Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Cuối cùng, Ngô Thủy cũng không lên lầu, còn Cừu Hành hiếm khi nào mà ngầu lòi như vậy, anh đuổi Ngô Thủy với Tần Thành đi, đảo khách thành chủ mà kéo Giải Dương vào phòng.

Sau khi vào phòng, Giải Dương quay lại nhìn anh, tay thì đút túi áo khoác, im lặng và trông vô cảm.

Cừu Hành với Giải Dương nhìn nhau, vẻ mặt u ám của anh dịu đi, đột nhiên bước tới ôm Giải Dương.

Giải Dương đờ người như một cây gậy, rất bất hợp tác.

Cừu Hành cảm nhận được sự phản kháng im lặng của cậu, tự nhiên bật cười, đưa tay lên xoa sau đầu cậu, nói: “Trong đầu em mỗi ngày nghĩ bao nhiêu chuyện tào lao vậy hả……Giải Dương, tối qua chúng ta chưa xảy ra chuyện gì hết, đúng không?”

Giả vờ trong phòng ngủ nhỏ bé như này thật sự rất khó, cậu biết rằng những biểu hiện giả dối đó không lừa được anh lâu, ý định của cậu không phải muốn lừa gạt anh mà chỉ sợ anh lại lùi về, cậu nhướng mi và nói: “Đoán xem?”

“…” Cừu Hành đưa tay lên xoa đầu Giải Dương, đột nhiên nói: “Giải Dương, tôi xin lỗi.”

Giải Dương dừng lại.

“Tôi đã làm khó em quá rồi, thật xin lỗi vì đã ép em đến mức này.”

“…”

Giải Dương cuối cùng cũng cảm động. Cậu dùng bả vai phá cái ôm của anh, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Cừu Hành, anh muốn nói cái gì?”

Vẻ mặt Cừu Hành trở nên nghiêm túc, anh đưa tay chạm vào đuôi mắt của cậu, đáp: “Tôi sẽ đến nước M một lần nữa. Nếu có thể, tôi sẽ yêu cầu bác sĩ Kirkman điều chỉnh kế hoạch điều trị của tôi.”

Giải Dương ý thức được điều gì đó, ngón tay trong túi vô thức siết chặt, cậu chăm chú nhìn Cừu Hành.

Cừu Hành nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Giải Dương, khi tôi quay về, chúng ta hãy ly hôn đi.”

Ngón tay của Giải Dương để ở trong túi ngơ ngẩn thả lỏng, chờ mong trong lòng nhanh chóng tắt và trở nên tức giận, “Được rồi, Cừu Hành, nếu đây là quyết định cuối cùng của——”

Cừu Hành đột nhiên ôm mặt Giải Dương và cúi xuống hôn môi cậu.

Giải Dương không nói nữa, ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: “Ý anh là gì?”

Giải Dương đưa tay ra che mắt cậu.

Mắt bị che, cậu không nhìn thấy gì cả. Có lẽ do cậu thức khuya sinh ra ảo giác, dường như cậu nghe thấy tiếng tim của anh đập rất nhanh.


Giọng của anh vang lên.

“Sau khi ly hôn, giao dịch của chúng ta sẽ kết thúc. Sau đó … Giải Dương, em có muốn bắt đầu yêu đương với tôi không?”

Đôi mắt Giải Dương hơi mở to, giơ tay định kéo tay anh xuống……

Bàn tay đang vươn ra bị bắt lấy, giọng nói của anh không ngừng vang lên.

Trong khoảng thời gian này, sự chần chờ trong giọng nói của anh đã biến mất, kiểu không nói đạo lý như trước đây của anh quay về.

“Tôi sẽ đánh cược, nếu thắng cuộc, kiếp này của em chỉ có thể là của tôi. Cho dù tôi chết, cả đời này em cũng phải canh giữ bia mộ của tôi, không được phép tìm ai khác. Nếu thua, Vinh Đỉnh cho em, Giải Dương, tôi vốn dĩ không giãy dụa, là do em ép tôi, em phải chịu trách nhiệm với tôi.”

