“Dương Mẫn, cậu vẫn chưa bỏ được cái bản tính Đại tỷ đó hả? Đúng là Mẫn tỷ của Marie!”
Tiếng nói cất lên, Mẫn mẫn ngước đầu lên, là Phục Luân!!! Trời ạ, trước đây Mẫn mẫn đã hứa với Phục Luân là sẽ không đánh con gái ( trời ạ Mẫn tỉ có phải con trai đâu!”, vậy mà lại để Phục Luân nhìn thấy cảnh này….
“A, Luân, mình….”
“Mình sẽ nghe cậu giải thích, chúng ta đi thôi, Phiên Băng vừa gọi ình rồi”
Phục Luân cười tươi, nụ cười tỏa nắng, học sinh trong lớp tí nữa thì chết đứng từ con gái lẫn con trai. Mẫn mẫn vui vẻ đi cùng Phục Luân, cô sẽ đi gặp Phiên Băng, cô bạn thân của mình, Băng băng và Luân rất thông minh, nếu kể cho họ nghe về trường hợp của mình, chắc chắn họ sẽ có cách. Lúc đó tên Tư Vũ đáng chết kia sẽ bị trừng phạt vì dám khủng bố tinh thần của ta. Hahahaha.
“Cô đứng lại!!!!!”
Mẫn mẫn vừa đi cùng Phục Luân ra khỏi lớp chừng 5m thì Lâm Di chạy ra đuổi theo và hét lên, ánh mắt cô ta long sòng sọc, trừng mắt nhìn Mẫn mẫn ( cô nàng này giỏi thật, vừa bị đánh thế mà vẫn còn đủ sức đánh ghen được).
“Luân, anh dám đi sao???”
Lâm Di gằn giọng, cô ta tiến về hướng Mẫn mẫn và Phục Luân, đe dọa Luân. Phục Luân cúi mặt xuống, bàn tay đang nắm tay Mẫn mẫn vô tình nắm chặt và siết mạnh lấy tay cô làm cô các thấy đau. Phục Luân vốn là người hòa nhã, thân thiện, chỉ khi thật sự khó xử, Mẫn mẫn mới thấy Phục Luân nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, nhưng vì đang cầm tay cô nên siết mạnh lấy tay cô.
“Lâm Di, giờ tôi phải có chuyện, 1 lát tôi sẽ về!!”
Phục Luân kiên nhẫn dỗ dành Lâm Di!! Trời ạ, tại sao Luân phải dỗ dành cô ta cơ chứ, cô ta đâu là gì của Luân, không lẽ….Luân cũng thích Lâm Di ư??
“Không được, em không cho anh đi!”
“Di….” Phục Luân thất vọng gọi tên cô ta, Lâm Di đưa ánh mắt nhìn xuống tay Phục Luân đang nắm chặt lấy Mẫn mẫn, cô ta nhướn mày lên nhìn Mẫn mẫn thách thức, ánh mắt như sai khiến Mẫn mẫn bỏ tay Phục Luân ra. Mẫn mẫn khó chịu, định nắm chặt lấy tay Phục Luân hơn để trêu tức cô ta, thì bàn tay Phục Luân từ từ thả lỏng ra, không còn siết chặt tay cô nữa. Mẫn mẫn tròn xoe mắt, ngạc nhiên, còn Lâm Di thì nhếch môi lên, cười khinh bỉ. Phục Luân, cậu ta điên rồi ư? Cậu ta biết nếu cậu ta bỏ tay ra, sẽ hạ gục danh dự của Mẫn mẫn như thế nào không? Bao nhiêu năm làm bạn mà cậu ta không hiểu ư??? Lâm Di kia có gì lợi hại mà làm cho Phục Luân tốt bụng và hiền lành, bạn bè là số 1 kia khuất phục???
“Tôi không cho phép cậu bỏ tay cô ta ra!”
Tư Vụ thản nhiên đi đến, lạnh lùng nói với Phục Luân, vừa thấy Tư Vũ, Phục Luân nắm chặt lại tay của Mẫn mẫn như phản xạ, Tư Vũ nhướn mày, nhìn Mẫn mẫn. Bắt gặp ánh mắt của con ma cà rồng bá đạo đang nhìn mình, Mẫn mẫn cúi đầu xuống không dám nhìn Tư Vũ.
“Tôi không cho phép bất kì ai dám làm người của tôi mất mặt!”
Tư Vũ đưa tay ra, gỡ tay của Phục Luân và Mẫn mẫn ra, bàn tay lạnh toát của Tư Vũ vừa có tiếp xúc với da của Mẫn mẫn đã làm cô sợ đến nổi cả da gà, cô bất giác đưa mắt lên nhìn hắn ta. Tên này đang giúp cô ư???
“Lâm Di, nể tình Lâm Sương tôi sẽ tha cho cô, MỌI NGƯỜI NGHE CHO RÕ ĐÂY….” Tư Vũ dõng dạc tuyên bố : “ Dương Tuyết Mẫn là người của Mạc Tư Vũ, Ai dám động đến, hoặc gây khó dễ cho Mẫn nhi, thì đừng trách ta vô tình!!”
( trùi ui Vũ ca oai quá :x:x)
Mẫn mẫn ngạc nhiên, người nắm lấy bàn tay cô từ tay Phục Luân và người vừa lên tiếng bảo vệ cô có phải là tên khốn kiếp vô duyên đã xông vào phòng tắm lúc cô đang tắm, hút máu cô, tát cô, đe dọa cô, là 1 con ma cà rồng hay không???? Sao lại dịu dàng và oai phong đến vậy cơ chứ???? Còn thân mật gọi cô là Mẫn nhi nữa ( Tỷ tỷ trúng độc của Vũ ca rồi =))
~“Chúng ta đi thôi Mẫn nhi!!!”
Tư Vũ kéo Mẫn mẫn đi trong sự ngạc nhiên tột độ của học sinh trong trường, trước giờ Tư Vũ họ biết chỉ là 1 kẻ nóng tính, lạnh lùng, và….mọt sách, chưa thấy hắn ta quan tâm việc gì khác ngoài học và học. Đúng là anh hùng khó qua kẻ mĩ nhân ( Chuyện, Mẫn tỷ của ta mà )
Mẫn mẫn vẫn đơ người từ lúc nãy, mặc kệ cho Tư Vũ kéo đi. Tại sao cùng là 1 con người mà tính cách có thể khác nhau như vậy được cơ chứ! Bỗng Mẫn mẫn thấy hơi đau tay, trời ạ tên Tư Vũ kia, không thể nghĩ hắn tốt được, hắn thật là bá đạo, siết chặt cổ tay cô khiến cho chúng đau nhức đến biểu tình rồi ( 1 phần cũng tại Luân ca mà tỷ >
“Tư Vũ, bỏ tay tôi ra rồi đi có được không??”
“A, tôi quên mất, sao cô không nói sớm cơ chứ!!”
Tư Vũ dừng lại, nhìn xuống bàn tay đang nắm tay Mẫn mẫn, rồi vội rút tay lại, thốt lên trách móc cô. Tư Vũ lôi trong túi áo 1 chiếc khăn tay rồi lau tay, nhìn Mẫn mẫn. Tên Tư Vũ đáng ghét kia, thiên kim tiểu thư như cô, được cầm tay là phục của bao nhiêu tên con trai mơ ước, vậy mà hắn lại mị thiệt cô như vậy mới ghét chứ!!
“Anh mà không phải ma cà rồng, tôi đã giết anh cho hả mối giận này rồi!!”
Mẫn mẫn lầm bầm **** rủa Tư Vũ, nhưng hình như cô nói to quá khiến cho hắn nghe thấy, hắn lườm cô, hung hăng hỏi:
“Cô vừa nói gì cơ?”
“A, tôi đâu có nói gì…” Mẫn mẫn giật mình, sao tai anh ta thính như….chó vậy?? Hắn mà biết cô nói thế, sẽ giết cô trước khi cô giết hắn mất, bằng mọi giá cô phải sống để trả thù, hức!! Mẫn mẫn xua tay, vội đánh trống lảng:
“A, Tư Vũ này, giờ chúng ta đi đâu vậy??”
“Đi về, tuy cô là 1 đại tiểu thư, chuyện ăn mặc tôi không phải lo, nhưng phải chuẩn bị 1 số thứ để trả lời ông bà tôi! Nói cho cô biết, bà tôi là 1 con ma cà rồng cực kì đáng sợ, hơn tôi gấp trăm lần….”
Ực ực…Mẫn mẫn nuốt nước bọt nghe Tư Vũ nói, trời ơi, nếu tối nay cô mà có sơ suất nhỏ gì thôi, chẳng phải cô cũng sẽ chết sao . Ông trời ơi, “Mẫn mẫn ta phải chịu cảnh khổ này đến bao giờ cơ chứ??”. Mẫn mẫn than khổ, số phận thật trớ trêu mà.
“Và còn nữa…tối nay, tối nay cô phải cùng với tôi đóng kịch để qua mặt ông bà tôi, cho họ tin tưởng là chúng ta đang sống rất hạnh phúc.”
Mẫn mẫn gật đầu, được, chuyện gì cô cũng làm hết, chỉ cần sống, chuyện gì cô cũng sẽ nghe hắn ta. Chợt Mẫn mẫn sực nhớ ra, hỏi Tư Vũ:
“Xe để đâu vậy? Còn xa nữa không? Tôi đi dép cao nên không thể đi xa được đâu. Để chân đau, tối nay xuất hiện sẽ không vừa mắt ông bà anh đâu!”
“Tôi đâu nói sẽ đi xe!!”
“Ủa, vậy chúng ta sẽ đi gì???”
“Đi bộ! Ma cà rồng cũng giống con người thôi, phải rèn luyện thể thao thì mới khỏe mạnh, nếu không thì cũng sẽ không sống được lâu!!”
Haha,tên Tư Vũ kia, hắn ta đang đùa ư? Trong tất cả các thứ cần làm, cô ghét nhất là thể thao, nó sẽ làm cơ thể cô có cơ bắp mất.
“A, Tư Vũ, có lẽ anh không biết, thể thao là có hại đó!!” ( trời ơi, có hại??)
Mẫn mẫn sáng mắt, cô vừa tìm được ra 1 lí do cực kì hợp lí, bằng mọi giá phải đả thông tư tưởng tên ma cà rồng này, nếu không thì cô sẽ phải lết bộ về ngôi biệt thư xa lắc xa lơ kia mất.
Tư Vũ vừa nghe câu nói của Mẫn mẫn đã cau mày khó hiểu, biểu tình đó làm Mẫn mẫn vội vàng giải thích:
“Nếu nhờ thể thao mà anh sống được thêm 10 năm, thì anh cũng mất 15 năm cho các buổi tập thể thao đó. Thật lãng phí phải không???” ( Các thầy thể dục nghe rõ chưa?? Phải hủy bộ môn Thể dục đi nhé. Hahaha)
Vừa nghe cái cách giải thích vớ vẩn của Mẫn mẫn, Tư Vũ ngán ngẩm lắc đầu rồi mặc kệ cô, hắn ta cứ tiến bước đi tiếp. Mẫn mẫn vội đuổi theo:
“Nhưng Tư Vũ à, tôi không thể đi bộ xa thế được đâu, tôi sẽ kiệt sức mất! Có lẽ anh chưa biết, mỗi lần tôi mệt bộ dạng của tôi đều rất xấu xí, dù có trang điểm thế nào cũng không được, sẽ làm mất mặt anh ở buổi dạ hội tối nay mất, vậy nên, chúng ta bắt taxi được không???”
“Aigzzz, cô thật là phiền phức mà!!!”
Tư Vũ tức giận mắng Mẫn mẫn, thấy thái độ của Tư Vũ, Mẫn mẫn ỉu xìu mặt. Tư Vũ dịu đi 1 chút, rồi ngồi xuống, hành động đó làm Mẫn mẫn ngạc nhiên:
“Anh đang làm gì vậy??”
“Mau lên đi!!”
“Lên đâu??”
“Tôi đang cõng của nợ đấy, thế cô có lên không?”
“A, Tư Vũ, anh sẽ cõng tôi thật không???”
Thấy Mẫn mẫn không chịu leo lên mà cứ hỏi, Tư Vũ chuẩn bị đứng dậy, Mẫn mẫn vội chạy đến trèo lên lưng của Tư Vũ. ( Vũ ca ga lăng quá à!)
“Tư Vũ à!! Về nhà, thẳng tiến!!!”
Mẫn mẫn vui vẻ leo lên lưng Tư Vũ, cười tươi và hô lên, điệu bộ đó thật đáng yêu, khiến cho Tư Vũ không thể nhịn được bèn bật cười. ( Vũ ca có tình cảm với Mẫn tỉ rồi đó. Hahha)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...