Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Trước ngực Trương Cảnh Lâm có khuôn mặt vô cùng rõ ràng, có mi có mắt, quả thật giống hệt khuôn mặt Trương Cảnh Lâm. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ này, môi mím chặt vào nhau, bộ dáng đau đớn khổ sở. Tuy hai mắt vẫn mở, nhưng hoàn toàn không có bất cứ thần thái gì.

Thiết Diện gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt này nhìn hồi lâu, bỗng nhiên vươn tay bóp chặt cổ Trương Cảnh Lâm, “Mày rốt cuộc là ai? Cảnh Lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ý thức được Trương Cảnh Lâm có khả năng đã gặp bất trắc, Thiết Diện rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh, bàn tay siết cổ “Trương Cảnh Lâm” càng lúc càng mạnh, mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu.

“Trương Cảnh Lâm” thấy thân phận chính mình bại lộ, có chút ảo não mà nhíu nhíu mày, nhưng đối mặt với cơn bạo nộ của Thiết Diện, gã lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại cuồng vọng mà cười, “Ông có bóp chết tôi... Bóp chết tôi... Ông sẽ không gặp lại cháu trai của……”

Bởi vì còn bị bóp cổ, “Trương Cảnh Lâm” nói chuyện có chút khó khăn, nhưng cũng không che giấu sự sợ hãi, còn vô cùng kiêu căng ngạo mạn.

Nếu không phải linh khí bị Mâu Hàng Âm giam cầm, gã đã có thể dùng cảm giác của mình đi thăm dò cảm xúc của Thiết Diện, như thế đã có thể thôi miên được hắn.

Quá đáng tiếc.

“Trương Cảnh Lâm” quét mắt nhìn Mâu Hàng Âm ngồi ở ghế phụ lái, ánh mắt tràn ngập hung ác nham hiểm, đáy mắt còn cất chưa tia thù hận.

Nhưng tức giận chỉ một chốc, lý trí Thiết Diện đã trở lại, nhanh chóng buông tay đang bóp cổ “Trương Cảnh Lâm” ra, cũng không dám nhìn về ngực của gã.

Là một thiên sư, Thiết Diện đương nhiên biết thứ ở ngực “Trương Cảnh Lâm” là cái gì?

Quỷ diện sang.

Sau khi chết oán khí cực đại hoá thành lệ quỷ, hồn thể mới có thể tiến vào thân thể hung thủ, hóa thành quỷ diện sang.

Gương mặt kia, là mặt của Trương Cảnh Lâm, cũng có nghĩa là cháu của hắn đã chết. Mà trước khi chết còn phải chịu sự hành hạ tra tấn khủng khϊếp, nên sau khi chết mới hoá thành quỷ diện sang bám lên ngực “Trương Cảnh Lâm”.

Thiết Diện nhắm mắt lại, không muốn bản thân tiếp tục nghĩ đến chuyện này nữa, bằng không hắn sẽ không nhịn được mà bóp chết “Trương Cảnh Lâm”.


Mâu Hàng Âm cũng thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy gương mặt nhỏ trên ngực “Trương Cảnh Lâm”, vừa nhìn lướt qua cô cũng nghĩ đó chính là Quỷ diện sang. Nhưng xe dừng lại tại đèn đỏ, Mâu Hàng Âm lại lần nữa xoay đầu nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ này.

Rồi sau đó mày khẽ nhíu, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Sau một lát, cô nhanh choáng rút điện thoại mà nhắn cho Hạ Cô Hàn một cái tin.

【 Mâu Hàng Âm: Ông chủ Hạ, người đã bắt được, nhưng có vài tình huống cần cậu nhìn qua. 】

Trong chốc lát lúc sau, Hạ Cô Hàn đã rep lại tin.

【 Hạ Cô Hàn: Tôi đã biết, mọi người đến Bộ ngành đặc thù chờ tôi. 】

Đèn đỏ nhanh chóng đã chuyển sang đèn xanh, Mâu Hàng Âm dẹp điện thoại cũng không nói thêm gì.

Cơ hồ là Mâu Hàng Âm cùng Thiết Diện bắt “Trương Cảnh Lâm” trở lại Bộ ngành đặc thù, thì Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên cũng đã chạy tới.

Đoàn người trực tiếp đem “Trương Cảnh Lâm” đưa tới phòng thẩm vấn.

Trên đường còn gặp vào nhân biên của Bộ ngành, bọn họ nhìn thấy “Trương Cảnh Lâm” bị bắt, mà không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng cũng biết đây là chuyện trọng đại, nên chỉ dám nhìn bọn họ một đường đi thẳng đến phòng thẩm vấn, mà không dám hỏi thêm gì.

Phòng thẩm vấn chỉ duy nhất có một cánh cửa, đóng lại rồi quả thật như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

“Trương Cảnh Lâm” bị Thiết Diện ném thẳng xuống đất, hai tay bị trói sau lưng nên không làm chủ được trọng tâm mà ngã nhào ra. Vạt áo cũng mở rộng, lộ ra khuôn ngực trắng nõn, có một khuôn mặt nhỏ y đúc Trương Cảnh Lâm.

“Quỷ diện sang?” Hạ Cô Hàn nhìn đến gương mặt này, theo bản năng mà như vậy cho rằng.

Mâu Hàng Âm lại nói: “Ông chủ Hạ, tôi cảm thấy không đơn giản là Quỷ diện sang.”


Cố Tấn Niên đã muốn chạy tới trước mặt “Trương Cảnh Lâm”, rũ mắt nhìn chăm chú vào ngực gã, nhìn khuôn mặt nhỏ như chết lặng kia, liền có phán đoán, “Không phải quỷ diện sang, là sinh hồn.”

“Sinh hồn?” Hạ Cô Hàn nhấm nuốt này hai chữ, cũng đi đến trước mặt “Trương Cảnh Lâm”. Vừa nhìn thấy, liền hiểu được vì sao Cố Tấn Niên nói gương mặt kia là sinh hồn.

Quỷ diện sang là lệ quỷ biến thành, tràn ngập oán khí cùng âm khí, vì báo thù mà đến. Mà khuôn mặt trên ngực “Trương Cảnh Lâm”, lại không có một chút oán khí cùng âm khí, tinh tế cảm nhận, còn có thể nhận thấy được gương mặt này còn tia sinh cơ.

“Xác thật là sinh hồn.” Hạ Cô Hàn chắc chắn nói.

Một bên Thiết Diện nghe được “Sinh hồn” hai chữ, đột nhiên nhìn về phía Hạ Cô Hàn, cảm xúc đau đớn trong mắt đã được kinh hỉ thau thế. Thiết Diện đương nhiên biết hai chữ “Sinh hồn” này nghĩa là gì, đó chính là linh hồn của người sống được rút ra, có nghĩa là thân thể người đó vẫn còn sống, một khi sinh hồn quay trở lại thân thể, thì người đó liền sống lại.

Nói cách khác, Trương Cảnh Lâm cũng chưa chết.

Cái này đối với Thiết Diện chính là một tin tốt, hắn nắm chặt nắm tay, cố kiềm để bản thân không lộ ra sự kinh hỉ, cuối cùng bình tĩnh hỏi: “Ông chủ Hạ, vì sao sinh hồn của Trương Cảnh Lâm lại nằm trong cơ thể gã?”

Hạ Cô Hàn trầm ngâm trong chốc lát, suy đoán nói: “Là gã chủ động giam sinh hồn của Trương Cảnh Lâm trong cơ thể mình……”

Y vừa nói vừa tìm ghế dựa ngồi xuống, “Vì để dễ dàng qua mắt của anh, mà gã cố tình chiếm lấy cơ thể Trương Cảnh Lâm, sau đó giam sinh hồn cậu ta lại, chân chính mà biến thành Trương Cảnh Lâm.”

Thiết Diện vẫn là không rõ.

