"Hi, đã lâu không gặp." - Triệu Yên vẫy tay, cười gượng gạo.
Ngoài cười ra, cô cũng không biết làm gì khác. Cô đã từng nghĩ trong tương lai sẽ gặp lại hắn, nhưng chưa từng nghĩ đến lại trong tình cảnh này.
Lục Dương cũng ngạc nhiên không kém, sau hắn lấy lại được vẻ bình tĩnh đóng tập hồ sơ lại. Chiếc xe cũng chậm rãi lăn bánh.
Bầu không khí vô cùng im lặng, đến mức cô cảm thấy khó thở. Triệu Yên không nhịn được mới giả lả cười nói: "Trùng hợp ghê, bạn học cũ."
Lục Dương nghe xong lại nhìn cô sâu hơn, đôi mắt đen lay láy của hắn giống như muốn xoáy cô vào bên trong sự lạnh lùng của hắn. Triệu Yên thụt lưỡi không cười nữa, không thích nói chuyện thì thôi, làm gì mà căng thẳng?
"Tôi tưởng cô định cư nước ngoài?" - Hắn ngồi thẳng người, dáng dấp cao ráo. Mấy năm trôi qua, con người hắn đã thay đổi không ít. Đặc biệt là ngạo khí lúc trước, một Lục Dương không sợ trời không sợ đất đã biến mất.
Hắn dường như đã trưởng thành hơn, toả ra phong thái của một người đàn ông chín chắn nên có.
"Haha, kể cũng trùng hợp ha. Anh nuôi em năm năm mà em còn không biết."
Một câu trả lời sáo rỗng, tới mức hắn không nghe nổi.
Nếu như hôm nay bà nội của hắn không yêu cầu hắn dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, hắn cũng không đụng tới mấy cô "nhân tình" dưới trướng kia. Cũng sẽ không gặp lại Triệu Yên, cũng không biết cô vốn dĩ đang xuất hiện trong cuộc đời hắn.
"Cô thiếu tiền à?" - Hắn lạnh nhạt hỏi, đôi mắt nhìn về phía trước chứ không nhìn cô.
Triệu Yên cũng thật lòng thôi, còn giả bộ thanh cao cái gì, cô đáp: "Học phí đi đại học rất đắt, cũng may có anh."
"Cô biết đó là tôi?" - Lúc này hắn mới quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt vốn âm u nay tự dưng lại có tia mong chờ.
Không làm hắn thất vọng, cô đáp: "Em không biết là anh. Lúc em cần tiền nhất, định vào quán bar làm chuyện nhơ nhuốc thì gặp Lâm Vỹ, anh ta hỏi em muốn kiếm tiền không thế là em đi theo anh ta."
"Cô! Sao cô không tìm tôi?" - Hắn cố vớt vát.
Nụ cười trên môi Triệu Yên gượng gạo, cô siết chặt nắm tay, nhìn hắn đáp: "Em là người đá anh mà, mặt mũi nào chứ. Ngày đó anh có nói, cả đời này cũng không muốn gặp lại em nữa. Em sợ... Anh chướng mắt."
Đoạn đường về nhà rất gần, tới mức chưa nói được mấy câu đã tới. Hắn nói Lâm Vỹ chọn cho hắn một cô trông có học thức và dịu dàng, cuối cùng chọn trúng cô, đây có phải ý trời không?
Bà nội muốn hắn về ăn cơm, dẫn theo bạn gái. Nên đã tới cửa hắn cũng không có cách nào nói chuyện tiếp, hai người diễn một màn ân ái trước mặt người khác. Dường như đã thành thói quen, cô hiểu ý hắn, còn hắn cũng hiểu ý cô.
"Hai đưa quen nhau bao lâu rồi, sao mà không bảo Lục Dương nó dẫn cháu về thăm nội? Nó có nhắc về bà nội cho cháu nghe không?" - Bà nội nắm bàn tay nhỏ xinh của Triệu Yên dò hỏi.
Bà là lão phu nhân của Lục gia, quyền lực không ai bằng, vậy mà trên người lại toả ra cảm giác gần gũi, khiến cho cô cũng vô cùng yêu thích.
Triệu Yên cười, cô ngọt ngào đáp: "Anh Dương bận mà, bọn cháu năm năm... Khụ khụ..."
Cắt đứt lời nói của cô là tiếng ho như lao phổi của Lục Dương. Hắn giương ánh mắt cảnh cáo, Triệu Yên lập tức hiểu ý.
Cô bẻ lái: "Bọn cháu quen nhau năm, sáu năm rồi bà nội."
"Ô, quen nhau lâu như vậy? Sao bây giờ mới dẫn con bé về hả Dương?" - Bà nội chuyển qua trách móc hắn.
Lục Dương lựa chọn im lặng, vậy là bà nội cũng không nói nổi hắn nữa.
Trong bàn cơm, cô gắp thức ăn cho hắn, biết được những món hắn thích những món hắn ghét. Bà nội nhìn thấy hết, càng chấm cho Triệu Yên thang điểm mười tuyệt đối.
"Tiểu Yên về nhé, khi nào rảnh rỗi con qua nhà nội chơi tiếp nha, nội rất thích con."
"Dạ vâng ạ." - Cô qua loa cười đáp.
Trong lòng thầm nghĩ chắc sẽ không có lần sau đâu, dù gì cô cũng không làm việc này nữa...
Lục Dương lái xe đưa cô về lại căn nhà hắn dùng để bao nuôi cô, hắn lái thẳng vào gara. Triệu Yên mở to mắt nhìn hắn, cô hỏi: "Tiên sinh, anh định đi đâu vậy?"
"Lên ngủ?" - Hắn tỏ ra bình thản đáp lời.
Cô nhìn hắn, trái tim trong lồng ngực đập bùm bụp mấy nhịp liền. Không phải hắn ghét cô sao, hận cô năm xưa đá hắn không cho hắn chút mặt mũi nào nên mới không thèm qua đây.
"Cái này, ngại quá em... Em không tiện. Anh đi tìm người khác bồi anh ngủ nha." - Cô cười ái ngại.
Thật ra cái này cô đã chuẩn bị từ trước, cô không ngủ với "chủ nhân" kia, dù sao cũng nghỉ việc nếu bảo vệ được bản thân thì tội tình gì phải hiến thân cho người ta. Nói cô gian xảo cũng được, cô chính là không muốn ngủ.
Lục Dương nhìn cô nửa tin nửa ngờ, hắn nhìn đồng hồ trên tay, sau đó nhíu mày hỏi: "Cô gạt tôi, hôm nay không phải ngày sinh lý của cô."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...