Cô bắt taxi về nhà, ông chủ đã gọi rồi còn chậm trễ nói không chừng sẽ bị đánh gãy chân đó.
Về trước cửa nhà lại gặp được người mình không muốn gặp, Tố Kiều Như.
Triệu Yên xuống xe, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của cô ta. Cô ưỡn ngực đi thẳng, không có gì phải sợ hãi.
“Lại là cô à, đúng là đồ mặt dày không có liêm sỉ.” - Tố Kiều Như chửi sang sảng vào mặt cô.
Triệu Yên liếc mắt nhìn cô ta, gương mặt lạnh lùng không có mùa xuân. Cô đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, thầm nghĩ nếu như lột hết đồ hiệu trên người cô ta thì cô ta có cái gì hơn người chứ?
Nếu không hơn người thì có tư cách gì ở đây mắng chửi người khác?
“Ô, vợ chưa cưới của Lục tiên sinh đến tìm ai đây?” - Triệu Yên hờ hững hỏi.
“Đây là nhà của chồng tôi. Tôi muốn đến thì đến, liên quan gì tới cô?”
Nói xong Tố Kiều Như lại tiếp tục ấn chuông cửa, theo như cô quan sát là cô ta ấn chuông nhưng không ai ở mở cửa thì phải.
Triệu Yên bật cười thành tiếng, dĩ nhiên là cố ý để cho Tố Kiều Như nghe được tiếng cười châm chọc của cô.
“Xem ra là chồng cô không muốn mở cửa cho cô nhỉ?”
Tố Kiều Như không ấn chuông nữa, cô ta tức giận liếc xéo Triệu Yên. Hằn hộc quát: “Cái loại như cô sao thích xía mũi vào chuyện người khác quá vậy? Thời đại nào mà tiểu tam lại dám đứng trước mặt chính thất ngang nhiên như vậy, đúng là loạn cả rồi.”
“Tại vì cô đó, nên tôi mới đứng đây nè.”
“Mắc mớ gì tới tôi?” - Tố Kiều Như không hiểu ý của cô.
Triệu Yên săm soi móng tay, mới thong thả nói: “Bữa đó cô nói loại như tôi có dạng chân cả năm cũng chưa chắc kiếm được hai tỷ không phải sao? Tôi đang thử sức á, xem tôi ở bên Lục Dương có kiếm nổi hai tỷ không. Tôi nghĩ là phải hơn á, anh ấy rất rất thích tôi.”
“Cô!”
“Cô nè cháu, có gì cháu cứ nói đi.” - Triệu Yên cười cười, chắc bây giờ Tố Kiều Như đang tức điên lên, cô dám chắc là như thế.
“Thứ đàn bà không biết liêm sỉ.”
“Có liêm sỉ hay không cũng không phải do cô đánh giá đâu. Đời nào mà cháu lại mắng cô mình như thế, nhở?”
“Cô!”
“Thôi cô vào nhà đây, Lục Dương đang đợi cô á. Cháu ở lại tắm nắng vui vẻ nha.”
Cô hả hê lấy chìa khoá ra mở cửa nhà, vô cùng hiên ngang. Tố Kiều Như cũng muốn nhân cơ hội này chen vào nhưng không thành công. Triệu Yên hất ngã cô ta ra đường, hờ hững nói: “Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, báo cảnh sát bắt cô giờ.”
…Rầm…
Cánh cửa đóng lại, Triệu Yên lắc mông đi vào nhà. Cô có thể nghe được tiếng la oai oái của cô ta từ bên ngoài, còn có tiếng dậm chân đùng đùng nữa, những âm thanh ấy thật sự làm lòng cô rất hả hê.
Triệu Yên đi vào nhà, chẳng thấy có ai. Lên lầu mở cửa phòng ngủ mới thấy Lục Dương đang nằm trùm chăn ở bên trong.
Cô không nói gì, mở tủ lấy quần áo rồi đi ra ngoài phòng khách tắm.
Triệu Yên nghĩ nghĩ, liền rút điện thoại gọi cho Lâm Vỹ kể khổ. Anh ta thấy số điện thoại cô thì lập tức nghe máy.
“Cô đã về chưa?” - Anh ta hỏi.
“Dạ mới về ạ, mà lúc nảy có cô tiểu thư họ Tố chặn đường tôi. Cô ấy nói là vợ chưa cưới của tiên sinh, anh Lâm chuyện này…” - Cô úp mở.
Lâm Vỹ bên kia nghe xong liền kinh ngạc, sau đó anh ta thở dài đến nổi qua loa của điện thoại cô còn nghe được.
Anh ta nói: “Cô ấy không phải là vợ chưa cưới của tiên sinh đâu. Tố tiểu thư là người mà ông bà chủ chọn làm con dâu tương lai, nhưng mà tiên sinh vẫn luôn không đồng ý. Bình thường cô ta lên công ty tìm anh ấy đều bị tiên sinh từ chối gặp mặt, chắc là nghe ngóng được chỗ ở của tiên sinh nên cô ta mới tới tìm đó.”
Triệu Yên nghe xong mà ngạc nhiên, thì ra Tố Kiều Như chỉ ảo tưởng thôi sao. Trông cô ta rất ra dáng chính thất luôn đó!
Còn dám gọi cô là tiểu tam nữa, đáng ghét biết vậy cô đã hành cô ta thêm mấy bận rồi.
“Vậy cô ta và tiên sinh không có quan hệ gì hả? Cô ta nói cô ta là vợ chưa cưới của anh ấy.”
“Không có quan hệ gì, cô Tố đi đâu mà chẳng nói vậy.”
“À.”
“Nhưng mà này, cô cũng đừng chọc giận cô ta nha. Phận thấp cổ bé họng như chúng ta cô cũng biết đó, nhà họ Tố có chức có quyền, không cần làm vợ chưa cưới của tiên sinh cô ta cũng có đủ khả năng tuyệt đường của chúng ta. Cô cứ mặc kệ cô ta đi, tìm không được tiên sinh cô ta sẽ tự chán rồi bỏ đi thôi à.”
Lâm Vỹ thật lòng nhắc nhở, anh cũng không muốn đẩy Triệu Yên vào con đường chết. Tố Kiều Như tính tình ương ngạnh, là người nổi tiếng không nói đạo lý.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh Lâm.”
“Chăm sóc tiên sinh tốt nhé, nhờ cô.”
“Vâng ạ.”
Triệu Yên tắt di động đi, rồi cô đi vào phòng tắm. Thật ra thì Lục Dương cũng không có đáng ghét lắm, ai bảo hắn không chịu nói.
Ừ thì cũng có nói, nhưng nói không rõ ràng là lỗi của hắn chứ bộ!
Hắn đang ngủ, cơ thể hắn nóng rực nhưng hắn lại cảm giác rất lạnh. Lục Dương đắp chăn nhưng vả đầy mồ hôi trên trán. Triệu Yên thấy vậy mới lấy khăn lau mặt cho hắn, sau đó sờ sờ gương mặt của hắn hỏi: “Lục Dương anh còn sống không?”
Lục Dương: “…”
“Em đi nấu chút cháo, đừng có chết nha.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...