“Nhất thể song hồn.” Mâu Hàng Âm minh bạch, chỉ vào “Trương Cảnh Lâm” chủ động vì Thiết Diện giải thích: “Nói cách khác, thân thể cậu ta có hai linh hồn, một là Trương Cảnh Lâm chân chính, một cái là gã ta. Mà gã mới chính là chủ nhân chân chính của cơ thể này, gã ta có quyền quyết định khi nào gã ra, khi nào Trương Cảnh Lâm ra.”

Nói tới đây, chính là gã ta cố ý đem linh hồn Trương Cảnh Lâm nhét vào thân thể này, sau đó tạo ra hai nhân cách.

“Trương Cảnh Lâm” là chủ nhân, nên có quyền điều khiển, còn biết cách tự tồn tại. Mà Trương Cảnh Lâm thật thụ kia chỉ là nhân cách thứ hai, khi “Trương Cảnh Lâm” này muốn cậu sống thì cậu mới được sống.


Cho nên trong khoảng thời gian này xuất hiện ở trước mặt Thiết Diện, xác thật là Trương Cảnh Lâm, chỉ là cậu ta không biết linh hồn của chính mình đã ly thể, càng không biết linh hồn của chính mình bị giam cầm ở một nơi khác trên cơ thể.

Mà lúc này, “Trương Cảnh Lâm” trong bộ dáng cháu trai Thiết Diện, đánh cắp thông tin ở Bộ ngành đặc thù.

Thiết Diện nhìn Trương Cảnh Lâm lớn lên, nếu Trương Cảnh Lâm có thay đổi hắn sẽ là người rõ nhất. Nhưng thời gian dài như vậy mà vẫn không phát hiện, thì trước giờ cái thân thể lẫn linh hồn đều là cháu trai chân chính của hắn.

Đây đúng là thủ đoạn của Quỷ Y, đê tiện mà âm hiểm.

Mâu Hàng Âm giải thích như vậy, Thiết Diện liền hiểu. Điều đáng ăn mừng bây giờ chính là cháu hắn vẫn còn sống, chỉ là thân thể không biết bị giấu đi nơi nào.

Điều này khiến Thiết Diện có thể thở phào một hơi.

“Trương Cảnh Lâm” thân thể bị linh khí trói buộc, miệng bị linh khí phong bế, nhưng lỗ tai không có. Gã nghe xong toàn bộ, cuối cùng nhìn về phía Hạ Cô Hàn ánh mắt mang theo một chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là ảo não.

Gã không ngờ rằng, Hạ Cô Hàn có thể nhanh chóng mà nhìn ra bí mật trên người gã, khó trách "Những người kia" đều kiêng kị Hạ Cô Hàn. Khi nghe y vừa đến Đồng Châu đã bảo gã không nên manh động, mà ẩn nhẫn chờ thời cơ.

Khi đó, gã còn không khỏi khinh thường mấy lão già chỉ biết sợ hãi kia. Nhưng hiện tại, quả thật gã chỉ cảm thấy cái sai của bản thân chính là quá cao ngạo.

Hạ Cô Hàn giống như nhìn ra cảm xúc của “Trương Cảnh Lâm”, liền đối diện với tầm mắt gã mà cười khẽ một tiếng, sau đó lại dội thêm một trái bom vào đầu “Trương Cảnh Lâm”, “Ngươi là Dư Phi Bạch đúng không? Hội phó Hiệp hội thiên sư Vụ Châu, Dư Bắc Quang là gì của ngươi?”

Hạ Cô Dần khi cảm nhận được thân phận của “Trương Cảnh Lâm” chính là Dư Phi Bạch, liền lập tức nhắn tin cho Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn vốn dĩ không nghĩ gã cùng Dư Bắc Quang có quan hệ, nhưng khi nghe Mâu Hàng Âm nói Dư Phi Bạch cũng là Quỷ Y, trong lòng lại ẩn ẩn có suy đoán.

“Trương Cảnh Lâm”, không, bây giờ chính là Dư Phi Bạch, gã vừa nghe Hạ Cô Hàn nói, ánh mắt thoáng ngưng, giây lát sau, cười nhạo nói: “Dư Bắc Quang là ai? Tôi không quen biết. Ông chủ Hạ, cậu thẩm vấn là như vậy sao? Vì tôi cùng Dư Bắc Quang đều họ Dư, nên nói hai chúng tôi có quan hệ với nhau, chứng cứ đâu?”

