Như lời anh đã căn dặn trong điện thoại, một lúc sau, nữ nhân viên đem thuốc mở cửa bước vào.
Trước mặt cô là một cô gái trẻ với gương mặt xinh đẹp, trên người chỉ đắp hờ chiếc áo khoác.
Phía bên trong buồng tắm tiếng nước không ngừng xả xuống.
Cô đoán chắc người ở bên trong không ai khác chính là Ngôn Chính Phàm.
Nữ nhân viên chậm rãi tiếng về phía giường, cô vội vàng lấy chiếc áo khoác ở trên người của Sở Hạ xuống thì mới biết hóa ra cô không có mặc đồ.
Chiếc áo thun cùng nội y đang nằm rải rác dưới đất.
Giây phút đó, hàng loạt suy nghĩ đen tối không ngừng hiện ra trong đầu nữ nhân viên, liền lập tức che miệng ngạc nhiên:
- "Ngôn tổng có sở thích ăn cỏ non từ khi nào vậy.
Nhìn bộ dáng của cô gái trông có vẻ mệt mỏi, Ngôn tổng quả thực còn bạo hơn các tổng tài trong các bộ tiểu thuyết mà mình đã đọc nữa."
Cô lập tức lấy thuốc định bôi lên người của Sở Hạ thì bất ngờ bị tay cô giữ chặt, sau đó còn bá đạo nhảy lên người nữ nhân viên mà hôn tới tắp, miệng không ngừng gọi tên Ngôn Chính Phàm.
Hành động bộc phát của Sở Hạ khiến nữ nhân viên hoảng hốt.
Cô vẫn còn độc thân cho nên không muốn bị ai đó cướp mất nụ hôn đầu của mình liền cố tách người Sở Hạ ra, thế nhưng vẫn bị cô bám chặt.
Không còn cách nào khác, cô lớn tiếng gọi người ở bên trong phòng tắm.
- "Ngôn tổng...Ngôn tổng...cứu tôi với."
Nghe tiếng kêu thất thanh của nữ nhân viên, Ngôn Chính Phàm đang vẫn còn căng thẳng ở bên trong liền vội khoác áo choàng tắm mở cửa bước ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ, Sở Hạ đang ôm lấy người nữ nhân viên, miệng không ngừng hôn liên tục vào hai bên má khiến cô sợ hãi.
- "Ngôn tổng, tôi để lọ thuốc ở đây anh bôi cho cô ấy nhé."
Dứt lời, nữ nhân viên ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh sau đó đóng sầm cửa lại.
Đây là cú sốc đầu đời cũng như là lần cuối cùng trong cuộc đời cô.
Hiện tại, Ngôn Chính Phàm đang bế Sở Hạ, bàn tay vô thức chạm vào một bên ngực của cô.
Ngay khi phát hiện, anh lập tức giật mình mà vội vàng đặt Sở Hạ nằm úp xuống giường.
- "Bây giờ mình phải làm gì với lọ thuốc đây."
Anh luống cuống cầm lấy lọ thuốc, gương mặt nhiễu nhại mồ hôi khi nhìn người con gái đang nằm xấp xuống giường mà trên người không một mảnh vải.
Hiện tại, cả người cô đều nổi mẩn, nếu không bôi thuốc có lẽ sẽ lâu lành.
Đắn đo một hồi, Ngôn Chính Phàm chậm rãi đặt bàn tay của mình xuống tấm lưng trần của cô mà xoa xoa nhẹ dọc cơ thể.
Sở Hạ lúc này mới thực sự ngủ cho nên cô chẳng biết hiện tại anh đang làm gì, nếu không sẽ xấu hổ mà tìm cái lỗ để nhảy xuống mất.
Từng ngón tay anh khẽ đi dọc khắp nơi trên cơ thể của Sở Hạ.
Cho đến khi anh lật người cô lại, bàn tay có chút run run, trong lòng không ngừng tự nhủ:
- "Ngôn Chính Phàm, cứ tưởng tượng đây là một bệnh nhân, còn mày là bác sĩ.
Không có gì phải xấu hổ cả."
Vừa nói, anh vừa dùng tay bôi thuốc lên vùng cổ, tiếp đó là di chuyển xuống hõm vai và cuối cùng là phần ngực và bụng.
Đến lúc này, anh chậm rãi hít sâu một hơi, sau đó nhắm nghiền mắt lại, lập tức đặt tay lên hai bên ngực của Sở Hạ mà bôi thuốc.
Khi được bôi thuốc lên khiến da thịt của cô càng trở nên căng bóng, đặc biệt là cặp nhũ hoa khiến Ngôn Chính Phàm khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Anh làm một cách sơ sài liền sau đó nhanh chóng giúp cô mặc lại áo ngực, cuối cùng là áo thun.
Ngay lập tức, anh chạy vào bên trong rửa sạch hai tay nhẵn bóng của mình, sau đó thở hổn hển nhìn thẳng vào trong gương:
- "Ngôn Chính Phàm, hôm nay mày đã chạm lên cơ thể của Sở Hạ nhiều lần lắm rồi.
Đến lúc ngủ, mày không được suy nghĩ về điều đó nữa."
Tối đến, anh lái xe đưa Sở Hạ trở về Ngôn gia.
Có lẽ uống quá nhiều rượu cho nên ngay khi được đặt xuống giường, Sở Hạ đã lăn đùng ra ngủ.
Sau khi được bôi thuốc, cơn ngứa của cô cũng không còn mà nghiêng người ôm chặt gối ôm ngủ một giấc thật ngon.
Về phía Ngôn Chính Phàm, có lẽ đêm nay là một đêm trằn trọc đối với anh.
Những hình ảnh trên cơ thể của Sở Hạ bị anh nhìn thấy, thậm chí được sờ vào cứ hiện lên trong đầu khiến cơ thể anh cảm thấy nóng ran, khó chịu.
Cứ cách vài phút là phải vào phòng tắm xối nước một lần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...