Chương 5.3 Sưu tầm "Vì sao lúc nào cũng họp?" Nhìn tầng trên trống vắng, An Khả Lâm chán nản nói: "Thật đáng ghét, suốt ngày họp họp..." Đang ngồi than vãn thì có một vài tiếng động ở tầng trên vang lên, An Khả Lâm lập tức lấy tinh thần, tươi cười vẫy hai tay. "Anh rể, hai người làm sao mỗi ngày đều phải họp vậy chứ?". Rõ ràng tay là đang nắm lấy cánh tay Viên Trấn Nam nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tề Ngạo Vũ. Viên Trấn Nam nắm lấy tay nàng, "Tiểu Lâm, em cũng lớn rồi, bề ngoài thoạt nhìn cũng đã là một thiếu nữ xinh đẹp, thế mà tính tình lại trẻ con như vậy, tương lai làm sao lấy chồng đây!" "Anh rể!" An Khả Lâm khẽ nói, thẹn thùng đỏ mặt, chà chà hai chân vào nhau vụng trộm liếc Tề Ngạo Vũ một cái, thấy hắn dường như căn bản là không hề chú ý lắng nghe, thật không khỏi có chút thất vọng. Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể khiến cho hắn chú ý tới mình chứ? "Người ta còn nhỏ xíu, anh lại lo lắng cái gì mà lấy chồng hay không chứ? Anh không phải là sợ bị em ăn cho sạt nghiệp, cho nên mới suốt ngày nhắc nhở em phải nhanh gả đi ra ngoài sao?" Nàng mạnh mẽ chấn khởi lấy lại tinh thần cười nói, tay chân nhanh nhẹn chuẩn bị trà cụ để trên bàn. (BB: trà cụ là dụng cụ pha trà như ấm, tách, muỗng.... chứ không phải là trà lâu năm đâu nhá ^^) Viên Trấn Nam sau khi chào hỏi mọi người xong thì ngồi xuống pha trà một cách thành thạo, trả lời:"Chỉ nhiều hơn một đôi đũa thôi. Muốn ăn cho anh sạt nghiệp thì còn lâu lắm! Anh có gì phải sợ đây? Nhưng mà... quên đi, em sang năm mới tốt nghiệp, bây giờ nói việc này là quá sớm" "Em nói đúng chứ bộ. Huống chi nếu bàn về dung mạo xinh đẹp, ai cũng không bì lại được với vẻ diễm lệ ôn nhu cùng khí chất xuất trần của Y Y tiểu thư. Nếu đem so sánh với nàng, em bất quá chỉ là vịt con xấu xí, nào có cái gì gọi là đẹp hay không đẹp chứ?" Nàng ta nửa thật nửa giả nói. (BB: ta ghét nhất mấy đứa thích nói mỉa >" An Khả Lâm cũng không phải thật sự tự nhận bản thân là vịt con xấu xí, nàng ta hiểu được chính mình mặc dù không phải thiên tiên tuyệt sắc nhưng cũng có chút mị hoặc lòng người, một hàng dài người theo đuổi lúc ở trong trường học chính là bằng chứng. Nhưng sở dĩ lại tự hạ thấp mình như thế mục đích chẳng qua là muốn mọi người chú ý và an ủi. Nàng ta cũng đương nhiên là không tin Tề Ngạo Vũ có thể không nghe thấy và vẫn đối với nàng ta bằng điệu bộ không để vào mắt! Quả nhiên, Tề Ngạo Vũ thản nhiên liếc nàng một cái, nhưng mà cũng vẻn vẹn chỉ có một cái, lập tức không có hứng thú mà chuyển ánh mắt đi nơi khác. Phản ứng lãnh đạm như thế. Làm cho nàng thất vọng và ảo não nhưng lại không biết làm cách nào. "À thì..." Đề tài vừa chuyển hướng đến Vân Nhu Y, Viên Trấn Nam đột nhiên không dám nói nữa, hơn nữa nếu không cẩn thận mà nói đến vấn đề không phù hợp, nhất định sẽ làm Ngạo Vũ tâm sinh cảnh giác. Anh biết cô gái nhỏ này 99% là phải lòng Tề thiếu gia, nhưng mà, anh cũng vô cùng hiểu rõ rằng nàng căn bản không hề có chút hy vọng nào để có thể thay thế được YY trong tim Ngạo Vũ, mà dù có muốn cũng không thay thế được. Cho nên anh vội vàng nói qua loa hai câu sau đó lập tức nói sang chuyện khác. Khuôn mặt Khả Lâm tức giận đến đổi màu liên tục. (BB: giống đèn nhấp nháy đêm noel =]]] ) "Lại đây. Lúc trước tôi có người bạn đi đại lục về, tặng tôi một cân Hàng Châu – Thiết Quan Âm*. Tôi vẫn không nỡ uống. Hôm nay đặc biệt mang ra ọi người thưởng thức, xem có phải thật sự nổi danh như tiếng đồn hay không". A Uy cũng khéo léo bưng chén trà nóng hầm hập lên nhẹ nhàng, hít một hơi, "Ha ha, trà ngon!" Tề Ngạo Vũ thoải mái ngồi ở trên ghế gỗ được chạm trổ tinh xảo, mũi hít hít hương trà, hỏi: "Y Y đâu? Cả buổi sáng nay cũng không thấy bóng người, đi đâu mất rồi?" "Tiểu thư hả? Tôi sáng sớm đã đi ra ngoài, lúc trở về thì chạy ngay vào văn phòng họp... Chị Khả Kì?" A Uy hấp tấp đến độ đưa tay lên gãi đầu, vội vàng hướng ánh mắt đến An Khả Kì cầu cứu. "Nàng ấy......" Lại là Vân Nhu Y? Đại mỹ nhân tràn đầy sinh lực, hoạt bát vui tươi đang ở ngay trước mắt, hắn đến nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, vậy mà lại luôn nhớ mong mỹ nhân bệnh tật da dẻ tái nhợt kia. Trong bụng thật sự ngập tràn chua xót, An Khả Lâm ngẩng đầu giễu cợt, "Y Y cũng không phải trẻ con, làm sao cứ phải để ý tỉ mỉ như vậy? Đã đến cái nơi nhỏ bé này còn sợ có người bắt cóc..." (BB: trình tự sướng còn kinh hơn BB ta....đáng nể nha >" "Tiểu Lâm!" Viên Trấn Nam hận không thể bịt ngay cái miệng ăn nói bừa bãi của nàng, anh không biết nàng đang bị chạm dây thần kinh nào, tại sao đột nhiên lại khác thường như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Tề Ngạo Vũ, anh tự nhiên ứa ra mồ hôi lạnh ,"Xin... xin lỗi, Ngạo Vũ, Tiểu Lâm không có ác ý, em ấy... em ấy không biết..." Ánh mắt lãnh liệt của Tề Ngạo Vũ trừng lên khiến người khác phải run sợ, sự ấm áp bên trong phòng cũng giảm xuống ít nhất mười độ. An Khả Kì cùng An Khả Lâm bị dọa cho tái mặt, cổ họng khô ran, không dám nói lấy một tiếng. Các nàng biết Tề Ngạo Vũ luôn luôn uy nghiêm khí phái, mỗi khi mở miệng nói đều tỏa ra một khí thế oai nghiêm mãnh liệt mà khiến người nể sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...