“Nói như vậy, cậu thừa nhận mình là Dư Phi Bạch à?” Hạ Cô Hàn không tiếp tục nói về Dư Bắc Quang, mà trực tiếp nói thẳng về Dư Phi Bạch.

Dư Phi Bạch: “……”

Tɦασ mẹ, lại lọt hố!

Hạ Cô Hàn ngáp một cái, cùng Thiết Diện và Mâu Hàng Âm nói: “Kế tiếp giao cho hai người.”


Vấn đề Hạ Cô Hàn muốn biết đều đã có đáp án, thậm chí có thể nói, đêm nay thức khuya rất đáng giá.

Dư Phi Bạch cùng Dư Bắc Quang không chỉ có chung một họ đơn giản như vậy, mà câu trả lời của gã khi nãy đã là câu khẳng định tốt nhất. Nếu Dư Bắc Quang không phải cái gì nhân vật quan trọng, thì phản ứng đầu tiên của Dư Phi Bạch chính là không nhận thân phận của chính mình, chứ không phải phủi sạch quan hệ với Dư Bắc Quang.

Con người, có vài thời điểm sẽ theo bản năng mà chọn thứ có lợi cho mình.

Mà Dư Phi Bạch khi nghe hai câu hỏi, lại trực tiếp bỏ qua câu trước mà trả lời câu sau, vì trước đó gã đã bị Hạ Cô Hàn chọc thủng vấn đến về sinh hồn, nên khi nghe câu hỏi đã không còn giữ được bình tĩnh như trước đó.

Hạ Cô Hàn nhìn Dư Phi Bạch trong chốc lát, khóe miệng nở ra một mạt cười khẽ.

Dư Bắc Quang trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, gã thua vì chính người mà gã bồi dưỡng.

Hạ Cô Hàn đại khái có thể đoán được nguyên nhân vì sao Dư Bắc Quang làm ra “Nhất thể song hồn”. Từ sau khi Bộ ngành đặc thù thành lập, Hiệp hội thiên sư mỗi thành phố đều có người giám thị, nên không thể yểm hộ bọn Quỷ Y hoạt động, vì thế Quỷ Y liền nghĩ tới cách cài người vào Bộ ngành đặc thù.

Nhưng Bộ ngành đặc thù lại muốn vào cần trải qua vài bài kiểm tra, mà người kiểm tra là các thiên sư chức cao vọng trọng, nhận người vô cùng nghiêm khắc. Dư Bắc Quang muốn nhét người, cũng không dễ dàng. Vì thế đã nghĩ ra cách “Nhất thể song hồn” này.

Trương Cảnh Lâm là thành viên của Bộ ngành đặc thù Đồng Châu, còn là cháu trai của tổ trưởng phụ trách, lại có thuật đọc tâm, nếu trở thành cậu ấy, không phải quá tốt rồi ư?

Vì thế Dư Phi Bạch có kỹ năng đồng dạng Trương Cảnh Lâm liền thành “Trương Cảnh Lâm”, ẩn núp tiến vào Bộ ngành đặc thù Đồng Châu.

Chỉ là gã quá cuồng vọng, cho rằng kỹ năng của mình là thiên hạ vô song, mà không hề nghĩ tới chỉ cần một bước sai, thì đã bước vào tử huyệt, không chỉ bại lộ chính thân phận của mình, mà còn làm bại lộ cả Dư Bắc Quang.

Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính là những Bộ ngành đặc thù bây giờ có bao nhiêu cái “Dư Phi Bạch” đoạt thân phận người khác, mà lặng yên lẻn vào?

Note: đọc chương này có nhiều "Trương Cảnh Lâm" mọi người đừng rối.

•"Trương Cảnh Lâm"= Dư Phi Bạch=gã

•Trương Cảnh Lâm= cháu trai Thiết Diện= cậu.

- ----Còn tiếp-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui