Chương 6.4 Sưu tầm Chẳng bao lâu sau, tất cả người trong Hoài Viên từ già trẻ bé lớn đều biết tin Vân Nhu Y mang thai, tất cả họ đều được lệnh phải chú ý đến sức khỏe và sự an toàn của Vân Nhu Y. Thậm chí chỉ cần Vân Nhu Y vạn nhất xảy ra chuyện gì dù là bé nhất, Tề Ngạo Vũ đã nói rất rõ, sẽ không nương tay mà đem tất cả bọn họ sa thải. "Đến đây, ăn nhiều một chút, nàng hiện tại đã sắp làm mẹ rồi, không thể lại cứ tiếp tục kén chọn" Tề Ngạo Vũ gắp một miếng thịt lớn đặt trên đĩa của Vân Nhu Y. "Không cần, ta ghét ăn thịt!" Vân Nhu Y lắc đầu, không thèm để ý tới hắn. "Không được bướng! Ăn nhiều thịt mới có đủ dinh dưỡng. Nàng ăn sạch sẽ rau dưa nhưng lại không chịu ăn thịt thì sẽ không đủ dinh dưỡng, dinh dưỡng không đủ sẽ khiến cục cưng đói bụng" Hắn lấy tay nhẹ nhàng xoay mặt của nàng lại, sau đó lại tiếp tục dụ dỗ nàng ăn thêm một chút, "Ngoan, Y Y, phải biết nghe lời!" (BB: giống cha và con quá =]]]]) "Ta ghét thịt mỡ, ăn xong sẽ rất ngấy" Nàng bĩu môi gây rối. Ghê tởm trừng mắt nhìn miếng thịt mỡ đang ở trước mặt.. "Thế sao, được rồi, chỗ thịt mỡ này ta ăn, chỗ này chỉ còn thịt nạc thôi." "Người ta không thích ăn chân gà mà, đều toàn là da" "Được được, ta đem da bỏ đi" Cái cảnh tượng săn sóc ân cần dỗ dành ăn uống này, nhân viên ở Hoài Viên đều đã thấy qua rất nhiều, nhưng Tề Nhạc và Thành Tiệp thì đích thực là thấy lần đầu, quả thực là nhìn đến trợn mắt há mồm. Thành Tiệp càng nhìn càng cảm thấy ghen ghét dữ dội, ngọn lửa ghen tị hừng hực phát ra thiếu chút nữa không nhịn được mà bắn ra bằng mắt. (BB: há há há, khủng long Thành Tiệp biết phun lửa =]]]], cười không đỡ nổi =]]]) Tề Ngạo Vũ trước giờ luôn luôn là một vị thủ linh anh minh tuyệt vời, hắn luôn giữ ình tác phong lạnh lùng uy nghiêm, vậy mà hiện tại, hắn lại đối với một tiểu nữ nhân yếu ớt, không hề có chút uy nghiêm đáng sợ nào... sao lại có thể ăn nói khép nép như vậy? Nắm chặt chiếc đũa đến mức tay trắng bệch, giọng nói từ hàm răng được rít ra. "Tề thiếu gia, nếu nàng ấy không muốn ăn thì đừng miễn cưỡng, chính nàng ấy cũng không hề quan tâm đến đứa nhỏ, ngài sao lại cứ phải tốt với nàng ta như vậy, ngược lại còn làm cho nàng có cơ hội làm bộ làm tịch!? Phụ nữ muốn sinh đứa con cho ngài còn rất nhiều, không phải chỉ có một mình Vân Nhu Y!" "Câm miệng!" Hắn tức giận trừng nàng ta, ánh mắt vô cùng sắc bén. "Đây là việc riêng của chúng ta, không cần ngươi nhiều lời!" Hắn thật vất vả lắm mới dỗ cho Vân Nhu Y ăn xong, người đàn bà này lại muốn quấy rối cái gì chứ? (BB: đấy, càng nói càng thấy giống cha và con =]]]) "Ta không có nói sai, vì sao phải câm miệng?" Nàng ta đã bị lòng đố kị làm ờ mắt, không thèm đếm xỉa đến bất kì chuyện gì khác. "Xem nàng ta một bộ dạng khô quắt, sức khỏe của mình còn lo không nổi, sao có thể sinh ra một đứa bé khỏe mạnh? Tề gia chúng ta gia nghiệp lớn, không phải là cần một người thừa kế thông minh khỏe mạnh sao? Nếu cứ như vậy, sau này làm đứa bé có thể gánh vác trọng trách lớn đây?" "Không được lắm mổm!" Tề Nhạc khẽ khiển trách. Ông biết Thành Tiệp ghen ghét và bất mãn, nhưng ông thật sự vất vả lắm mới chờ được đứa cháu bảo bối này, sao lại có thể không yêu quý mà nhẫn tâm ngồi nghe người khác nói xấu nó chứ chứ? Đứa nhỏ Thành Tiệp này thật sự là càng ngày càng quá quắt. "Con... Hừ!" Ngay cả cha nuôi luôn ủng hộ nàng ta nhất cũng phải mở miệng, nàng ta còn có thể làm như thế nào bây giờ? Thành Tiệp căm giận bất bình quay đầu đi, nhưng vẻ mặt thù hận lại vẫn dấu không được. Trong lòng Tề Ngạo Vũ nhất thời nảy sinh cảnh giác, hắn không thích Thành Tiệp là có nguyên nhân . Thành Tiệp đến nhà hắn không bao lâu, ai cũng khen nàng ta dịu dàng chu đáo, là người hào phóng khéo léo! Nhưng hắn lại từng tận mắt nhìn thấy nàng ta có thái độ cao ngạo đối xử với những người bạn tốt của nàng ta ở cô nhi viện, bọn họ quả thật là đến thăm, muốn quan tâm hỏi han nàng ta, vậy mà nàng ta lại coi bọn họ như những tên ăn mày dơ bẩn, vội vã cùng bọn họ vạch ra giới tuyến. (BB: chết mày nhá, khủng long phun lửa =]]], bị tóm đuôi rồi) Đối với cái loại đàn bà tâm địa ác độc, yêu chuộng hư vinh, hắn đã gặp nhiều, ban đầu cũng không thèm để ý, nhưng mà... Chẳng có bất kì ai có thể chấp nhận nhắm mắt làm ngơ để rắn xem như trứng vàng, cho dù con rắn này có hoa văn là rực rỡ lấp lánh đến cỡ nào cũng không thể chấp nhận được! (BB: ý anh là anh là trứng vàng a, anh tự sướng quá thể) Nàng ta có thể xem bất kì ai là bữa tiệc lớn, nhưng mà không nên xem hắn là mục tiêu. "Vân Nhu Y là người của Tề Ngạo Vũ ta, hiện tại trong bụng lại còn có cốt nhục của ta. Nếu có người nào dám can đảm làm thương tổn nàng dù chỉ là một sợi lông tơ thì bất luận đó là hoàng thân quốc thích gì đó, ta đều sẽ cho bọn chúng sống không bằng chết!" Khẩu khí tàn nhẫn vô tình toát ra như còn mang theo mùi máu tươi rất dọa người cứ quanh quẩn ở nhà ăn lớn khiến mọi người rùng mình, đương nhiên không có bất kì ai dám hoài nghi ngờ lời nói của hắn. Thành Tiệp nghe vậy thì chấn động, lòng đố kị càng rực cháy. Nàng ta hiển nhiên biết Tề Ngạo Vũ nói những lời này là hướng về phía mình, nhưng... ánh mắt lạnh lùng như mũi dao bắn về phía Vân Nhu Y. Vân Nhu Y bị ánh mắt cay nghiệt của nàng ta làm cho tim đập dồn dập dường như không thể thở nổi, vội trốn vào vòng tay ôm ấp vững vàng của Tề Ngạo Vũ. (BB: thỏ đã tự nguyện chui vào miệng cọp a, sung sướng sung sướng-ing *lắc lắc cái mông, lắc lắc cái eo, lắc lắc cái mình* hú hú hú....*chết cha, giống Tazan quá >" Cứ chờ đó, Vân Nhu Y. Đừng tưởng rằng ngươi hơn ta một chút là có thể lên mặt, tương lai, người sẽ trở thành vợ của Tề Ngạo Vũ tuyệt đối là ta – Thành Tiệp này. (hết chương 6 )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...