Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Sở Quân Hành dựa vào lĩnh cảm nhạy bén mà tránh đi công kích của lệ quỷ, rõ ràng bốn phía đều âm lãnh, nhưng sau lưng anh lại chảy mồ hôi đầm dề.
Vách tường kề sát sau lưng Sở Quân Hành, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào hư vô. Tuy không thấy được gì, nhưng trực giác nói anh biết, nơi có " thứ" đang tấn công anh.
Đang gồng cứng cơ cảm nhận thời điểm để phản công thì đột nhiên không khí xung quanh Sở Quân Hành như thay đổi. Hơi thở âm lãnh biến mất, cái loại cảm giác áp bách nguy hiểm cũng nhanh chóng biến mất.
Sở Quân Hành sửng sốt chốc lát, khi nhìn lại đã thấy cảnh sát ập vào nhanh chóng cứu lấy cô gái muốn tự sát. Hai vợ chồng bên ngoài ôm lấy con gái mặc thất thanh khóc rống.
Bên này, cổ trùng của Miêu Doanh Doanh đang đối chiến với lệ quỷ, lệ quỷ bỗng nhiên ngừng công kích về phía Miêu Doanh nghiệp mà xoay trở lại tấn công thiên sư đang khống chế chúng.
Miêu Doanh Doanh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn bỏ qua cơ hội. Cô thấy lệ quỷ xoay ngược lại mà tấn công Thiên sư đang ẩn nấp thì cô cũng nhanh chóng thao túng cổ trùng tấn công về phía thiên sư đó.
Liệt hoả địa ngục đang cháy rừng rực bị Hạ Cô Giang thảy ra một lá bùa, bảy đồng tiền nhanh chóng xuyên thành một cây kiếm xuyên bùa mà lao qua. Hạ Cô Giang như được linh khí bao bọc, cả người cứ thế mà đâm xuyên thẳng liệt hoả.
Cậu phải nhanh chóng tìm được mắt trận, thì mới có thể phản sát được.
Nhưng không đợi Hạ Cô Giang kịp hành động, bên tai cậu đã vang lên tiếng kêu rên thảm thiết. Liệt hoả rừng rực nhanh chóng thoái lui, thiên sư cấp 3 tạo ra ảo cảnh liệt hoả địa ngục cũng bị phản phệ. Cả người đều bị liệt hoả thiêu đốt, không bao lâu đã hoá thành tro bụi.
Con rối bông phá băng mà ra, căn bản là không cần Tô Bỉ khống chế, linh lực tràn đầy mà phóng thẳng tới lệ quỷ, dùng hàm răng bằng bông mà cắn xé lệ quỷ.
Lệ quỷ một giây trước còn hung hãn, thì một giây sau đã xoay lưng bỏ chạy.
" Cốp!" Hai hàm răng bằng bông của con rối cắn vào hư không, va vào nhau vang lên tiếng như hai miếng thép đạp vào nhau.
Tô Bỉ cũng phát hiện không thích hợp, cô thu hồi lại hai con rối, sau đó cùng rối bông nhìn về hướng lệ quỷ chạy trốn. Không nhìn thì thôi vừa nhìn lại thấy lệ quỷ khi nãy thế mà tấn công Thiên sư trong Hiệp hội Thiên Sư.
Một người một con rối liếc nhau, một lớn một nhỏ nhưng biểu cảm lại y hệt.
Tô Bỉ & con rối bông: “???”
Sao tự nhiên, địch lại biến thành bạn thế????
Trần Mạt Lãng hiện tại thực chật vật. Hứa Xương Minh là một thiên sư cấp 4, đầu năm nay mới thi thăng cấp quả thật Trần Mạt Lãng thực lực thua Hứa Xương Minh rất nhiều. Hiện giờ Hứa Xương Minh tự xuất thân lại còn hạ sát tâm quả thật Trần Mạt Lãng muốn thắng thì không khác gì người si nói mộng.
Nhưng Trần Mạt Lãng chưa bao giờ từ bỏ, cho dù chết cũng phải chết một cách vinh quang, không phải hướng Hứa Xương Minh thỏa hiệp.
“Không hổ là người Trần gia, xương cốt lại rất cứng đấy!.” Lại một đạo tia chớp bổ về phía Trần Mạt Lãng,trong mắt Hứa Xương Minh tràn ngập châm chọc cùng coi khinh. Nhưng mà điều tiếp theo lại khiến Hứa Xương Minh không thể tin được.
Trời đang sáng trong bỗng nhiên mây đen kéo đến, sắc trời nhanh chóng sụp tối.
Hứa Xương Minh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, kinh hãi mà nói không ra lời.
Ngay sau đó, lão liền nhìn thấy một đoàn lệ quỷ như thủy triều mà rầm rập kéo đến, giờ phút này bọn cô hồn dã quỷ lại như một đội binh, có kỷ luật nghiêm minh.
Hứa Xương Minh căn bản là không kịp phản kháng, đã bị đại quân lệ quỷ bao vây. Dù có tài năng thượng thừa đến đâu thịt một mình Hứa Xương Minh cũng không thể đấu lại một đoàn lệ quỷ. Lão bị bao vây ở giữa không đường thoát thân, rất nhanh đã vang lên tiếng rên của lão sau đó dần yếu đến khi không còn.
Khi quân đoàn lệ quỷ tản đi, Hứa Xương Minh chỉ còn lại đống thịt nát xương tan.
Hứa Xương Minh đến chết đều không thể tưởng được, từ trước đến nay lão đem mạng người đùa giỡn trong lòng bàn tay, đến khi chết lại không kịp làm gì, thân xác hồn phách cũng không còn lại gì.
Giờ khắc này, tất cả Thiên sư khắp cả nước đều đồng thời mà nhìn về phía Hàng Châu, mây đen cuồn cuộn che lấp bầu trời Hàng Châu mà thần sắc ai cũng kính hãi, thật lâu vẫn chưa lấy lại được hay tiếng nói.
Quỷ vương ban lệnh, vạn quỷ thần phục.
Quỷ Vương xuất thế!
***
Một nơi thâm sâu trong rừng, bùn đất vẫn còn ẩm ương có vẻ khu này vừa mưa không lâu, giọt nước đọng trên lá rơi xuống hố nước nhỏ, tạo nên gợn sóng.
Gợn sóng không ngừng hướng ra phía ngoài khuếch tán, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong vũng nước thế mà hiện ra một cái bóng màu đen, lấy tốC độ cực nhanh mà trồi lên.
“Soạt!”
Một cánh tay hư thối từ dưới hố nước bùn duỗi lên, trong núi rừng tĩnh lặng vang lên tiếng nước, một bóng người từ dưới hố cũng nhanh chóng bò lên.
Chỉ là cái " người" này không hề lành lặng, chỗ nào cũng đều mục rữa. Có chỗ còn lộ cả xương đen. Khuôn mặt không rõ hình dạng, ở hốc mắt còn thấy có dòi bọ bò ra.
Thứ đó ngẩng đầu nhìn về phía Hàng Châu, khuôn mặt không nguyên vẹn lại kéo ra nụ cười quái dị.
“Quỷ Vương…… Sao?”
Một hồi lâu lúc sau, thứ đó mới cúi đầu nhìn bàn tay hư thối của chính mình, bộ dạng có vẻ không hài lòng, ghét bỏ tự nói:" lại phải đổi một cái thân thể mới. Phiền toái! "
***
Phòng tổng thống tại khách sạn.
Đôi mắt Cố Tấn Niên đã trở lại bình thường, mây đen che phủ bầu trời cũng nhanh chóng thối lui, trả lại dương quang ấm áp chiếu rọi mọi nơi.
Hắn xoay sang nhìn Hạ Cô Hàn đứng bên cạnh mà nhẹ nhàng nói:" xong!"
Cố Tấn Niên thoạt nhìn cũng không có cái gì biến hóa, giống như kẻ vừa làm trời đất đảo điên không hề là hắn, cũng không có chút gì mệt mỏi, bộ dáng vẫn đợp troai chuẩn để debut vị trí C.
Theo lý thuyết đây là lần đầu tiên Hạ Cô Hàn nhìn thấy thực lực của ông chồng quỷ, hẳn phải ngạc nhiên. Nhưng hoàn toàn không phải, y thấy đó chỉ là hiển nhiên, hiển nhiên Cố Tấn Niên lợi hại như vậy... Không đúng, phải nói hắn mạnh hơn thế này rất nhiều, nhưng y không biết hạn mức thực lực của hắn là bao nhiêu.
Thay đổi ngày đêm, sai khiến trăm quỷ, với Cố Tấn Niên mà nói dễ như trở bàn tay.
Bất quá hiện tại không phải thảo luận Cố Tấn Niên có bao nhiêu lợi hại, vẫn còn nhiều sự tình đang chờ họ phải giải quyết.
Hạ Cô Hàn vừa vươn tay thì đã được Cố Tấn Niên nắm lấy, không cần Hạ Cô Hàn nói Cố Tấn Niên cũng hiểu cậu vợ muốn nói gì. Nên hắn tùy ý Hạ Cô Hàn nắm tay đi ra ngoài..
Bất quá, vừa mở ra cửa phòng thì đã thấy —— Vu Á Đồng đứng ở bên ngoài.
“ ông chủ Hạ.” Vu Á Đồng không biết đã chờ ở ngoài bao lâu vừa nghe tiếng mở cửa liền ngẩng lên mà nhìn.
Hạ Cô Hàn: “sao cô lại ở chỗ này?”
Y cho rằng Vu Á Đồng cùng đi theo Sở Quân Hành hành động.
" Tôi không đi cùng Sở đội trưởng."
Vu Á Đồng chủ động thừa nhận, “Tôi có việc tìm anh.”
Hạ Cô Hàn nhìn ánh mắt Vu Á Đồng, không nói gì nhưng cô lại cảm giác được Hạ Cô Hàn như nhìn thấu chính mình. Đặc biệt là khi bị cặp mắt trong trẻo kia nhìn chăm chú, cô cảm thấy bản thân đều bại lộ trước mặt Hạ Cô Hàn.
“ Ha.” Hạ Cô Hàn cười nhạo một tiếng, vòng qua Vu Á Đồng mà bước đến tháng máy.
Vu Á Đồng thoáng do dự trong chốc lát, liền nhanh chóng bước theo.
Thang máy còn chưa tới, Vu Á Đồng đã đứng bên cạnh Hạ Cô Hàn.
“Nói đi, Trần Văn Tuấn nói cô tìm tôi có chuyện gì?” Hạ Cô Hàn duỗi tay ấn thang máy, thấy Vu Á Đồng bước tới liền trực tiếp nói thẳng.
Nếu trước kia chỉ là suy đoán, thì khi mở cửa thấy Vu Á Đồng, y đã chắc chắn những suy đoán đó.
Thời gian Vu Á Đồng xuất hiện quá trùng hợp.
Nếu thật như những gì cô nói là tìm kiếm sự che chở thì ngày mà Bộ ngành đặc thù đến Hàng Châu thị cô nên đến nhờ vả rồi. Chứ không phải lúc Hạ Cô Hàn tự xuất hiện trước mặt Trần Văn Tuấn, thì cô mới đến tìm giúp đỡ.
Chỉ là Hạ Cô Hàn có một chút cũng không suy nghĩ ra, Vu Á Đồng vì cái gì muốn đem bí mật của Hiệp hội Thiên Sư tiết lộ cho Bộ ngành đặc thù? Là Trần Văn Tuấn bày mưu tính kế hay là lương tâm của Vu Á Đồng đột nhiên trỗi dậy?
Vì dù gì, Trần Văn Tuấn cùng Hiệp hội Thiên Sư cũng như châu chấu đậu vào dây thừng. Trần Văn Tuấn chán sống hay sao mà bán đứng Hiệp hội Thiên Sư?
