Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Hạ Vân Khai trước đến nay luôn là người ôn tồn lễ độ. Nhưng hiện tại khuôn mặt đã đen thui không khác gì Bao Công, đi thẳng vào cửa hàng, làm lơ luôn Cố Tấn Niên đang đứng bên ngoài.

Hạ Cô Hàn còn nằm ở trên ghế massage thấy ông cha già nhà mình đi vào cũng chỉ nhìn một cái rồi hô:"Ba!"

Hạ Vân Khai hơi há mồm, lại không biết phải gạch đầu dòng nói gì với thằng con, đành trầm mặt mà " ừ" một tiếng. Sau đó, chuyển ánh mắt nhìn một vòng quanh cửa hàng.

Mặt tiền khá nhéo, hàng hoá lại nhiều nên cảm nhận đầu tiên chính là chật chội có chút loạn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy được hàng hoá được xếp rất gọn gàng theo từng loại, cái nào ra cái nấy, từ lớn đến nhỏ.

Hạ Vân Khai nhìn sơ thì đủ để biết không phải thằng con lười nhà ông làm, thằng con ông nó lười nên cái thời gian ngồi phân loại rồi sắp xếp thế này nó thật ngủ còn hơn.

Hạ Vân Khai không nói gì mà bước về phía nhất bếp... Phòng bếp ngăn nắp sạch sẽ, còn có dấu vết nấu nướng vậy có nghĩa là Hạ Cô Hàn không phải gọi cơm ngoài mỗi ngày. Ông lại mở tủ lạnh mà ngó, ừm... Đồ ăn đầy ắp, thịt cá rau củ phân loại hợp lí, đều là rau củ tự nhiên không phải hàng sấy khô đóng hộp.

Tuy biểu tình trên khuôn mặt không thấy đổi gì nhưng trong lòng Hạ Vân Khai đã vừa lòng vô cùng. Lúc nãy Hạ Cô Giang cũng đã nói cho ông biết, Cố Tấn Niên chăm sóc Hạ Cô Hàn rất tốt, ông còn chưa tin. Hiện tại nhìn căn nhà thế này quả thật không tin thì không được.

Hạ Vân Khai đi một vòng trong cửa hàng, không khác gì đội tệ nạn vào khám xét, nhưng cũng không moi ra được điểm sai, rốt cuộc mới nhìn về phía Cố Tấn Niên.

“Cố……”

“Ba, con là Cố Tấn Niên.”

Chữ ' ba' của Cố Tấn Niên kêu nhẹ tựa lông hồng, không hề có chút gánh nặng tâm lí nào. Chỉ có Hạ Vân Khai thì...

" Ngươi ít nhất cũng đã qua trăm tuổi?! Kêu ta là ba không thấy ngượng nghịu sao?"

" Ngài là ba của Cô Hàn, cũng là ba của ta."

Cố Tấn Niên đáp đến trôi chảy hoàn mĩ, đối với hắn ba mẹ thì đâu liên quan đến tuổi tác, dù hắn lớn tuổi nhưng đối phương lại là ba của vợ hắn nha.

Hạ Vân Khai nhìn nam nhân trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ, bộ dáng cao ráo. Nhưng trong mắt ông đều là cảm xúc phức tạp, im lặng trong chốc lát mới lên tiếng.

" Cậu cùng Cô Hàn ký khế đồng sinh cộng tử?”

“Đúng vậy.”

Hạ Vân Khai lại đột nhiên chuyển nội dung: “ cậu còn nhớ gì khi còn sống hay không?”

Cố Tấn Niên lắc đầu: “Không nhớ rõ.”


Hắn không chỉ có không nhớ rõ mọi chuyện lúc còn sống, mà hắn chết làm sao, rồi sau khi chết thế nào cũng không nhớ rõ. Tất cả đều mơ hồ, hỗn độn, đến khi gặp Hạ Cô Hàn, thế giới của Cố Tấn Niên mới dần dần sáng rõ lên.

Hạ Vân Khai không hỏi lại, chỉ nhìn Cố Tấn Niên một lúc lâu, sau đó lại xoay sang nhìn mặt tiền cửa hàng.

Hạ Cô Giang bên này đang nói chuyện khi nãy ở ngoài hẻm gặp được Cốc Duy Nguyên cho Hạ Cô Hàn nghe, cả hai đang thảo luận vấn đề của Cốc Duy Nguyên,sau đó không nghe động tĩnh gì nên cả hai vội xoay mặt lại nhìn.

Khi thấy Hạ Vân Khai cùng Cố Tấn Niên vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ đứng đó, thì Hạ Cô Giang liền thở một hơi nhẹ nhõm.

Trời phật còn thương vẫn chưa đánh nhau!!!

Hạ Cô Hàn thì chả có gì lo lắng, vì y biết tình tính của cha già nhà mình, nên chỉ cần nhìn một cái đã biết được ông cha già của y đã chấp nhận Cố Tấn Niên.

Chỉ là y có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong vài giây... Vì y không biết Cố Tấn Niên dùng cái bùa mê gì để cha già của y tiếp thu nhanh như vậy, dù mặt của cha già nhà y có chút bất mãn.

Hạ Vân Khai cũng không ở cửa hàng lâu, xưa nay ông cùng Hạ Cô Hàn không có tiếng nói chung, lần này là vì nửa năm mới gặp nên càng không biết phải nói gì cho đúng.

Đến trước khi rời khỏi cửa hàng mới nhả ra câu:" Cô Hàn con muốn làm gì thì cứ làm."

Bởi vậy, có một số việc không phải cứ giấu thì tránh được, nhưng hiện tại xem ra số trời đã định trốn cũng không được.

Vậy cần gì phải giấu Hạ Cô Hàn, còn ép buộc thằng con chi nữa? Không bằng cứ thuận theo ý trời, Hạ Cô Hàn muốn làm gì thì làm, ít nhất...

Hạ Vân Khai nhìn Cố Tấn Niên liếc mắt một cái.

Ít nhất Cố Tấn Niên vẫn ở bên cạnh Hạ Cô Hàn như vậy!

“Ba?” Hạ Cô Hàn mày nhăn lại, y không hiểu vì sao cha già bỗng nói những lời thế này? Từ khi bị trục xuất ra khỏi Hạ gia, y vẫn cứ thoải mái muốn làm gì thì làm mà? Sao tự nhiên lại nói muốn làm gì thì làm, khó hiểu như vậy???

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hạ Cô Hàn, Hạ Vân Khai chỉ mỉm cười ôn nhu:" không có việc gì, chỉ là tới nay ba mới biết mình đã nghĩ sai rồi. "

Hạ Cô Hàn nghe thì đại khái cũng đoán ra ý tứ của cha già, gật gật đầu và nói:" con hiểu."

Hạ Cô Giang đứng một bên đực cả mặt ra, không hiểu hai cha con này đang diễn cái tình cha con ấm áp như vầng thái dương gì, chỉ có cậu đứng một bên không hiểu mà suy nghĩ đến tê liệt thái dương mà thôi.

Mấy năm qua, hai cha con nhà này nói chuyện quả thật chỉ có họ tự hiểu với nhau.

Hạ Cô Giang luôn nghĩ là hai cha con Hạ Cô Hàn gặp nhau là sóng biển dâng trào giương cung bạt kiếm, vì Hạ Vân Khai cũng là người xoá tên Hạ Cô Hàn ra khỏi gia tộc, nhưng giờ cậu nhìn kĩ lại thì hình như không phải vậy.

Hạ Cô Giang cùng Hạ Vân Khai cũng rời khỏi cửa hàng nhang đèn.


Khi hai người đến đầu hẻm thì Hạ Cô Giang không nhịn được, liền nhìn Hạ Vân Khai.

" Bá phụ, vậy ngài tiếp thu tẩu... À! Cố Tấn Niên rồi sao?"

Hạ Cô Giang còn định hóng đại chiến bến thượng hải, vậy mà chả có gì phát sinh. Xùy...

" Không tiếp thu thì làm được gì bây giờ?" Hạ Vân Khai lên xe, từ từ mà nói: “Ta có thể đánh thắng cậu ta sao?”

Hạ Cô Giang liền cười làm lành: “Không đến mức đó chứ? Ngài chính là ba của Cô Hàn, tẩu tử còn dám đánh trả sao?”

Hạ Vân Khai khẽ xoay hai viên bi hạch đào, mắt nhắm lại dưỡng thần.

Hạ Cô Giang bên này cứ ngỡ cuộc nói chuyện đã kết thúc, thì Hạ Vân Khai bỗng nhiên nói:" chưa chắc đâu!"

Theo hiểu biết của Hạ Vân Khai, Cố Tấn Niên chính là thằng điên chính hiệu, chuyện gì mà hắn không làm được chứ.

Tuy không có kí ức trước kia, nhưng tính cách chưa chắc đã thay đổi, do có Hạ Cô Hàn ở đó nên nhìn hắn mới ôn hoà vô hại như vậy thôi!

Hạ Cô Giang không thể hiểu nổi những gì Hạ Vân Khai nói, cậu thấy đại bá không muốn nói nữa thì cũng ngồi thẳng thớm lại trên ghế, để Tiểu Lý chở về khách sạn.

***

Hạ Vân Khai vừa đi, Hạ Cô Hàn liền kéo Cố Tấn Niên đến bên cạnh, sau đó liền nhíu mi nhìn hần hỏi:" anh với ba em nói gì với nhau?"

Nói cái gì mà Hạ Vân Khai chưa gì đã chấp nhận, bỏ bùa cha già của y phỏng?

" Chưa nói gì cả, chỉ trả lời vài vấn đền ba em hỏi mà thôi." Cố Tấn Niên nói lại rõ ràng những gì khi nãy đã diễn ra.

Hạ Cô Hàn nghe xong càng híp mắt mà nhìn chằm chằm ông chồng quỷ.

" Thật sao?"

Vẻ mặt Cố Tấn Niên nghiêm túc vô cùng: “Thật sự?”

“ em vẫn không thể tin nổi!.”


Cố Tấn Niên là người thì còn có thể hiểu một chút, đằng này hắn là quỷ. Có câu người quỷ thù đồ, không lẽ cha già của y không nghĩ vấn đề này hay sao? Sao có thể dễ dàng chấp nhận như vậy?

" Có lẽ là mị lực của ta lớn."

Thấy Hạ Cô Hàn còn chưa tin, Cố Tấn Niên nghiêm trang mà nhả một câu vàng ngọc.

Mị lực bá tổng là vô biên, thần thái bá tổng có vượt biên cũng không thể tìm... Ai ai cũng không thể ngăn cản mị lực của bá tổng.

Hạ Cô Hàn: “……” Wtf, thật sự muốn dọn miệng để chửi.

Hạ Cô Hàn nhớ lại khi Cố Tấn Niên nghe điện thoại của Hạ Vân Khai còn gọi là ' ba', rồi cả hôm nay là ngày đầu hai người gặp nhau. Hạ Cô Hàn nhớ lại khi nãy ông chồng quỷ của y trực tiếp gọi Hạ Vân Khai là ' ba', xém hù ông trụy tim nên Hạ Cô Hàn cũng tin tưởng ông chồng quỷ, tin hắn không dùng hoa ngôn xảo ngữ mà lấy lòng cha già.

Nhưng sau đó, Hạ Cô Hàn lại nhịn không nổi mà nghĩ nếu sẵn lúc này làm - Cố bá tổng từ bỏ tiểu thuyết, thì thế nào nhỉ?!

Y thật sự không thể hiểu nổi cái sự tự tin, rồi thần thái như thế Cố Tấn Niên gom ở đâu ra.

Cố Tấn Niên bên này cảm nhận được ý đồ của cậu vợ, liền nhanh chóng dẹp điện thoại vào túi, sau đó nghiêng người đè Hạ Cô Hàn dưới thân.

Hạ Cô Hàn bị ép nằm ở trên ghế, vừa định phản ứng lại thì nhận ra hai tay đã bị Cố Tấn Niên cầm nâng lên đỉnh đầu, ngay sau đó là một nguồn lực giữ chặt tứ chi của y.

Hạ Cô Hàn vặn vẹo muốn tránh nhưng lại không thể làm được gì.

" Ta dạo gần đây học được một tư thế mới." Thanh âm Cố Tấn Niên trầm thấp tiếng nói hơi nghẹn: " muốn thử hay không?”

Không chờ Hạ Cô Hàn trả lời, Cố Tấn Niên đã áp môi đến môi cậu vợ.

Cửa lớn bên ngoài chậm rãi đóng lại, che đi cảnh nóng rừng rực bên trong.

Khi xong xuôi mọi chuyện, Hạ Cô Hàn cũng từ bỏ cái chuyện muốn Cố Tấn Niên bỏ đọc tiểu thuyết bá tổng vì dù gì đọc tiểu thuyết còn hơn hắn lượn chợ hoa.

***

Cốc Duy Nguyên dựa theo địa chỉ Trương Vũ Phi đưa mà đi thẳng đến một khu chung cư kiểu cũ. Gã tưởng cái hẻm Ôm Nguyệt của Hạ Cô Hàn đã đủ tàn tạ, nào ngờ khu chưng cư này càng tàn tạ cũ nát hơm rất nhiều.

Chẳng lẽ những đại sư đều thích kiểu nhà nát thế này sao?

Cốc Duy Nguyên đi qua con ngõ nhỏ hẹp đến cái địa chỉ toà 7 lầu 3 phòng 312.

Chung cư cũ thiết kế căn bản không xét về hướng ánh sáng hoặc hàng hiên, mà luôn tận lực sử dụng hết diện tích vốn có. Hai bên hàng hiên đều có phòng, nên ánh sáng không thể rọi vào bên trong. Chỉ có một ô cửa sổ nhỏ xíu ở sát tường.

Chung cư cũ này người đến người đi liên tục, hiện tại ở đây đại đa số là người già vì họ không muốn rời đi chỗ ở quen thuộc trước giờ.

Bốn phía an tĩnh cực kì, đèn vàng trên trần đã cũ chỉ chiếu xuống ánh sáng mờ mờ còn chớp tắt liên tục.

Cốc Duy Nguyên cũng không có thời gian đánh giá xung quanh, gã chỉ một lòng muốn tìm vị đại sư trong miệng Trương Vũ Phi.


“312……”

Cốc Duy Nguyên đi sâu vào phía cuối hàng hiên, rốt cuộc cũng tìm được căn hộ 312.

Do căn hộ nằm ở sát góc, đèn lại chiếu không tới nên vô cùng tối tăm dù hiện giờ trời đang sáng, gã vội vàng nhấn chuông cửa

Chỉ chốc lát sau sau, Cốc Duy Nguyên nghe được phòng trong truyền đến tiếng sột sột soạt soạt. Không bao lâu, cánh cửa bên gỗ bên trong được mở ra, một lão nhân đầu tóc bạc trắng đứng phía sau cửa sắt kéo nhìn chằm chằm Cốc Duy Nguyên.

Lão nhân nhìn khá lớn tuổi, trên mặt nếp nhăn xếp chồng lên nhau, đồi mồi rải khắp khuôn mặt, thị lực có lẽ có vấn đề nên lão nhân hơi híp mắt khi nhìn

“Ngươi tìm ai?”

Giọng của lão khàn khàn, như bánh xe nghiền qua sỏi đá.

Ánh đèn trong phòng rọi ra, khiến khuôn mặt lão như nửa chìm vào bóng tối.

Khung cảnh tĩnh lặng cũ nát, giọng nói khàn khàn, Cốc Duy Nguyên trong vô thức không khỏi sởn tóc gáy.

Nhưng gã cũng phải dằn xuống nổi sợ hãi mà vội vàng nhìn lão nhân nói.

“Xin hỏi Dư đại sư có ở đây không? Tôi có việc tìm ngài ấy có việc.”

Lão nhân nhìn từ trên xuống dưới Cốc Duy Nguyên đánh giá một hồi lâu, tựa hồ nhìn thấu ra gò đó, “Cùm cụp” một tiếng mà mở cửa kéo chống trộm “Vào đi.”

Dứt lời, không đợi Cốc Duy Nguyên phản ứng, lão liền chắp tay sau lưng đi vào trong phòng.

Khi Cốc Duy Nguyên bước vào trong nhà, hậu tri hậu giác cảm thấy bản thân như sống lại.

Gã nhanh chóng mà bước theo lão nhân, vội vàng truy vấn:" xin lỗi, ngài có phải là Dư đại sư hay không?"

Lão nhân tự rót một tách trà, cũng không có ý định rót cho Cốc Duy Nguyên, lão bưng tách trang đi thẳng đến sofa mà duỗi tay bật lên radio ở bàn nhỏ bên cạnh.

Y nha y nha, tiếng hí khúc truyền ra từ loa radio, bộ dáng lão nhân như thả lỏng ngón tay đặt trên đùi cũng gõ từ nhịp.

Cốc Duy Nguyên gấp như nước sôi đổ háng, lại không dám thúc giục lão nhân, chỉ có thể đứng một nên xoắn xuýt lo lắng.

Cho đến khi một tuồng kịch được xướng xong lão nhân bên này nâng tay hớp một ngụm trà mới chậm rãi ngược mắt lên nhìn Cốc Duy Nguyên, lão dùng âm thanh khàn khàn của mình mà nói.

" Ta có thể giúp ngươi, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một việc."

Cốc Duy Nguyên ở chỗ Hạ Cô Hàn đã nhận một bài học vì tài lanh tài lẹ, nên giờ nghe câu này, gã có chút do dự.

Lão nhân biết Cốc Duy Nguyên đang lo lắng cái gì, liền nói tiếp: “Yên tâm, ta không cần mạng của ngươi, cũng không cần ngươi tan hết gia tài."

Lão nói tới đây bỗng khinh miệt mà hừ một tiếng: “Chỉ có kẻ vô năng, mới làm như thế."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui