Chương 5.2 Sưu tầm Vì muốn bản thân được nổi trội, nàng liền thể hiện bằng cách "Đi từ phòng lớn, tiến vào phòng bếp". An Khả Lâm sáng sớm hôm nay đã tự mình đi chợ mua thức ăn, sau đó trở về nấu nướng, chuẩn bị những món điểm tâm sở trường nóng hôi hổi, nào là tôm hỏa tiễn, nào là xíu mại, nào là bánh bao hấp. "Hôm nay mọi người có có lộc ăn nha" An Khả Kì nói ngắn gọn cắt ngang câu chuyện của mọi người, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nàng cùng An Khả Lâm bưng 1 xửng bánh nghi ngút khói đi vào phòng khách. "Điểm tâm mùi vị thơm ngon này đều là do ‘nữ Dịch Nha’* Tiểu Lâm tiểu thư hôm nay tự tay làm ra đó nha. Từ sáng sớm cho đến trưa đều là cắm đầu ở trong bếp để có được những thành quả này đấy. Mùi vị ngon đến mức làm cho người ta ngay cả đầu lưỡi cũng đều muốn nuốt luôn vào, người nào muốn ăn thì phải nhanh tay, nếu mà chậm một chút sẽ không kịp đâu nha." An Khả Kì vừa khoe, vừa đem món điểm tâm – bánh bao kiểu Trung Quốc đặt trên bàn. "Chị!" An Khả Lâm khẽ gọi nàng một cái, ngượng ngùng đỏ mặt hướng về phía mọi người nói lớn: "Đừng nghe chị của tôi lão vương bán qua**, nói hưu nói vượn, tôi đối với nấu nướng chỉ có chút hứng thú mà thôi, làm sao mà dám nhận với danh xưng "nữ Dịch Nha" chứ! Đến đây, mọi người nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị không!" "Aizz..." Nhìn đủ các loại bánh bao tươi ngon hiện ra, khẽ nhìn An Khả Kì một cái, Viên Trấn Nam chợt thở dài nhớ lại ngày xưa, mang theo sự sầu não sâu sắc. "Trước kia, bà xã thân ái khi rảnh rỗi cũng thường làm đủ loại điểm tâm để an ủi hai cha con chúng ta..." "Anh rể..." An Khả Lâm đồng cảm nhìn anh rể hồi tưởng lại ngày xưa. Năm đó rất tin tưởng vào chuyện "Muốn nắm được trái tim của ông xã, trước tiên phải nắm được dạ dày của hắn" cho nên An Khả Kì mỗi lần đều dùng hết tâm tư, hao tổn không biết bao nhiêu công sức để mà chuẩn bị đủ các loại điểm tâm mùi vị khác nhau. Nhưng mà lúc đó Viên Trấn Nam lại luôn luôn vội vội vàng vàng làm việc, không có thời gian ăn, sau đó lại chìm đắm trong hoa thơm cỏ lạ làm cho An Khả Kì rất rất tức giận. Cho đến khi Viên Trấn Nam kịp thời tỉnh ngộ, muốn cứu lại hôn nhân, An Khả Kì đã thương tâm muốn chết, còn thề không bao giờ chấp nhận làm Hoàng kiểm bà*** Tuy rằng vì tỏ vẻ hối cải quyết tâm sửa sai, Viên Trấn Nam cũng đã từ chối làm việc trong thành phố, mang theo cả một nhà lớn nhỏ đến ở nông thôn để giúp Tề Ngạo Vũ kinh doanh nông trường, nhưng An Khả Kì luôn nhớ kỹ bài học kinh nghiệm đó, cho nên cũng không hề ham thích nấu nướng nữa. "Muốn ăn thì ăn, đừng có ở nơi này khóc lóc mếu máo, ồn chết người!" An Khả Kì tức giận trừng anh một cái, nhanh tay nhét cái bánh bao vào trong miệng anh. Viên Trấn Nam đành phải ảm đạm buồn thương chấp nhận bị gạt sang một bên, từ từ thưởng thức cảm nhận điểm tâm có "Hương vị bà xã". Tuy rằng đáy lòng, đối với Viên Trấn Nam luôn rất rất đồng tình, chỉ là... A Uy nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy điểm tâm liều mạng nhét vào miệng, ăn như hổ đói. "Tôi thấy cô Tiểu Lâm thực sự nhìn không ra là một thục nữ đó nha. Ở thời đại này, thục nữ luôn cố gắng tránh xa phòng bếp, thế mà kỹ thuật nấu ăn của cô quả thực là kỳ tích hạng nhất. Ăn rất ngon, điểm tâm này thật sự thật sự rất ngon" "Vậy sao? Anh Uy nếu thích thì cứ tự nhiên mà dùng, đừng khách khí" An Khả Lâm cười típ mắt. Mọi người khen không dứt lời, Tề Ngạo Vũ lại vẫn thản nhiên đứng nhìn, đến ngón tay cũng chả buồn nhúc nhích. "Mau ăn đi, Tề thiếu gia, mấy thứ này mà để nguội thì mất ngon" An Khả Lâm quan tâm, dịu dàng lại ân cần cầm lấy một cái bánh đưa cho hắn, thay hắn phục vụ. "Không cần, ta không thấy đói bụng" Tề Ngạo Vũ thản nhiên cự tuyệt, lại đảo mắt nhìn về hướng A Uy trừng mắt. A Uy bị trừng mắt chẳng biết vì sao, cúi đầu nhìn điểm tâm trong tay, bánh bao nhân tôm làm ngon lắm, mùi vị...... A, tôm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...