Hai cơ thể giao thoa quấn quýt, tuy nhiên Lục Dương vẫn không bỏ qua chuyện Triệu Yên khóc, hắn chắc chắn là có chuyện gì đó với cô.
Triệu Yên ôm cổ hắn, hai gò má cô đỏ ngừ vì nhiễm dục. Trong cơn tình thú, giọng cô nức nở hỏi: “Lục Dương tại sao lại không chơi bóng rổ nữa vậy?”
Phía dưới đang dồn dập bỗng ngừng hẳn động tác. Các khối cơ của hắn tự động cứng đờ, cô đã biết chuyện?
Hắn chống hai tay bên vai cô, áp xuống. Đôi mắt của Lục Dương chất chứa đầy tình cảm, hắn vuốt tóc cho cô, khàn giọng hỏi: “Triệu Yên em đã biết được những gì?”
“Vì em, có đáng không?” - Hai mắt cô rưng rưng, chỉ cần nghĩ tới chuyện Lục Dương vì cô mà từ bỏ ước mơ của mình là Triệu Yên lại đau lòng, cô thậm chí không kiểm soát được nước mắt của chính mình.
“Chơi bóng có gì vui, chơi em không phải thích hơn sao?” - Hắn lại tiếp tục động thân.
Động tác của hắn mạnh mẽ hơn vừa rồi, nhiệt tình tốc độ cũng nhanh hơn. Cả người Triệu Yên nhấp nhô như sóng vỗ, nước mắt ứa ra, cô sờ sờ gương mặt cương nghị của hắn, nghẹn ngào nói: “Sao anh ngốc quá vậy, anh sẽ thích em được bao lâu? Chúng ta rồi cũng sẽ chán nhau, cũng sẽ không còn bất cứ liên quan gì tới nhau thôi. Nhưng mà… Cả đời này anh cũng không quay lại được sân bóng nữa. Anh rất thích nó mà chẳng phải sao?”
“Yên Yên bây giờ tôi cái gì cũng có, tốt hơn lúc trước gấp ngàn lần. Tôi không thiệt thòi, em suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Em biết anh nói dối… Ưm… Aaa…”
Hắn tấn công dồn dập, đến mức cô không nhịn được nhưng tiếng rên rỉ. Lục Dương không muốn nghe cũng không muốn cô nghĩ, chuyện hắn làm hắn chưa bao giờ cảm thấy hối hận.
Hắn sẽ yêu Triệu Yên trong bao lâu ư, hắn đã xác định từ trước rồi, có lẽ là cả cuộc đời này!
Triệu Yên cái gì cũng không nói được, bị hắn “làm” tới mức rã người trên giường ngủ.
Xong chuyện, Lục Dương nằm bên cạnh ôm cô. Đột nhiên hắn lại hỏi: “Em có nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, ở trong hoàn cảnh như thế nào không?”
Triệu Yên nghe vậy tự động nhớ lại, ngày đó là ngày mưa. Mưa rất rất to, cô đi học nhưng không có mang ô. Đứng dưới trạm xe buýt cô định bụng đợi hết mưa rồi mới về, nhưng mưa như trút nước, chỉ có lớn hơn chứ không có giảm đi. Lúc đó chính Lục Dương là người đã đưa chiếc ô của mình cho cô, Triệu Yên ngây ngẩn nhìn hắn.
Lúc ấy nói thật cô bị ấn tượng bởi vẻ đẹp trai ngông cuồng của hắn, “tiếng tăm” của Lục Dương trong trường không nhỏ nhưng mà Triệu Yên vốn không có để ý tới mấy “tin đồn” đó. Cho nên có thể nói đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ Lục Dương trong truyền thuyết với cự ly gần như vậy.
Hắn nói: “Cầm lấy, về đi.”
Cô đón lấy chiếc ô màu đen của hắn, sau đó lại nhìn hắn, cô tròn mắt hỏi: “Cậu chỉ có một cái?”
“Một người đem hai cái ô làm gì?”
“Vậy tớ về rồi cậu phải làm sao?”
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, sau đó đút tay vào túi quần tìm thuốc hút đưa lên môi châm lửa. Hắn không định trả lời, cô ngốc như vậy có nói cũng không hiểu.
“Hay là vậy chúng ta cùng về đi, nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về rồi tớ về luôn.”
Lần đầu tiên Lục Dương phải ngưng rít thuốc để nhìn một người hết 3 giây. Sau đó hắn dập tắt điếu thuốc, lạnh giọng nói: “Quán nét đầu đường biết không?”
“À, thì ra nhà cậu mở tiệm net hả?”
Lục Dương: “…”
Hắn không nói nữa, có nói nữa cũng vô dụng, học sinh giỏi đều ở một tầng số khác bọn hắn.
Thấy Triệu Yên vẫn ngây ngô chớp mắt chờ hắn trả lời, bất quá hắn mới nói: “Bung ô đi, còn đợi mưa tạnh à?”
“À, tớ tưởng cậu sẽ nói gì đó nên đợi. Đi thôi cậu cầm ô nhé, cậu cao hơn tớ mà.”
Lục Dương cầm lấy cán ô, cùng cô đi song song trên con đường mưa. Hắn có mấy lần quan sát, cô rất bình thường không hề tỏ ra sợ sệt hắn. Bộ hôm nay hắn không đáng sợ sao?
“Tớ là Triệu Yên lớp 12A1, cậu học cùng lớp với tớ đó. Nhưng mà cậu cúp học hoài chắc là không biết tớ đâu.”
“Còn cậu thì biết tôi à?” - Hắn hỏi.
“Cậu nổi tiếng khắp trường ai mà không biết cậu.”
“Vậy cậu không cảm thấy tôi rất đáng sợ hay sao?” - Đây là điều hắn muốn biết nhất.
“Vậy cậu có cảm thấy tớ rất đáng sợ không?”
Lục Dương: “…”
Quả nhiên là tần số của học sinh giỏi, cô nói chuyện hắn không hiểu.
Rất nhanh đã tới quán net, Lục Dương thong thả đi vào, hắn không định nói gì thêm nhưng cô thì có, cô nói: “Ngày mai cậu nhớ đi học nha, tớ sẽ trả ô lại cho cậu. Cảm ơn cậu!”
Hắn không trả lời, cô cũng không bực tức vui vẻ tung tăng trong mưa…
“Em chẳng nhớ gì cả, chuyện qua lâu rồi, ai mà nhớ.” - Triệu Yên nói dối.
“Lúc đó nói thật tôi chẳng hiểu em đang nói gì.” - Lục Dương ôm siết cô.
“Em nói tiếng người chứ có phải nói tiếng quỷ đâu mà anh nghe không hiểu? Anh chậm tiêu, không phải lỗi do em.”
“Sao em nói em không nhớ?”
“Ừ thì có nhớ, lúc đó anh vừa ngốc vừa điên. Có cái ô duy nhất cũng đem cho người khác, sao vậy vì em rất xinh đẹp có phải không?”
Lục Dương cười thành tiếng, hắn ngồi dậy vỗ vỗ mông cô, rồi giải thích: “Lúc đó tôi nghĩ nếu như tôi không đưa ô cho em mượn em sẽ chạy trong mưa để về nhà, trông em rất ngốc, chuyện đó cực kỳ có khả năng.”
“Em định hết mưa rồi mới về.” - Cô biện bạch, cô không ngốc như hắn nghĩ.
“Vậy hả, thật là lúc đó em suy nghĩ được như vậy sao?”
“Anh…”
“Vểnh mông đi cưng, để tôi vào rồi muốn nói gì thì nói.”
Triệu Yên: “…” - Hắn nhất định phải vào trước rồi mới tranh cãi tiếp à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...