Chương 5.4 Sưu tầm "Ngạo Vũ..." Đại tiểu thư cao quý sang trọng trông có vẻ lắm tiền kia chính là Mục Hồng Nguyệt - Mục tiểu thư. Ngày thường nàng chú ý nhất chính là phong độ và dáng vẻ của mình, nhưng hiện tại lại giống đứa nhỏ bị ủy khuất, vừa vào cửa, vừa nhìn thấy Tề Ngạo Vũ liền xông đến, nhưng A Uy đã kịp đưa ngang cánh tay của mình ra ngăn cản. "Ngạo Vũ?" Nàng xót thương lại bất lực nhìn Ngạo Vũ, bộ dạng thật sự rất đáng thương. Tề Ngạo Vũ hơi hơi ra hiệu, A Uy liền buông tay lui ra phía sau, Mục Hồng Nguyệt lập tức bổ nhào đến, quỳ xuống trước mặt Tề Ngạo Vũ. Hai bàn tay trắng nõn đặt trên đùi hắn, khẽ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đáng thương lên, vừa đưa tình vừa ủy khuất mà cầu xin, nói: "Xin lỗi, Ngạo Vũ. Anh trai em thực sự rất hối hận vì trước đó vài ngày đã làm chút chuyện không lễ phép đối với anh. Anh ấy muốn em thay mặt để giải thích với anh. Anh hãy đại nhân đại lượng, đừng có tức giận nữa được không?" "Cái cô gọi là chuyện không lễ phép kia, chỉ đơn giản là hắn dùng số tiền lớn thu mua thông tin thương mại cơ mật của Tề thị từ nội gián, sau khi giành được công trình vốn dĩ nên thuộc về Tề thị, hắn ta lại ngang nhiên nói sẽ xây dựng Anh Phong hùng mạnh, lật đổ địa vị Long đầu của Tề thị trong giới doanh nghiệp?" Hắn nhẹ nhàng bâng quơ tự nói nhưng tràn ngập ác ý muốn khiêu khích và mỉa mai những việc làm của Mục Thiên Đức. Nàng nghe đến kinh hồn bạt vía, nhưng lại không thể nhìn được gì từ khuôn mặt không có chút biểu cảm của hắn, cho nên đành thành tâm cầu nguyện sự may mắn. (BB: há há há....mơ đi nhá) "Em biết anh trai em làm bậy, cha em sau khi biết cũng đã dạy dỗ anh ấy một trận nên thân. Anh ấy hiện tại hối hận vô cùng, van xin anh cho anh ấy thêm một cơ hội nữa, chỉ cần anh đồng ý giơ cao đánh khẽ bỏ qua chuyện xây dựng Anh Phong, cả nhà chúng em... Không, còn bao gồm toàn thể nhân viên của xây dựng Anh Phong, chúng em rất biết ơn anh". "Biết ơn?" Chậm chạp lặp lại, trong phút chốc sắc mặt hắn trầm xuống, hắn quyết định cự tuyệt sự quấy nhiễu của nàng, đứng lên, "Buồn cười! Cô cho rằng Tề Ngạo Vũ ta là kẻ thiện tâm chuyên làm từ thiện sao? Chỉ vài câu tùy tiện hối hận đau khổ thì ta sẽ bỏ qua sao? Cứ biết nhận sai thì ta sẽ buông tha ‘Anh Phong’ sao? Nằm mơ!" "Đừng như vậy, chuyện gì cũng từ từ chứ, Ngạo Vũ" Hai bàn tay mềm mại lại lần nữa chạm lên thân hình to lớn, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ lưỡng lên, giọng nói nhẹ như mây nhưng mang theo sắc thái mị hoặc: "Chỉ cần anh đồng ý, để cho ngân hàng giúp đỡ Anh Phong. Chỉ cần cho vay tiền thôi, bất luận anh muốn em làm cái gì... Em đều cam tâm tình nguyện... Thỏa mãn anh." (BB: dám xán tới Vũ ca, ta chém chết giờ *giơ dao lên thủ thế*, Ngạo Vũ: BB ngoan *xoa xoa đầu*; BB: *cười híp mắt...ngu vì giai >" Bộ ngực đồ sộ hấp dẫn được ẩn hiện bên trong âu phục bó sát người, nàng cố tình áp sát vào thân hình to lớn của hắn. Một màn tràn ngập không khí ám muội, mọi người bên cạnh nhìn đến miệng khô lưỡi khô. Tề Ngạo Vũ từ tận đáy lòng dâng trào cảm xúc chán ghét, khó chịu không cách nào có thể cố gắng kiên nhẫn được nữa. Thật sự không biết trước kia chính mình làm sao nào chịu được sự đeo bám, đụng chạm như vậy! "Cút ngay!" Tề Ngạo Vũ vô tình đẩy nàng ra, Mục Hồng Nguyệt kêu lên một tiếng, ngã vào ghế dựa. "Đừng quá đề cao chính mình, Mục Hồng Nguyệt. Ta chỉ cần tùy ý vẫy tay một cái, nữ nhân tự nguyện hiến dâng đến tận cửa không biết bao nhiêu mà đếm, cô dựa vào cái gì cho rằng mình đáng giá để ta phải bỏ ra cả đống tiền lớn?" "Anh..." Mục Hồng Nguyệt luôn luôn cao ngạo sao có thể chịu được những lời nói như vậy? Nàng giống như mèo bị giẫm vào đuôi, phẫn nộ nhảy dựng lên, cao ngạo khiển trách, quát:" Tề Ngạo Vũ, Mục Hồng Nguyệt tôi là đại tiểu thư Mục gia, thân phận cao quý. Anh làm sao có thể lấy những nữ nhân đê tiện kia so sánh với tôi?" "Tiểu thư, là cô mở miệng trước, đem thân thể của chính mình trở thành thương phẩm trao đổi" An Khả Lâm đối với sự lẳng lơ của Mục Hồng Nguyệt vốn cũng đã vô cùng tức giận, nếu Tề Ngạo Vũ không cần, vậy nàng cũng không cần phải khách khí. "Cô cao quý như vậy và những kỹ nữ dùng thân thể để trao đổi đạt được mục đích có chỗ nào khác nhau? Cùng lắm là cô ra giá cao hơn một chút thôi!" Mục Hồng Nguyệt mặt đỏ ửng lên, trợn trừng mắt hướng về chỗ phát ra tiếng nói. Lúc này mới phát hiện ra trong phòng khách còn có rất nhiều những người khác. (BB: quá mất mặt....) "Im ngay!" Trước khi nàng ta kịp mở miệng thêm lần nữa, Viên Trấn Nam liền lên tiếng quát: "Tiểu Lâm, đây không phải chuyện của em!" "Nhưng mà..." Nàng chà chà chân, vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Mục Hồng Nguyệt, vừa căm giận lại vừa bất bình. "Cô yêu thầm Ngạo Vũ sao? Nhưng, tôi khuyên cô vẫn là đừng si tâm vọng tưởng (mơ tưởng hão huyền) , mau chóng chấm dứt hy vọng sớm một chút đỡ phải lãng phí tuổi thanh xuân. Loại người giống như cô..." Ánh mắt lợi hại của Mục Hồng Nguyệt cứ liên tục di chuyển trên người Khả Lâm, lập tức nhìn ra sự tâm tình thầm kín thiếu nữ của nàng, đồng thời cũng nói ra những lời uy hiếp nhưng có tác dụng đả kích rất mạnh. "Thôn nữ thô kệch hương dã ơi, căn bản cô chẳng có khả năng... Mà thôi quên đi, cô không đáng để tôi lãng phí thời gian"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...