Vu Á Đồng vẫn còn đang rối rắm không biết nên lừa gạt hay thẳng thắn với Hạ Cô Hàn thì thang máy cũng đã tới rồi.
Hạ Cô Hàn tựa hồ không thèm để ý câu trả lời của Vu Á Đồng, mà bước thẳng vào tháng máy bấm xuống sảnh dưới.
Vu Á Đồng nhanh chóng theo vào. Cửa thang máy đóng lại.
Bên trong chỉ còn hai người, thật ra là Vu Á Đồng chỉ nghĩ là có hai người, nhưng Hạ Cô Hàn bên cạnh lại nhàn nhã ngáp dài một hơi mà đứng dựa vào ngực Cố Tấn Niên.
Không ai nói chuyện, khiến cho thang máy lâm vào một mảnh an tĩnh. Mà đôi khi, trầm mặc còn mang đến áp lực khiến người khác chịu không nổi hơn.
Huống chi Vu Á Đồng đối mặt chính là Hạ Cô Hàn. Rõ ràng thoạt nhìn biếng nhác, phúc hậu và vô hại, y thậm chí còn không nhìn người xung quanh, nhưng khi ở cùng một không gian thì cả người đều cảm thấy như có áp lực đè nặng.
Vu Á Đồng ở trong lòng đấu tranh thật lâu, rốt cuộc lựa chọn ăn ngay nói thật, “ ông chủ Hạ, anh nói đúng. Là Trần Văn Tuấn nói tôi đến tìm anh."
Vu Á Đồng một bên mê luyến sự ôn như và ấm áp của Trần Văn Tuấn, một bên lại bị lương tâm dằn vặt. Cô không muốn làm Trần Văn Tuấn buồn, lại sợ làm gã không hài lòng. Cô rất sợ gã sẽ bỏ rơi cô mà đi.
Nhưng cô lại là một thiên sư, cô không thể trơ mắt nhìn người vô tội cứ thế chết đi. Đối với cô chuyện này cô làm không nổi, thậm chí lừa Hạ Cô Hàn đến chỗ chết, cô cũng không làm được.
Vu Á Đồng từng điều tra qua án tử này, nên cũng nhìn ra một chút chân tướng của sự việc, biết Trần Văn Tuấn chính là ác ma đội lốt người.
Cô lại tự đánh giá cao chính mình, rằng bản thân có thể chống đỡ mà không sa vào sự giả tạo của gã, sẽ tìm được nhiều chứng cứ trên người gã, để làm sáng tỏ án tử.
Nhưng mà ngay từ đầu đây chính là một cái bẫy mà Hiệp hội Thiên Sư cùng Trần Văn Tuấn đã bày ra. Họ muốn cô rơi vào, cuối cùng bị Trần Văn Tuấn thuần phục.
Đôi khi, Vu Á Đồng cảm thấy chính mình như bị tâm thần phân liệt. Một người liên tục kêu cô nên thanh tỉnh lại mà nhanh chóng chạy trốn Trần Văn Tuấn. Một người lại khóc lóc kêu la không muốn rời bỏ gã.
Phần lớn thời gian đều là cái người thanh tỉnh kia, nhưng đến khi gặp được Trần Văn Tuấn, cô lại trở thành thứ mà gã nói " đồ cɦó ƈáϊ."
“Tích ——”
Thang máy đã nhanh chóng xuống sảnh, Hạ Cô Hàn ngáp một cái đi ra ngoài.
Thấy Vu Á Đồng vẫn ngơ ngác đứng yên bên trong thời đành phải lên tiếng:" đi thôi, không phải cô muốn tôi đi gặp Trần Văn Tuấn ư?"
Vu Á Đồng hoàn hồn, kinh ngạc mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn: “ ông chủ Hạ, anh dám đi cùng tôi ư?”
Hạ Cô Hàn không chút để ý mà nhướng mí, nhàn nhạt nói:" sao lại không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...