Giải Dương không thể chịu đựng thêm được nữa, mạnh mẽ kéo tay Cừu Hành xuống.

Hai người nhìn nhau.

Cừu Hành theo bản năng mà tránh tầm mắt, nhưng sau đó lại nhìn thẳng vào Giải Dương, dùng bá đạo che đi khó chịu với ngại ngùng ở trong lòng, nói: “Giải Dương, lần này tôi nói chuyện giữ lời, em muốn cái gì anh đều cho…..em cứ ngu ngu mà ở bên cạnh tôi…”

Hũ đường này cuối cùng cũng mở nắp hoàn toàn.

Cậu nhìn anh một lúc lâu, sau đó cười nhẹ một tiếng, bỏ hai tay từ trong túi ra, chủ động ôm anh.

“Được rồi, ly hôn đi.”



Đã quá muộn rồi, sau khi hai người ôm nhau một lúc, Cừu Hành đột nhiên đẩy Giải Dương ra, khoác lên mình vẻ mặt ghẻ lạnh, mạnh mẽ bảo Giải Dương đi tắm rửa rồi đi ngủ.

Giải Dương nhướng mày: “Anh thẹn thùng ạ?”

“… Vớ vẩn.” Cừu Hành cau mày, giúp Giải Dương lấy đồ ngủ và đồ lót, đẩy cậu vào phòng tắm, nói: “Mau đi tắm rồi đi ngủ, mai mấy giờ phải dậy?”

Giải Dương ngoan ngoãn đi vào phòng tắm rồi trả lời: “Sáu rưỡi ạ.”

Sáu rưỡi, ngủ được gần ba giờ.

Vẻ mặt lạnh nhạt vốn chỉ là làm bộ giờ đây lập tức trở nên thành thật, anh nói: “Sắp xếp công việc kiểu gì thế? Em là ông chủ, không ép nhân viên mà tự ép chết chính mình sao?”


“Lần này là tình huống đặc biệt mà” Giải Dương quay lại giữ cửa phòng tắm, cố ý hỏi anh “Anh tắm chung không?”

Vẻ mặt của anh nhanh đơ lại với vận tốc có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rồi đột nhiên đi gỡ tay Giải Dương đang giữ cửa ra, đóng cửa.

Sầm!

Cửa đã đóng.

“Nhanh lên!”

Giải Dương nhìn về phía cửa, cười cười, cố ý kéo tay cửa, hỏi: “Thật sự không tắm cùng

nhau—”

“Mau lên! Tôi sang phòng Ngô Thủy tắm!”

Bây giờ thật sự là rất muộn rồi, sức khỏe của Cừu Hành kém, thức khuya là điều tối kỵ. Giải Dương nghe xong không hề lăn lộn ngoan ngoãn buông tay bắt đầu tắm rửa.

Lúc Giải Dương ra khỏi phòng tắm, anh vẫn chưa quay trở lại phòng. Cậu đến bên chậu cây dùng để trang trí trong phòng, đặt ngón tay lên lá trong chậu, điều động hết những dị năng chưa phục hồi nhiều, đẩy vào cây càng nhanh càng tốt.

Lúc nãy đi tắm, cậu chỉ suy nghĩ một chút.

Đã gần bốn tháng kể từ ngày thức tỉnh dị năng, cậu cũng đã chữa cho Cừu Hành trong bốn tháng. Hiện tại, dị năng với tình trạng bệnh của Cừu Hành đều không đột phá lên tí nào, bệnh của Cừu Hành chỉ là không chuyển xấu đi nhưng cũng không có chuyển biến tốt đẹp.

Quá chậm.

May mắn là, cuối cùng Cừu Hành cũng thoát ra khỏi mai rùa và quyết định điều trị. Với khả năng và phương pháp điều trị y tế hiện đại, tình trạng bệnh của anh sẽ sớm tốt hơn.

Từ ba năm trở thành bốn năm, chỉ cần cậu chăm chỉ hơn, cậu tin rằng bốn năm sẽ sớm trở thành mười năm, rồi hai mươi năm, ba mươi năm … Thu hồi dị năng lại, rồi cậu lên giường nằm xuống, nhắm mắt lại.

Hơn mười phút sau, có tiếng mở cửa vang lên, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc đến gần giường.

Giải Dương không nhúc nhích. Dù hũ đường lấy đã mở nắp nhưng vẫn nhát gan như cũ, tạm thời không cho người khác chủ động lấy đường từ lọ ra, mà chỉ muốn đưa cho người ta một cách bí mật

Quả nhiên, sau khoảng một phút, Giải Dương cảm thấy trên mặt truyền đến một luồng hơi thở ấm áp, sau đó môi cũng nóng lên, môi nhẹ nhàng bị hôn, ngượng ngùng mà cẩn thận cọ cọ


“Ngủ ngon.”



Ngày hôm sau, Giải Dương thức dậy thấy anh vẫn còn ngủ. Cậu lại dùng cách cư, ngón tay chạm vào giữa lông mày của anh, dồn hết dị năng vào cơ thể anh.

Tư thế ngủ của anh vốn có chút bất an, lập tức thả lỏng.

Giải Dương đứng dậy ra khỏi giường.

Sau một buổi sáng bận rộn tại địa điểm quay, Giải Dương tranh thủ thời gian rảnh lấy điện thoại di động ra bật lên.

Quả nhiên anh gửi tin nhắn WeChat cho cậu.

Cừu Hành: Tôi đã lên máy bay.

Cừu Hành: Em phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Cừu Hành: Tôi sẽ quay lại sớm.

Tự nhiên người đi mất rồi.

Giải Dương trả lời.

Giải Dương: Có kết quả kiểm tra nhớ gửi cho em.

Vài ngày tiếp theo, cậu dành hết tâm sức cho việc quay mv, cậu thường xuyên về ngủ lúc hai, ba giờ sáng và năm, sáu giờ sáng thức dậy.

Có lẽ để không làm phiền công việc và nghỉ ngơi của cậu, từ lúc anh đi đến giờ anh chưa bao giờ gọi điện qua, chỉ hay nhắn tin dặn cậu ăn cơm hẳn hoi, dành nhiều thời gian để ngủ hơn nữa.

Cậu cũng không chê, lúc rảnh rỗi cũng nhắn tin cho anh, cũng dặn anh ăn uống nghỉ ngơi nhiều hơn.

Một tuần sau, cậu kết thúc buổi quay mv và lên đường đến thành phố Fei J. Trước khi máy bay cất cánh, Giải Dương lướt qua WeChat, thấy anh chưa gửi tin nhắn qua, cậu tắt máy.

Giải Dương ngủ một mạch cho khi tới thành phố J. Sau khi máy bay hạ cánh, Tần Thành gọi cậu tỉnh, cậu cảm thấy bị say xe, nhưng cũng không để ý lắm, sau khi xoa mặt, đứng dậy đội mũ và đeo kính râm, đi theo Tần Thành xuống máy bay.

Đoàn phim phái người đến đón, Giải Dương mang theo người của mình qua chào hỏi vài câu liền lên xe ngồi, dựa vào lưng ghế, nghĩ đến việc bật điện thoại lên xem anh nhắn tin cho cậu không, nhưng một giây sau đó lại ngủ quên mất.

Giải Dương bị Tần Thành đánh thức, xe đã dừng lại, bên ngoài là khách sạn do đoàn làm phim sắp xếp.

Tần Thành cau mày, lo lắng hỏi: “Cậu thấy thế nào? Nhìn cậu nhợt nhạt quá!”


“Tôi vừa ngủ?” Giải Dương muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào, sau đó phát hiện trung tâm dị năng đang sưng lên.

Cậu nhận ra điều gì đó, đưa tay lên sờ trán, Hơi nóng.

Chắc chắn, dị năng đang được nâng cấp.

Tần Thành cảm thấy Giải Dương sờ trán, càng thêm lo lắng, lại gần hỏi: “Sao vậy, ở đâu không thoải mái?”

Giải Dương vui vẻ, lắc đầu: “Không sao, vào khách sạn đi.”

Mấy người cùng nhau vào khách sạn, Chu Hoài Nhân dẫn theo phó đạo diễn bởi hai nhà biên kịch đi xem phim trường, chỉ còn đạo diễn sinh hoạt Hoàng Kiến kết trong khách sạn.

Hoàng Kiến sắp xếp một phòng cho cậu, sau đó còn đích thân đưa cậu lên.

Từ miệng Hoàng Kiến, cậu biết được những người đóng vai nam chính, nam ba, nữ chính, nữ phụ đều đến rồi. Buổi tối chu đạo diễn đón mọi người đi tiệc chiêu đãi.”

Giải Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó nói thêm hai câu lịch sự với Hoàng Kiến, rồi nhìn người rời đi.

Sau khi vào phòng, Giải Dương lập tức thả lỏng hai cái vai với lưng, đi tới bên giường ngồi xuống, giơ tay sờ trán.

Tần Thành càng nhìn tình trạng của Giải Dương, càng cảm thấy có gì đó không ổn, anh tìm trong phòng, lấy ra một hộp thuốc nhỏ, từ trong đó lấy ra một cái nhiệt kế giúp Giải Dương kiểm tra nhiệt độ.

“39 ° 6.” Tần Thành lo lắng, vội vàng vươn tay đỡ cậu, “Đừng ngồi xuống, anh đưa cậu đi bệnh viện.”

Giải Dương giơ tay ngăn cản, nói: “Không, tôi hay bị như này lắm, ngủ một đêm là khoẻ ngay. Anh Tần tí bảo với đạo diễn Chu giúp tôi, tối nay tôi không đi dự tiệc chiêu đãi được.”

Tôi thường xuyên có chút phát hỏa như thế này, ngủ với thuốc một đêm Anh Tần, anh giúp tôi nói với giám đốc Chu rằng tôi có thể buổi tối không đi dự tiệc chiêu đãi được. “

“Sốt cao như thế sao mà ngủ một đêm là khoẻ được? Đi bệnh viện đi.”

Tần Thành cố gắng thuyết phục Giải Dương, nhưng cậu nhất định bảo chỉ uống một ít thuốc là khoẻ. Tần Thành không khuyên nổi được, chỉ có thể tìm thuốc hạ sốt, cẩn thận xem kỹ hướng dẫn sử dụng, ngày sản xuất hạn sử dụng, thấy còn dùng được nhưng vẫn thấy không yên tâm, do dự, sai Ngô Thủy đi mua thuốc, quay sang nói với Giải Dương: “Trước tiên uống thuốc đã, nếu không hạ thì lập tức đi viện, không được cậy mạnh, hiểu không? ”

Giảu Dương gật đầu, Ý thức thật ra có chút lơ mơ, nhưng vẫn cố chống đỡ.

Hơn mười phút sau, Ngô Thủy mua thuốc trở về, Giải Dương uống hai viên, sau đó không có sức đi tắm, cởi quần áo nằm ở trên giường, trước khi ngủ, cậu không quên nói với Ngô Thủy: “Nếu Cừu Hành gửi tin nhắn, giúp tôi trả lời vài câu, đừng để anh ấy biết tôi bị ốm, hiểu không?”

Ngô Thủy gật đầu.

Giải Dương lại nhìn Tần Thành: “Anh Tần, lần này tôi có thể sẽ ngủ lâu hơn một chút. Anh đừng hoảng sợ, bệnh cũ thôi, tôi thật sự chỉ ngủ một giấc là khoẻ!”

Tần Thành vẫn lo lắng, nhưng không nói gì, anh đi về phía trước, kéo chăn bông cho Giải Dương rồi bảo: “Tôi biết rồi, cậu ngủ đi, mọi chuyện có tôi, tôi sẽ giúp cậu nói với Chu Hoài Nhân.”

Sau đó Giải Dương mới yên tâm, trở mình quay lưng về phía hai người họ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận