Ông Chú Già Và Mẹ Đơn Thân
Vài ngày sau đó, mỗi buổi sáng, trước khi đến công ty, Lý Nhậm Vũ đều lái xe ghé sang biệt thự Diệp gia để tặng hoa cho Sở Nguyệt, bên trong còn đính kèm một tấm thiệp chứa nhiều dòng tỏ tình ngọt ngào.
Số lượng hoa mà anh tặng mỗi ngày sẽ có những màu khác nhau, nhiều đến mức Sở Nguyệt dần trở nên nhàm chán trước chiêu trò cưa cẫm cũ rích này.
Cô bảo người gom những bó hoa mà Lý Nhậm Vũ tặng bỏ vào một căn phòng trống.
Số lượng hoa cứ thế mà tăng dần, tưởng chừng như Sở Nguyệt sắp mở một cửa tiệm bán hoa vậy.
Một hôm, trong lúc Sở Kiệt đang ở trong phòng đọc sách vô tình nghe tiếng ồn ở phía bên dưới.
Nhanh chóng, cậu mở cửa sổ ra nhìn.
Hóa ra là Lý Nhậm Vũ đang không ngừng bóp còi xe, cố gây chú ý đến cậu.
Cảm thấy bị làm phiền, Sở Kiệt nhíu mày khó chịu mà nhanh chân bước xuống lầu, ra ngoài gặp mặt anh.
- "Chú làm gì cứ bóp kèn mãi thế?"
Lý Nhậm Vũ nghe giọng nói quen thuộc liền nhanh chóng ở bên trong xe hạ cửa kính xuống, vẻ mặt tỏ ra vô cùng hào hứng ngay khi nhìn thấy người trước mặt:
- "Sở Kiệt, mau lên xe."
Không chần chừ, Sở Kiệt ngoan ngoãn ngồi vào bên trong.
Lý Nhậm Vũ nhanh chóng lái xe rời đi trước sự thắc mắc của người bên cạnh:
- "Này chú...chú đưa con đi đâu đấy?"
- "Giải tỏa tâm trạng."
Anh trả lời ngắn gọn, sau đó lái xe thẳng tiến về khu vui chơi ở gần trung tâm thành phố.
Thoáng chốc, cả hai đã đến nơi.
Trước mắt là khu vui chơi khá rộng lớn, có đa dạng trò chơi dành cho người lớn và cả trẻ nhỏ.
Trước mắt Sở Kiệt là cảnh những gia đình có đầy đủ cả vợ và chồng đang nắm lấy tay những đứa trẻ của họ cùng tham gia vào các trò chơi vui nhộn.
Bất giác, một cảm giác tủi thân lại len lói ở trong lòng ngực khiến cậu cảm thấy có chút khó chịu, hai mắt lúc này đã cay cay liền sau đó quay sang người bên cạnh đã thấy anh hai tay giữ chặt kẹo bông, đưa về phía cậu, giọng trầm ấm nói:
- "Của con nè."
Sở Kiệt có chút cảm động trước hành động đơn giản này của Lý Nhậm Vũ, suýt chút nữa là bật khóc.
Nhưng bản tính khá trưởng thành sớm không cho phép cậu làm điều đó, bèn ngăn dòng cảm xúc như sắp tuôn trào ngay lập tức.
Với kinh nghiệm sống lâu năm của mình, chỉ nhìn thoáng qua, Lý Nhậm Vũ đã nhìn thấu rằng Sở Kiệt đang nghĩ gì bèn đưa tay xoa xoa đầu cậu bé, ôn nhu nói:
- "Con cứ làm chính mình một ngày thử xem.
Trước mặt chú, con không cần tỏ ra là người trưởng thành.
Hãy sống với đúng lứa tuổi của mình đi."
Sở Kiệt lúc này mới chịu thả lỏng bản thân, sau đó ôm chặt người Lý Nhậm Vũ mà òa khóc thật lớn.
Thật ra đôi lúc cậu cảm thấy vô cùng trống trải và đơn độc vì chẳng ai biết cậu thực sự muốn gì, cần gì? Lớp vỏ bọc bên ngoài của cậu vô cùng rắn chắc cho nên suốt mấy năm nay, chưa có ai nhìn ra một phần tính cách khác ở trong con người cậu.
Lý Nhậm Vũ nở nụ cười nhìn cậu bé đang tập làm người lớn, anh chậm rãi nói:
- "Khi còn bé, chúng ta thường ao ước sớm trở thành người lớn, nhưng mãi về sau này chúng ta lại nuối tiếc vì đã không trân trọng khoảng thời gian tươi đẹp ấy."
Ngừng một lát, anh lại tiếp:
- "Sở Kiệt, con đừng cố tỏ ra mình trưởng thành.
Bởi lẽ hiện tại, con cũng chỉ là một cậu bé mười tuổi mà thôi.
Khi nào vui thì cười, buồn thì khóc.
Đừng cố đè nén cảm xúc thật sự bên trong con người mình.
Nó sẽ khiến con mệt mỏi và dần ngã khụy đấy."
Ngay khi anh vừa dứt câu liền cảm nhận bờ vai của mình đã nặng trĩu.
Sở Kiệt nhảy bổ vào người anh mà ôm thật chặt.
Những câu nói thốt ra từ phía Lý Nhậm Vũ đã khiến Sở Kiệt cảm thấy nhẹ lòng.
Đã từ rất lâu rồi, cậu thèm có ai đó ở bên cạnh chia sẻ, tâm sự, cũng như thấu hiểu con người thật sự bên trong cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...