay không, hoặc là đang có ý đồ gì khác.

Lão nhân cũng không có ánh mắt thanh triệt như người trẻ tuổi, nhưng bị lão nhìn chằm chằm quả thật khiến

Trương Vũ Phi cảm thấy lạnh vào tận cốt tủy.

Giống như nhìn gã không phải là một người mà là một con rắn độc, tùy thời đều có thể nhe răng lao đến cắn gã. Khiến da đầu Trương Vũ Phi tê dại, hai đùi run rẩy, cả người vô thức mà đổ mồ hôi lạnh.

Trương Vũ Phi theo bản năng mà nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng để bản thân bình tĩnh mà đối mặt với lão nhân, gằn từng chữ một nhưng vô cùng trịnh trọng.

" Dư đại sư, tôi không dám lừa ngài, chờ ta một tuần... À không, 5 ngày thôi. Tôi nhất định đưa người đến trước mặt ngài."

"Ba ngày." Lão nhân rốt cuộc dời đi tầm mắt, lại lần nữa nhìn về bức hoạ treo trên tường, ánh mắt không giấu được si mê mà nhìn người trong tranh. Nếp nhăn tung hoành trên mặt nhưng cũng không che dấu được điên cuồng của lão.

Hồi lâu lúc sau, lão nhân mới khôi phục bình thường, nhìn Trương Vũ Phi vẫn đang quỳ dưới đất:, " đi theo ta."

Lão dứt lời cũng mặc kệ Trương Vũ Phi có phản ứng hay không,lão chắp tay sau lưng đi đến một phòng sát trong góc.

Trương Vũ Phi như được đặc xá, tay chân liền nhũn ra, cố gắng bò dậy mà đi theo lão nhân vào căn phòng.

Đây không phải lần đầu tiên gã vào căn phòng này, nhưng lần nào vào cũng khiến gã hít thở không thông, ngực nặng như đeo chì, cơ thể lại như có thứ gì đó chui vào lặng yên không tiếng động mà tàn sát cơ thể gã.

Gian phòng trống rỗng, ngoại trừ một chiếc giường bệnh thì hoàn toàn không có thứ gì khác. Trên sàn nhà không biết dùng loại mực gì mà vẽ một đồ đằng phức tạp.

Nếu nhìn kĩ, lại có nét giống một đoá hoa bỉ ngạn đang nở rộ, cánh hoa bung lớn, như nhiễm máu tươi.

Trương Vũ Phi thở cũng không dám thở mạnh, không có mệnh lệnh của lão gã cũng không dám nhúc nhích.

" Leo lên giường."

Lão nhân lại lần nữa hạ mệnh lệnh.

Trương Vũ Phi đang cứng đờ mới hốt hoảng bước đến giường nằm.

Không có gì, nhưng gã lại cảm thấy tứ chi như đang bị trói buộc, xúc cảm lạnh lẽo khiến gã tê rần da đầu. Giây sau đó, gã nhận ra cả người đều không thể nhúc nhích.


Nếu lúc này lão nhân muốn gϊếŧ gã, thì gã cũng không thể làm được gì.

Lão nhân bên này cũng không để ý tới cảm xúc của Trương Vũ Phi,chỉ đứng yên bên giường, ngón tay khẽ chạm lên mi tám Trương Vũ Phi một cái. Một cổ lực vô hình nhanh chóng chui vào đầu của gã, giây sau gã đã bất tỉnh nhân sự.

Đồ đằng hoa bỉ ngạn trên đất bỗng dưng loé sáng, cánh hoa như có sinh mệnh mà nở bung ra thêm, có chút hồng quang nhanh chóng truyền vào người Trương Vũ Phi.

Cảnh tượng trong mắt lão nhân cũng nhanh chóng thay đổi.

Linh hồn Trương Vũ Phi rờ khỏi thân thể, được hồng quang nâng lên không trung.

Nhìn linh hồn Trương Vũ Phi, đầu mày lão nhân không khỏi nhíu lại, ánh mắt tràn đầy chán ghét mà hừ một tiếng mỉa mai.

Đúng là linh hồn dơ bẩn.

Nhiều thời điểm thân thể phản ánh lại linh hồn. Thân thể Trương Vũ Phi bị quật vì khẩu nghiệp, nó giống như những cái mụt nước, nhưng dần dần lại nứt ra tạo thành một lỗ tròn bên trong như một cái miệng.

Ngươi đã nói ra những lời vu oan dơ bẩn, hạ nhục người khác thì ' cái miệng' kia sẽ đáp lại gấp ngàn lần, không chỉ những câu từ dơ bẩn ác độc, mà còn phát ra mùi hôi thối tanh tưởi.

Trương Vũ Phi thân thể đang trong quá trình bị quật. Nhưng linh hồn của gã đã hư thối hoàn toàn.

Toàn bộ linh hồn đều bị những cái miệng lớn nhỏ che kín, chúng nó không ngừng phun ra lời dơ bẩn cùng nước miếng đen đặc tanh tưởi, so với hầm cầu bãi rác còn thúi hơn gấp trăm ngàn lần.

Một cổ sương đem từ hồn thể Trương Vũ Phi không ngừng tràn ra, bồi bổ cho mấy trăm cái miệng lớn nhỏ.

Quả thật tình huống thân thể Trương Vũ Phi còm nghiêm trọng hơn lão nghĩ nhiều lần.

Hồng quang không ngừng hướng đến thân thể Trương Vũ Phi, ý muốn tiêu trừ những sương đen trên hồn thể của gã. Chỉ là... Hồng quang khi chạm vào sương đen lại phát ra tiếng "Xèo xèo" vang vọng, giống hỏa gặp thủy, hồng quang nhanh chóng bị sương đen nuốt trọn.

Lão nhân thấy tình huống như vậy, thần sắc liền trầm xuống.

Lão tung ra mấy lá bùa, bùa chú nhanh chóng hoá thành lưu quang mà hoà vào hồng quang, tăng nhanh sức mạnh.

Hồng quang khí thế càng thêm mãnh liệt hướng về phía sương đen, sương đen tựa hồ yếu đi, nhanh chóng bị hồng quang áp chế.

Mắt thấy hồng quang theo thế vọt đến hồn thể Trương Vũ Phi. Lão nhận ra nơi trái tim của hồn thể đang lập loè thứ gì đó. Nó kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến sương đen theo đó cũng ngóc đầu trở lại, so với trước còn dày đặc mãnh liệt hơn. Tụ lại thành một khối lớn mà lao mạnh đến hồng quang.


"Phanh!"

Một tiếng nổ vang lớn bên tai lão nhân, khiến lão bị tạc đến lui về âu vài bước. Hồng quang theo đó cũng rơi rụng xuống, xám xịt mà trở lại đồ đằng hoa bỉ ngạn.

Sương đen sâu trong linh hồn Trương Vũ Phi bị cú nổ kích phát, như quả bom chôn sâu dưới lòng đất bị chạm kíp nổ, oanh lớn một tiếng nhanh chóng lan tràn khắp linh hồn và thân thể Trương Vũ Phi.

Linh hồn của gã vốn bị những cái miệng xâm chiếm toàn bộ, sau cú nổ sương đen lan tràn như cơn mưa sau nắng hạn tưới đẫm chất dinh dưỡng cho hàng trăm cái miệng lớn nhỏ.

Lúc trước còn mờ mờ, bây giờ đã nhanh chóng hoá thành cái miệng đỏ âu như uống máu, nhưng những cái miệng cũng nhanh chóng hư thối.

Những mụt nước trên thân thể cũng nhanh chóng hoá thành cái miệng lớn, chúng càng lúc càng lớn. Sau đó bắt đầu phun ra những lời chửi rủa ác độc.

【 đồ đĩ đáng chết! Chỉ biết quyến rũ nam nhân, đồ đê tiện! 】

【 sao lại không chịu đi chết đi? Ra cửa xe đâm! Cả nhà mày không ai được toàn thây! 】

......

Theo đó là mùi hôi thối lan tràn. Trương Vũ Phi bây giờ không khác gì ngâm trong hố phân, mỗi một tấc da thịt của gã đều phát ra mùi hôi thối nồng nặc.

Ánh mắt lão nhân vẩn đục mà gắt gao nhìn Trương Vũ Phi, liên tục lẩm bẩm.

"Sao có thể!"

Sao lão lại có thể thất bại?

Đồ khốn này chỉ bị khẩu nghiệp thôi mà, sao nó có thể chống lại năng lực của lão?

Lão nhân khó có thể tiếp thu kết quả này, khi linh hồn Trương Vũ Phi trở lại thân thể, gã cũng theo đó mà tỉnh lại.

Khi có ý thức gã đã bị tiếng ồn ào chửi rủa cùng mùi hôi thối ập vào. Đây đều là những câu từ mà gã ra lệnh cho thủy quân công kích người khác, bây giờ nó bắn ngược lại gã.

Trương Vũ Phi theo bản năng mà giơ tay muốn che đi lỗ tai, nhưng mà tay mới vừa nâng lên tới, gã liền thấy trong lòng bàn tay cơ ngơi nào là những cái miệng. Miệng lớn nhỏ không ngừng khép mở không chỉ phun ra lời nói dơ bẩn mà còn phun ra cả nước miếng tanh tưởi. Trong nháy mắt Trương Vũ Phi cảm nhận được cả khuôn mặt đều ướt, mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào lỗ mũi, khiến gã xém chút ngất xỉu.


Nếu thật sự có thể xỉu thì quá tốt rồi.

Trương Vũ Phi thống khổ mà nghĩ, nếu có thể ngất xỉu, gã sẽ không bị những thứ này tra tấn.

Lúc đó, gã đem lời nói hoá thành vũ khí mà công kích người khác, gã chưa bao giờ cảm thấy những lời này có gì quá đáng, không phải chỉ là vài câu nói hay sao? Có gì mà không chịu nổi, tâm hồn mỏng manh à?

Hiện tại gã lại được hưởng thụ những lời nói đó, gã mới biết được nó có bao nhiêu khó nghe, không khác gì trả tấn tinh thần người khác.

Gã chỉ muốn nhắm mắt, che tai hoặc có thể thì cứ đánh gã hôn mê để không phải chịu đựng những lời mạt sát này.

Nhưng cả người Trương Vũ Phi đều là miệng, chúng nó chen nhau mà nói khiến cho tiếng chửi càng nặng nề hơn, khiến gã cảm thấy đầu như muốn nổ tung trăm mảnh.

Mỗi một tấc làn da đều có một cái miệng, Trương Vũ Phi muốn che khuất lỗ tai cũng không dám dùng tay mình.

Rất nhanh Trương Vũ Phi cũng tuyệt vọng mà phát hiện, cái miệng của gã không còn là của gã nữa.

Gã muốn cầu cứu nhưng vưa há miệng thì lời thốt ra đều là những lời nhục mạ, sỉ vả.

Giây tiếp theo ánh sáng trong mắt gã cũng vụt tắt. Một đôi mắt cũng biến thành miệng, cùng những cái miệng giống nhau bắt đầu tàn phá tính thần Trương Vũ Phi.

Trong lòng sợ hãi không chỗ phát tiết, bóng tối vây quanh, tiếng chửi rửa bao trùm tất cả âm thanh của sự sống...

Trương Vũ Phi tuy có trăm cái miệng, cũng không thể chối cãi.

Đây là nghiệp mà gã đã gây ra, thống khổ đau thương của người khác thì giờ gã phải nhận lại gấp trăm ngàn lần. Chính thân thể và linh hồn của Trương Vũ Phi không còn nằm trong sự khống chế của gã nữa.

Muốn sống không được, muốn chết không xong.

Quả bom chính gã chôn xuống, rốt cuộc cũng nổ!

Không chỉ Trương Vũ Phi mà chính lão nhân cũng trở tay không kịp.

Lão nhân đứng một bên quan sát cũng không nhìn ra nguyên nhân.

Không phải lão chưa thấy khẩu nghiệp quật, nhưng vì cái gì Trương Vũ Phi lại bị quật mạnh mẽ đến vậy?

Đáp án chỉ có thể ở trên người Trương Vũ Phi.

Ánh mắt của lão trầm xuống, hai mắt nhắm lại, tay thủ pháp quyết, trong phòng không gió nhưng quần áo cũng tóc tự nhiên lay chuyển.

Đồ đằng hoa bỉ ngạn càng lúc càng kiều diễm nùng lệ, hồng quang hóa thành lợi kiếm, thẳng tắp mà cắm vào giữa ngực Trương Vũ Phi.


Tuy lão không thể loại trừ khẩu nghiệp trên người Trương Vũ Phi, nhưng muốn gϊếŧ gã thì dễ như trở bàn tay.

Kẻ nằm trên giường giãy giụa vài cái liền hoàn toàn mất ý thức.

- - Trương Vũ Phi đã chết.

Mấy trăm cái miệng lớn nhỏ trên người Trương Vũ Phi cũng nhanh chóng hư thối, sắc đỏ thối lui mang linh hồn của gã theo. Trên giường chỉ còn lại một bãi nước mủ vàng hôi thối.

Lão nhân cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân vì sao khẩu nghiệp trên người Trương Vũ Phi lại quật đến mạnh mẽ như vậy -- có người ở trên người gã đặt cấm chế.

Cấm chế này vô cùng mạnh mẽ và đày táo bạo, nó đêm khẩu nghiệp của Trương Vũ Phi giam cầm vào nơi sâu nhất trong linh hồn gã. Dùng âm khí bồi bổ những cái miệng, một khi có một nguồn lực khác tác động vào những cái miệng trên người thì khẩu nghiệp theo đó sẽ phản công ngay lập tức.

Không khác gì một con lắc lò xo khi bị ngoại lực tác động, khẩu nghiệp cũng như vậy khi bị tác động càng mạnh thì lực bắn ngược của nó cũng mạnh mẽ không kém.

Nên đó cũng là nguyên nhân vì sao Trương Vũ Phi bị bạo nổ tung.

Lão nhâm biết nguyên nhân nhưng vẫn cảm thấy bản thân chưa thua, khi lão mở ra đôi mắt thì trong đó không còn sự phẫn nộ mà tràn ngập một sự hưng phấn đến vặn vẹo quỷ dị.

Lão mặc kệ cái đống hỗn độn trong phòng mà nhanh chóng lê tắm thân già đi đến phòng khách. Đến trước bức hoạ liền dừng lại, vươn bàn tay khô cằn gân guốc nhẹ nhàng vuốt ve nữ nhân trong bức hoạ.

" Là ngươi sao?"

" Ngươi tới Vụ Châu rồi sao?"

" Ngoại trừ ngươi ra, không còn người nào khác có thể đặt cấm chế trong linh hồn như vậy."

Lão nhân càng nói càng hưng phấn, trong mắt thần sắc cố chấp mà si cuồng.

Góc tâm sự:

Bộ truyện nhà thịt dịch đến nay cũng đã được 1/3 quãng đường, rất vui vì các bạn có cùng sở thích, yêu quý và ủng hộ. Mỗi một lượt tym cùng bình luận và chỉ lỗi chính tả của MN cũng làm thịt dui dui.

Nhưng vào một ngày đẹp trời... thịt lướt nhẹ thử cái tên truyện trên chị zút zồ và hỡi ơi nhận ra.

Truyện nhà mình đã có mặt trên những web truyện khác.

Truyện nhà thịt dịch phi lợi nhuận và chỉ duy nhất trên truyenwk.com với cái tên nhà là Thitkhocaichua, nên:

Có ai lấy truyện xin vẫn giữ nguyên tên tác giả và tên nhà thịt giùm.

Mãi thương. ❤️❤️❤️🥰🥰


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui