Ông Chồng Ma Ca Rồng


Tư Vũ nhìn Mẫn mẫn đang đứng chết trân ở trước mặt hắn mỉm cười dịu dàng, hắn đứng dậy tiến về phía két ở kệ sách, hắn mở két ra:
“Đây là giấy đăng kí kết hôn của tôi và cô!”
“Tư Vũ, tại sao anh phải làm vậy chứ? TẠI SAO?”
Mẫn mẫn nhìn tờ giấy trên tay Tư Vũ, nhớ đến chuyện hắn với Lâm Sương, rồi hắn nhờ Vi vi, cô uất ức hét lên, tại sao hắn cứ làm cô yêu hắn cơ chứ!
“TẠI SAO ANH CỨ LÀM TÔI YÊU ANH???” Tại sao? Anh có biết 4 năm qua, đêm nào hình ảnh anh cũng có trong giấc mơ của tôi không? Anh có biết 4 năm qua tôi dày vò như thế nào không? Tại sao anh không đến trước mặt tôi và nói anh yêu tôi???? TẠI SAO? Anh cứ vờ như không biết tình cảm của anh dành cho tôi, và cả TÌNH CẢM của tôi!!! Anh nhờ chị Vi vi làm gì cơ chứ!!!!”
“Mẫn mẫn, cô bình tĩnh, tại sao cô lại biết chuyện của Vi vi???”
Tư Vũ lo lắng nhìn Mẫn mẫn đang mất kiểm soát, hắn vội tiến đến gần cô, nhưng hắn càng tiến cô càng lùi, ánh mắt ướt hoen bờ mi của cô làm hắn giật mình không tiến nữa, hắn nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khổ sở, tình cảm 4 năm qua của anh, liệu giờ đã nói được chưa!!
“Tư Vũ, tôi là Vợ anh, đến bây giờ tôi vẫn là vợ anh ư? Anh không thấy xấu hổ vì câu nói đó ư? Loài người bọn tôi ư???? Vậy thì tôi nói cho anh biết, anh thật là ích kỉ, chuyện gì cũng phải làm theo ý anh, chuyện gì cũng là do anh sắp đặt, sao anh không hỏi cảm nhận của tôi cơ chứ!! Vợ anh??? Đây, anh nhìn đi, NHÌN ĐI, nhìn cho rõ vào, bàn tay tôi 4 năm qua từ rửa bát, đi làm giúp việc, đến đi nhặt rác phế liệu tôi đều đã làm, bàn tay 4 năm trước chơi piano được thì 4 năm sau, nó chỉ có để cầm dao để chặt vào thớt thôi, anh hiểu không??? 4 năm qua anh gây cho tôi biết bao khổ sở, vậy mà anh còn dám nói tôi là vợ anh??? Bàn tay tôi….hừ, phu nhân tổng giám đốc Mạc thị, nào, chiếc nhẫn hoa, ngọc, chiếc nhẫn kim cương đâu? Hay chỉ là 1 chiếc nhẫn sắt cũng được!! ĐÂU? Nó đâu nào????”
Mẫn mẫn tức giận chạy ra ngoài, 2 lần trong 1 ngày, 2 lần cáu giận chạy ra khỏi đây. Tại sao hết lần này đến lần khác cô lại phải khóc vì hắn nhiều như vậy cơ chứ???
“Alo? Băng băng…hức…cậu…cậu đang ở đâu??”
“Dương Mẫn, giọng cậu sao khó nghe vậy? Cậu đang khóc ư??”

“A, không….mình vừa đi qua căng tin của công ti, người ta thái hành nên cay mắt ý mà!!”
“Bọn mình đang ở quán ăn rồi, cậu mau đến đi”
Mẫn mẫn cúp máy, cô lau nước mắt, cố gắng tạo vẻ tươi cười đi đến chỗ Phiên Băng…..
Mẫn mẫn tìm đến quán ăn, vừa nhìn thấy Phiên Băng và Phục Luân ngồi trong, cô vội vàng đẩy cửa chạy đến ôm chầm lấy Phiên Băng và Phục Luân…..
“Luân, Băng, 2 cậu thật tệ, mình nhớ các cậu quá!!”
“Sorry Mẫn mẫn, 2 năm đầu bọn tớ đều ra sức tìm cậu, nhưng không được, do ba mẹ giục ác quá, nên mình đành nhờ 1 vài người quen ở đây tìm cậu, hôm nọ họ thông báo ình số điện thoại, mình mới biết đó!”
“Phải đấy Mẫn mẫn, Băng băng lo lắng cho cậu đến nỗi đêm nào cũng khóc đấy!!!”
Sau màn chào hỏi vô cùng thân thiết của 3 vị tham thần thách quỉ kia, bọn họ ngồi vào bàn cười vui vẻ.
“4 năm qua cậu sống thế nào Mẫn mẫn?”
“Thì làm đủ việc để kiếm tiền cho bố nằm trong bệnh viện!”
“Mẫn mẫn, thật tội nghiệp cậu!”
Phiên Luân nhìn Mẫn mẫn, lắc đầu, rồi quay sang nhìn Băng băng, Mẫn mẫn nhìn thấy trong ánh mắt 2 người này có chút kì quái:
“Khoan, khoan đã, mình thấy có gì đó không ổn?”
“Có gì không ổn vậy?” Phiên băng và Phục luân ngạc nhiên.
“2 cậu, có chuyện gì phải không? Mau nói ra đi, thành thật thì mình sẽ miễn giảm tội lỗi 4 năm qua cho các cậu. Hehe”
Mẫn mẫn mỉm cười tinh ranh, những người bạn của cô làm cô tạm thời quên sạch hình ảnh của Tư Vũ ( Mẫn tỷ ham vui quên Vũ ca :-L)
“A, chuyện…chuyện này….Luân, anh nói đi!!”
“Anh…anh…!!”
“2 người gọi nhau là anh em từ khi nào vậy???” Mẫn mẫn lên tiếng làm cả 2 đều giật nẩy, 2 người họ ấp úng nhìn nhau mãi, cho đến khi…
“Mẹ Băng băng, hôm nay con được cô giáo cho 100 điểm đấy!”
1 đứa trẻ khoảng 4 tuổi ( 4 tuổi nói sõi chưa nhỉ? Thôi kệ, truyện mà, cho tác giả chém nhé. Hehe) chạy vào ôm chầm lấy Băng băng, đứa trẻ đi theo cùng 1 cô gái, hình như cô ta là cô giáo….A, không, không phải, trời ơi…đó, đó là Lâm Di, chị họ của Lâm Sương, người mà năm xưa hiểu lầm mối quan hệ của cô và Phục Luân, rồi xúi giục Lâm Sương bắt nạt cô ( Rất tiếc là bọn họ không bắt nạt nổi cô =.=”)

“A, Phục Phiên, con thật là giỏi quá!! Đây là cô Mẫn mẫn,bạn mẹ, mau chào đi!!!”
“Con chào cô Mẫn mẫn….woa….mẹ Băng băng, cô Mẫn mẫn thật là xinh đẹp, y hệt như nàng công chúa trong cổ tích cô giáo kể cho con nghe vậy? Nhất định ngày mai con sẽ kể cho các bạn con đã gặp được 1 cô xinh đẹp như vậy!!”
“A, chào…Phục…Phục Phiên!! CÁI GÌ? SAO ĐỨA NHÓC NÀY LẠI TÊN LÀ PHỤC PHIÊN???” Mẫn mẫn cười gượng, vẫy vẫy tay chào đứa nhóc, rồi chợt nhận ra điều gì đó, hét ầm lên.
Tiếng hét của Mẫn mẫn làm Lâm Di, Phục Luân và Băng băng giật mình, còn đứa trẻ kia vô cùng thích thú.
“Ôi công chúa Mẫn mẫn còn có tiếng hét tuyệt vời giống nàng tiên cá, cô Mẫn mẫn, cô là số 1!!!”
Mẫn mẫn đang ngạc nhiên tột độ, không để ý đến lời đứa trẻ nói, cô đứng dậy, lịch sự quay sang chào Lâm Di:
“Di, lâu ngày mới gặp cô!”
“Xin chào Mẫn mẫn, cô khỏe chứ!”
“Tôi khỏe, Lâm Di, hãy ngồi xuống nói chuyện cùng chúng tôi!”
Lâm Di gật đầu ngồi xuống, giải quyết xong vấn đề chào hỏi với Lâm Di, Mẫn mẫn bắt đầu quay sang xử tội Phục Luân và Băng băng:
“2 cậu…có phải đã….”
“Mẫn mẫn, xin lỗi vì đám cưới đã không mời cậu tham dự, do lúc đó Băng băng phải đi du học, chúng mình đành…”
“Thôi, tớ tạm hiểu!! Được rồi, coi như tớ đã hiểu, nhưng ….Lâm Di này, sao cô lại thân thiết với 2 bọn họ đến vậy?”
Mẫn mẫn gật đầu, cô tạm chấp nhận lí do của 2 người kia, dù gì Phục Luân và Phiên Băng cưới nhau cũng là điều tốt, tiếc ở chỗ cô không thể đến dự đám cưới được thôi.
Lâm di mỉm cười, cô ta nhẹ nhàng nói:

“Năm đó tôi vẫn cố gắng bám theo Phục Luân, nhưng khi đi theo Phục Luân và Phiên Băng ra sân bay, lúc đó tôi còn định đi du học với bọn họ, dù bọn họ đã kết hôn, nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ, thì…tôi gặp anh ấy….tình yêu sét đánh, và chúng tôi cưới nhau, chà, anh ấy chắc cũng sắp đến rồi đấy!!”
“Lâm di, cả cậu cũng đã lấy chồng ư??”
“Đúng vậy, tôi không có duyên với Phục Luân, nhưng đứa con trong bụng tôi, chắc chắn phải để nó nên duyên phận với Phục Phiên, phải không Băng băng” ( trời ơi mụ này, từ bố đến con cũng không tha >
Băng băng ôm cánh tay của Phục Luân, bế bé Phục Phiên ngồi lên đùi, mỉm cười hạnh phúc, nhìn gia đình của bọn họ hạnh phúc, cô cũng cảm thấy an ủi bản thân.
“A, em ở đây!!!”
Lâm Di đang ngồi thì chợt reo lên, rồi vẫy vẫy ai đó, Mẫn mẫn rời mắt khỏi bảng menu, nhìn lên:
“Đây là chồng tôi!!”
“HẢ????”
Mẫn mẫn lại 1 lần nữa sốc toàn tập, còn Phục Luân và Phiên Băng đã quen biết với chồng của Lâm Di từ trước nên rất ngạc nhiên.
“Tổng…tổng giám đốc…Lí.....”
Hóa ra chồng của Lâm Di lại là tổng giám đốc của công ty cô ư?
Thật là phức tạp!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui