Ông Chủ Ở Bên Cạnh Nhà Tôi FULL


11.

Thẩm Dịch nói vì để biểu hiện tâm ý của mình anh ta nguyện ý đưa đón tôi đi làm mỗi ngày.

Chuyện tốt như vậy tôi có thể từ chối không?
Đương nhiên là không thể rồi.

Tôi có thể tiết kiệm được tiền đi tàu điện ngầm, còn không cần phải dậy sớm nữa.

Nhưng mà từ sau khi tôi ngồi xe Bentley của Thẩm Dịch tới công ty đã vinh quang thu được một đống ánh mắt ngạc nhiên.

Ồ, no no no no.

Mặc dù con người tôi không làm gì sai nên không cần sợ hãi những ánh mắt đó nhưng tóm lại là vẫn có người tị hiềm.

Vì thế tôi thương lượng với Thẩm Dịch: "Ông chủ, sau này anh cứ để tôi xuống ở giao lộ thứ nhất có được không?"
Anh ta không hề khách khí mà từ chối yêu cầu này.

"Quá phiền phức.

"
Tôi: ….

Được, anh là ông chủ, anh lớn nhất.

Sau khi đến công ty, chị Lý thần thần bí bí mà nói với tôi rằng: “Nịnh, tình huống gì vậy này? Nhanh như vậy mà em đã bắt được ông chủ rồi sao?”
Tôi cảm thấy vô cùng khó xử, suy nghĩ cả nửa ngày cảm thấy vẫn không nên nói với chị ấy: “Không, ông chủ chỉ là tiện đường đưa em đi làm thôi.


Sự hứng thú của chị Lý ngay lập tức rớt xuống một nửa, thở dài một tiếng: “Aida, ông chủ mới của công ty chúng ta đúng là đối xử với nhân viên rất tốt.



Ừm, đúng thế, đối xử rất tốt, hì hì.

Tôi và Thẩm Dịch cứ duy trì mối quan hệ ‘hợp tác’ như vậy, lấy mục đích đôi bên cùng có lợi làm chủ yếu.

Và trong mối quan hệ này tôi là người vui vẻ nhất.

Bởi vì Thẩm Dịch còn sẽ trả chi phí mua nguyên liệu nấu ăn nữa nha.

Cho nên tôi có thể nhân cơ hội này mà mua một ít nguyên liệu mà trước đây tôi tiếc tiền không mua được.

Cái gì mà tôm hùm châu Úc, cái gì mà thịt bò Kobe…
Mua về ăn hết!
Mấy món đó là tốt nhất với ông chủ của tôi!
Tất nhiên, về phần tôi, hì hì, chẳng qua là dính chút hào quang của ông chủ mà thôi.

Lúc gần đến giờ tan làm, tôi vẫn như cũ đi vào văn phòng của Thẩm Dịch.

“Ông chủ, hôm nay anh muốn ăn cái gì?”
“Tôi thấy gần đây ăn thịt trâu đi, thời tiết nóng nực này…”
Khuỷu tay của Thẩm Dịch chống lên bàn làm việc nhìn tôi cười: “Tùy em.


Tôi phải bày mưu tính kế, vui vẻ rạo rực nói: “Vậy hay là hôm nay cho ông chủ ăn món thịt trâu?”
Nhưng mà, khi tôi rời khỏi văn phòng thì ngoài ý muốn đụng phải một người.

Tiểu Lị.

Ở công ty ngoài chị Lý ra thì cô ta là cái loa nổi nhất.

Giờ phút này cô ta ngạc nhiên mà đứng ở cửa quan sát văn phòng được đóng cửa kín mít, trên mặt là sự sợ hãi sắp tràn ra.

Ôi trời!
Cô ta đứng ở đây từ khi nào thế?
Có phải cô ta đã nghe được đoạn đối thoại của tôi với Thẩm Dịch rồi không?
Cô ta đã nghe được hay chưa?
Cứu mạng!!
Tiểu Lị nhìn tôi, rồi nhìn Thẩm Dịch, ánh mắt hiện lên tia phức tạp:
“Tôi không biết cái gì hết!”
Xong rồi xong rồi.

Không đúng, tôi sợ cái gì chứ?
Dù sao trong lòng tôi cũng không có quỷ.

12.

Tôi tự dặn đi dặn lại với bản thân, mình không làm gì không cần sợ bóng sợ gió!
Sau đó tôi hợp lý hợp tình đi về nhà, đúng lý đúng tình chuẩn bị nấu cơm.

Vừa mới mở cửa ra, cả người tôi choáng váng.

Nhà của tôi là bị… Bị nước ngập vào núi?
Từ chỗ huyền quan cho tới chỗ cửa không có nơi nào là không có nước, trên mặt đất số nước cứ dâng cao lên.

Tôi đi theo vào phát hiện ra ống nước trong nhà vệ sinh bị nổ tung, phun nước ra bên ngoài.


Xem tình hình này thì chắc chắn không phải là mới bị vỡ đâu.

Tôi vội vàng lấy khăn lau nhà vắt đưa đi đổ nhưng nước quá nhiều dùng mỗi khăn lau thì không thể nào hết được.

Thậm chí nơi vừa mới lấp kín đã bị bung ra rồi.

Lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này cho nên vô cùng hoảng loạn, gấp đến mức sắp khóc đến nơi.

Nhưng ở thời điểm này cái tên mà tôi nghĩ tới lại là Thẩm Dịch.

Không kịp nghĩ quá nhiều, tôi vội vàng đi sang nhà bên cạnh gọi Thẩm Dịch.

Anh ta cũng thấy choáng váng khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của nhà vệ sinh.

“Đây là…”
Tôi cực kỳ nôn nóng: “Có thể sửa được không? Nhà tôi có công cụ.


Thẩm Dịch trầm ngâm một lát sau đó vén tay áo, vọt vào giữa trung tâm của ‘suối phun nước’.

Tôi nhìn bóng dáng của anh dũng của anh ta với vẻ mặt đầy cảm kích, chỉ cảm thấy hình như hình tượng của ông chủ lại cao lớn hơn so với bình thường.

Lấy công cụ, lấy khăn lau, trải qua một cuộc chiến đấu kịch liệt, cuối cùng cái ống bị vỡ cũng ngừng chảy.

Áo sơ mi trắng của Thẩm Dịch bị ướt toàn bộ, biến thành cái áo trong suốt, dính sát lên người anh ta, phác họa từng đường nét cơ bắp quyến rũ.

Như ẩn như hiện.

Tôi biết là không nên nhưng mà….

Loại cảnh này đánh sâu vào thị giác so với cảnh không mặc áo lúc trước thì càng kích thích mãnh liệt hơn…
Thấy tôi nhìn anh ta chằm chằm, Thẩm Dịch cũng ý thức được hiện tại bản thân như người mẫu khỏa thân.

Lỗ tai của anh ta đỏ lên: “Em… Em đừng nhìn…”
Tôi ngây ngốc gật đầu.

Sau đó mũi nóng lên, có chất lỏng nào đó chảy xuống dưới…
!?
Tôi không dám tin, đưa tay lên sờ một cái.


Màu đỏ tươi của máu lẳng lặng nằm trên lòng bàn tay tôi, giống như đang chiếu cáo thiên hạ, tôi Diệp Nịnh là một đứa hám sắc.

Vẻ mặt của Thẩm Dịch cũng trở nên rất vi diệu.

Lỗ tai của anh ta đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

Không dám nhìn thẳng vào tôi, anh ta bụm mặt quay đầu đi: “Em chảy máu mũi…”
Tôi khóc không ra nước mắt.

Tay chân luống cuống chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước ra rửa mặt.

Kết quả cái vòi nước này lại nổ tung!
Cứ thế dòng nước mạnh mẽ phụt lên khuôn mặt nõn nà của tôi.

Tiếng hét như con heo bị giết của tôi vang lên trong nhà vệ sinh.

Ngay lập tức cả căn nhà trở nên hỗn loạn cực kỳ.

Nước, máu mũi, người đàn ông bị ướt cả người và cả người phụ nữ đang hoảng hốt.

Ha hả, đó đều là những nguyên tố không bao giờ có thể giải đáp được, à không phải là đúng cảnh trong một bộ phim truyền hình chứ?
Cuối cùng Thẩm Dịch ướt như chuột lột, vất vả lắm mới lấp kín lại vòi nước một lần nữa.

Anh ta thở dốc: “Bảo công nhân của nhà máy nước tới xem tình trạng một chút đi.


Tôi ngửa mặt lên khóc thút thít: “Đều nghe anh.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui