Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hạ Cô Hàn đáp lại, vì dù gì y cũng không có năng lực đoán trước tương lai, nên cũng không biết yêu cầu của kẻ khác đưa ra là gì, đáp ứng như vậy cũng là để lại một phần tình lý bên trong.
Câu trả lời này quả thật không ngoài dự liệu của Vu Mặc Định.
Gã suy nghĩ chốc lát, mới hướng Hạ Cô Hàn vươn tay, “Ông chủ Hạ, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Hạ Cô Hàn nhẹ nhàng cầm tay gã lắc lắc, sau đó nhanh chóng buông ra. Xem như y cùng Vu Mặc Định đạt thành hiệp nghị cũng không khác gì y hợp tác cùng Quỷ Vương.
Hạ Cô Hàn cũng không phải người thích chiếm tiện nghi của kẻ khác, nên đưa cho Vu Mặc Định một lá quỷ phù, “Giúp ta chuyển cho Tôn thượng nhà ngươi, xem như món quà nhỏ cảm tạ hắn nguyện ý báo cho ta tin tức quan trọng."
Vu Mặc Định cũng không có cùng Hạ Cô Hàn khách khí, đôi tay tiếp nhận quỷ phù, cười đến khách khí, “Ta thay Tôn thượng cảm ơn ông chủ Hạ.”
Hợp tác vui vẻ, khi Hạ Cô Hàn rời khỏi Quỷ Thị còn mang thêm cục đá đen kia.
Đến khi hơi thở của y biến mất khỏi Quỷ Thị, thân ảnh Trường bào quỷ mới dần hiện lên trong phòng.
Trên tay hắn là con mèo đen, bộ dạng chậm rì rì bước vào phòng, khi đến trước mặt Vu Mặc Định liền trực tiếp vươn tay.
Vu Mặc Định vội vàng dâng lên lá quỷ phù.
Khi quỷ phù vừa vào tay, Vu Mặc Định đã cảm giác được nguồn lực mênh mông bên trong lá phù truyền đến, quả thật không khác gì lá phù cuối trong buổi đấu giá trước đó.
Có thể thấy Hạ Cô Hàn vô cùng có thành ý, nên mới đem lá quỷ phù như vậy đưa họ.
Vu Mặc Định: “Tôn thượng, này cái quỷ phù tạm thời……”
Gã còn chưa nói xong, Quỷ vương bên này đã nhanh chóng khởi động lá phù. Mùi hương lần này không nức mũi bằng lần trước, nhưng lại mang theo mùi vị thấm vào ruột gan. Quỷ Vương đầu tiên là ngửi được mùi hương thế này, nếm được hương vị tươi ngon, nước sốt đậm đà, có thể nói bùng nổ vị giác.
Vô số loại rau củ ăn kèm, tuy không giống lần trước, nhưng vẫn khiến Quỷ vương cảm thấy mãn nguyện không thôi.
Mèo đen đang nằm trong lòng Quỷ Vương thân thể béo ú vặn vẹo, cái đầu lông xù xù cọ cọ hắn, Quỷ Vương vẫn không để ý đến nó, mèo đen liền ầm ĩ kêu vang, lâu lâu còn le lưỡi liếm mặt của hắn.
Quỷ Vương bị nó quấy cũng không có biện pháp, nhanh chóng phân ra một chút lực trong quỷ phù đút cho mèo đen. Cuối cùng cũng có thể ăn được, mèo đen thoả mãn vô cùng, mà kêu miu miu ~~, còn liếm mặt hắn lấy lòng.
"Quỷ ham ăn, cái này không được ăn nhiều."
Quỷ Vương xoa nhẹ đầu mèo đen, sau đó nhanh chóng đem toàn bộ năng lượng trong quỷ phù hấp thụ hết, cũng lơ đi cái mặt bự cùng đôi mắt đang mở to tròn làm nũng của nó, sau đó tìm một vị trí mà ngồi xuống, chờ Vu Mặc Định báo cáo.
Vu Mặc Định hít hít cái mũi, cố gắng hít cái mùi thơm phức còn xót lại, khi thấy Quỷ vương đã an toạ thì liền nhanh chóng chạy đến, đĩnh đĩnh eo, sau đó báo cáo lại cuộc nói chuyện khi nãy cùng Hạ Cô Hàn, Quỷ vương nghe xong thì khoé miệng vươn ý cười.
Quỷ phù này chính là thù lao mà Hạ Cô Hàn đưa vì hắn đã cung cấp tin tức, còn sau này hắn muốn tìm Hạ Cô Hàn hỗ trợ thì chắc 100% sẽ xung đột lợi ích với Hạ Cô Hàn.
Mà hắn đã ăn quỷ phù, vậy đồng nghĩ với việc giao dịch này đã đạt thành, sau này nhờ Hạ Cô Hàn có thể hoặc không thể giúp cũng không ai nói y được.
Quỷ Vương:……
Thật sự bị hố, lỗ quá rồi.
Vu Mặc Định cũng không biết Tôn thượng vì cái gì đột nhiên sắc mặt thay đổi, nên gã thức thời nhanh chóng lùi lại mấy bước, rời khỏi tầm mắt của Quỷ Vương.
Nhưng có lùi có né cách mấy cũng không tác dụng, giây tiếp theo ánh mắt của Quỷ Vương đã nhanh chóng lia ngay đến chỗ Vu Mặc Định, âm trầm mà nói: “Ngươi sao lại không khôn khéo thế?”
Vu Mặc Định: “……”
Ngài không cho ta cơ hội để nói a!
Quỷ Vương bế lên mèo đen, lắc lắc tay áo, “Thôi, mấy tin tức kia cũng không quá đáng giá, đổi lại bữa ăn ngon cũng không quá lỗ.”
Tuy nói như vậy, nhưng khi bước đến ngạnh cửa, Quỷ Vương vẫn là nhịn không được dừng lại, “Lần sau nhớ học hỏi thêm chút khôn khéo của ông chủ Hạ."
Vu Mặc Định: “……”
“Vâng, Tôn thượng.”
Chờ khi Vu Mặc Định ngẩng đầu lên, Quỷ vương đã không thấy bóng dáng, nhưng gã vẫn nghe được giọng của Quỷ Vương đang nói với mèo đen.
“Tiểu bá vương, giờ ta đưa ngươi đến Dương gian, người đến nhà ông chủ hạ, cọ ăn cọ uống nha."
“Bất quá nhớ phải đem về cho ta một chút……”
Thanh âm càng lúc càng xa, Vu Mặc Định cuối cùng chỉ nghe được tiếng kêu đầy hưng phấn của mèo đen, giống như vô cùng đồng ý với đề nghị này.
Vu Mặc Định: “……”
Có phải bây giờ gã nên suy xét đến việc chọn chủ mới hay không? Ông chủ Hạ quả thật là lựa chọn không tồi.
***
Cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng sáng rõ.
Cố Tấn Niên ngồi ở ghế phụ nhìn chằm chằm vào cục đá đen khi nãy vừa lấy ở Âm phủ.
Cục đá ở Âm phủ nhìn vô cùng bình thường, nhưng vừa đến Dương gian lại lập tức thay đổi. Trong mắt người thường, thì cục đá lại kết một tầng tuyết trắng bên ngoài, hơi hơi phản quang, quả thật như thủy tinh trong băng giá, xinh đẹp thấu triệt. Nhưng trong mắt những thiên sư bậc 2 đã Khai Thiên nhãn, thì cục đá lại bị sương đen bao quanh, quỷ khí dày đặc, giống như tùy thời sẽ có vô ngàn cánh tay quỷ dị vươn ra, kéo người vào vực sâu không đáy.
Đèn đỏ ngã tư sáng lên, Hạ Cô Hàn nhẹ nhàng dẫm phanh.
Y nghiêng đầu nhìn về cục đá đen một cái, liền nghĩ đến thông đạo ở tiểu khu Điền Đông hoa viên, liền cười nhạt một tiếng: “Lão quỷ, bọn họ làm không ít thứ vì em nhỉ.”
“Bọn họ” trong miệng Hạ Cô Hàn chính là chỉ “Thần sử” trong vụ án Tráo đổi bộ phận cơ thể.
Trước đó, y chỉ nghĩ cái thông đạo này chỉ đơn thuần là đường đi thông giữa hai giới, hoàn toàn không nghĩ đến đây là "Đường mòn lối mở" mà “Thần minh” dùng để buôn lậu. Lúc trước “Thần sử” vì muốn gϊếŧ y, mà bức Cố Tấn Niên phải xuất hiện, cũng không tiếc việc bại lộ thông đạo.
"Bọn họ làm gì hào phóng đến vậy?" Cố Tấn Niên thu hồi cục đá, “Chỉ là không nghĩ tới việc em sẽ dùng cái thông đạo đó để làm ăn với Âm phủ mà thôi."
Nếu chúng biết chuyện này, hẳn là rầu thúi ruột rồi.
Có thể nói, vận mệnh từng người đã được ông trời an bài, nhưng khi sống mỗi cá nhân đã làm gì để hậu thế sau này khi nhắc lại, người được vạn chúng ngưỡng mộ, kẻ lại bị tỷ dân day nghiến.
Đèn xanh sáng lên, Hạ Cô Hàn một lần nữa đạp chân ga, rẽ phải sau đó một đường chạy thẳng đến Bộ ngành đặc thù.
Cấp trên vẫn đặc biệt quan tâm về cái án này, từ khi Bộ ngành đặc thù được thành lập đến nay cũng hơn hai tháng, các phân bộ cũng nhanh chóng được lập, hình thành một cơ chế chạy dọc khắp cả nước. Tổng bộ được đặt ở Vụ Châu, đương nhiên là đầu não bận rộn nhất.
Ngày thường không có trọng án, thì các thành viên cũng không nhàn nhã, nhất là mọi người trong Tổ trọng án, ngoại trừ công tác của Tổ, họ còn gia nhập các phòng ban khác để hỗ trợ xử lý những vụ án khác. Giống hiện tại, rất ít người trong Bộ ngành đặc thù có thể thấy được thành viên của Tổ trọng án.
Hôm nay lại là ngoại lệ, Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đi vào phòng họp ở Tổ trọng án, thì mọi người đã có mặt đầy đủ.
"Có án mới sao?" Hạ Cô Hàn lười nhác mà đi đến vị trí của mình.
“Không phải án tử.” Sở Quân Hành lắc đầu, trên mặt khó có được lộ ra biểu tình nhẹ nhàng, “Là có một tin tốt muốn tuyên bố.”
Tin tốt?
Mọi người lập tức tỉnh táo tinh thần, sôi nổi nhìn về phía Sở Quân Hành.
Sở Quân Hành cũng nhanh chóng nói thẳng: “Án tử ở Thượng Tiều đảo hẳn mọi người vẫn nhớ chứ?”
Án tử ở Thượng Tiều đảo là một cái án lớn, hơn nữa cũng không lâu, đương nhiên mọi người nhớ rõ.
“Thôn dân ở Thượng Tiều thôn bị tình nghi là kẻ lừa bán người, khi bị đem về đồn thì những thôn dân đó cung cấp không ít manh mối, tìm ra được hơn 30 điểm lừa bán người trái phép, còn bắt được hơn 100 kẻ lái buôn, trong đó có hai mươi mấy kẻ đã bị truy nã trước đó. Tìm được hơn 300 trẻ em và phụ nữ mất tích. Hiện tại, cảnh sát đang trợ giúp người bị hại tìm về người nhà.”
Tuy là Sở Quân Hành trầm ổn, nhưng nghe tin này cũng không khỏi kích động.
Cảnh sát phá được nhiều vụ án lừa bán nhân khẩu, cũng đồng nghĩa với nhiều gia đình tìm lại được người thân, ba mẹ tìm lại được cái cái của mình, từng gia đình rốt cuộc cũng có thể đoàn tụ.
Cái này có thể nói là tin tức vô cùng tốt, mà đây cũng là một tin vô cùng tốt và có ý nghĩa.
Trên mặt từng thành viên đều hiện lên vẻ vui mừng, Tùng Mân còn lén lút vươn tay chùi khoé mắt.
Hạ Cô Hàn an tĩnh mà ngồi ở vị trí thượng, cũng không lên tiếng đánh gãy niềm vui của mọi người. Hạ Cô Giang đương nhiên hiểu tính cách của thằng anh họ, nên thò mặt đến hỏi: "Ủa mà sao hôm nay tự nhiên anh đến đây? Có chuyện gì sao?"
Mọi người nghe thấy, cũng sôi nổi chuyển qua nhìn về phía Hạ Cô Hàn.
Bọn họ sao có thể quên được, Hạ Cô Hàn lười biếng nhớt thây, nếu có cái giường có thể di chuyển nhất định y cũng nằm trên giường mà để di chuyển đến nơi cần, chứ khi không đâu rảnh đến đây.
“Xác thật có việc.” Hạ Cô Hàn ngồi ngay ngắn, trên mặt nhìn không còn chút gì lười biếng, ngược lại vô cùng nghiêm túc.
Khiến mọi người cũng nhanh chóng nghiêm túc trở lại. Mọi người qua một khoảng thời gian làm chung cũng biết, một khi Hạ Cô Hàn nghiêm túc chính là xảy ra chuyện lớn.
Bầu không khai vui vẻ nháy mắt biến mất, mọi người nhanh chóng nghiêm túc trở lại
Hạ Cô Hàn nhìn Cố Tấn Niên liếc mắt một cái, Cố Tấn Niên hiểu ý, liền lấy ra cục đá đen đem về ở Âm phủ.
Một cổ âm khí cùng quỷ khí dày đặc nhanh chóng khuếch tán khắp phòng họp, âm hàn cũng thâm nhập cốt tủy từng người. Trong tư thế không phòng bị, mọi người vội vàng dùng linh khí ngăn cản cổ âm hàn bá đạo này.
“Ông chủ Hạ, đây là?”
Hạ Cô Hàn: “Đây là cục đá, ta đem từ Âm phủ về.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là đồ vật từ Âm phủ, khó trách âm sát khí nồng liệt đến như vậy.
Hạ Cô Giang khó hiểu hỏi: “Anh vô duyên vô cớ đem đồ từ Âm phủ về làm gì?”
“Không phải tao muốn mang nó trở về.” Bàn tay Hạ Cô Hàn vuốt nhẹ lên cục đá, một tầng linh khí liền bao phủ lên trên, ngăn cách âm khí cùng quỷ khí trên cục đá phát tán ra ngoài, phòng họp lập tức khôi phục lại bình thường.
Hạ Cô Hàn: “Trong lúc chúng ta không biết, đá này đã được buôn bán khắp Dương gian.”
Mâu Hàng Âm trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng nói: “Ông chủ Hạ, phiền cậu có thể cho ta xem không.”
Vừa dứt lời, cục đá liền bay về phía tay Mâu Hàng Âm. Có linh khí Hạ Cô Hàn vây quanh, âm- sát khí trên cục đá căn bản không thể tổn hại đến Mâu Hàng Âm.
Nhưng Mâu Hàng Âm vẫn là nhờ Hạ Cô Hàn bẻ ra một mảnh nhỏ, sau đó cô nghiền thành bột phấn, kề sát mũi lại mà ngửi.
Đôi mày thanh tú nhăn lại gắt gao, sau đó ánh mắt lại sáng rõ như bừng tỉnh.
Mâu Hàng Âm buông cục đá trong tay xuống, thập phần chắc chắn mà nói: “Mấy ngày trước ta vừa thấy một thứ tương tự cái này.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ Vương: Bị hố một vố. Lỗ ghê nơi!
Hạ Cô Hàn lấy ra quỷ phù.
Quỷ Vương: Thơm quá đi mất!
Mèo đen: Mìu míu miu~~~【Nhà ông chủ Hạ có thiếu thú cưng hơm ta? 】
Vu Mặc Định: Thú cưng chắc không. Nhưng có lẽ thiếu kế toán!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...