Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

So với ngày hôm qua, bây giờ cậu có nhiều dị năng hơn, nhưng lại dùng ít hơn so với hôm qua

Bởi vì trước đó cậu không tìm thấy Mộc Chu Dịch trong sảnh, cho nên không đưa dị năng vào người Mộc Chu Dịch được, nếu muốn ngăn Mộc Chu Dịch phát tán ‘chất độc’, cậu phải tự mình khống chế dị năng đưa vào trong người Mộc Chu Dịch.

Không biết có nguy hiểm gì không nữa, cậu phải cẩn thận thôi.

Đoạn intro của ca khúc vang lên, bài hát của Mộc Chu Dịch chọn là bài hát nổi tiền của Nguyên Bàng (Phương xa phong), một bài hát chậm, trữ tình và nhiều âm sắc.

Ngón tay Giải Dương khẽ nhúc nhích, kéo dị năng phóng ra thành một đường dài, để nó men dọc theo ghế đi xuống sàn, rồi uốn éo dọc theo sàn nhà về phía sân khấu, cuối cùng leo đến váy của Mộc Chu Dịch.

Mộc Chu Dịch đang bắt đầu hát rồi, giọng nói dịu dàng thanh lãnh vang lên, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Bây giờ, khi nghe thấy tiếng hát, trung tâm dị năng của Giải Dương chấn động, cậu tạm dừng mà đưa tay đỡ đầu để mình tạm ổn định, nhìn thấy mọi người xung quanh đều đang tập trung nhìn Mộc Chu Dịch trên sân khấu.

Lúc này, Mộc Chu Dịch như một tiên cá dụ dỗ chàng thủy thủ vào bẫy, xinh đẹp và đầy nguy hiểm.

Giải Dương không nhìn nũa, tiếp tục di chuyển dị năng, khống chế được dị năng bò từ váy lên cổ Mộc Chu Dịch, thâm nhập vào người.

Trong truyện, chỉ đề cập đến việc hệ thống bàn tay vàng của Mộc Chu Dịch tồn tại ở não, không đề cập đến việc bàn tay vàng có cơ chế tự bảo vệ và tấn công hay không.

Giải Dương thận trọng không để dị năng đi vào não Mộc Chu Dịch mà chỉ quanh quẩn trên cổ Mộc chu Dịch.

Cảm giác muốn nuốt chửng dị vật truyền đến, giọng nói vốn dĩ xinh đẹp say đắm lòng người của Mộc Chu Dịch đột nhiên run lên, sau đó cảm giác hấp dẫn biến mất, lộ ra giọng nói thô ráp khô khốc ban đầu.

Tâm trạng được tạo ra bởi bài hát giảm đi ngay lập tức, khán giả trên khán đài thoát khỏi trạng thái tập trung, lộ ra sự nghi ngờ của họ.

Đáng lẽ phải sớm nhận ra có điều gì đó không ổn, Mộc Chu Dịch vốn đang say sưa hát bỗng đưa tay lên sờ vào cổ, sau đó nhanh chóng bỏ tay xuống. Vừa hát xong một đoạn điệp khúc, đến đoạn xen giữa, Mộc Chu Dịch nhanh chóng đặt micro xuống, nở một nụ cười, giả vờ muốn giao lưu với mọi người và đi đi trên sân khấu

[Đổi lấy thẻ kỹ năng ca hát của Nàng tiên cá.]

[Năng lượng hệ thống không đủ, năng lượng hệ thống không đủ … xin kí chủ kịp thời bổ sung năng lượng. ]

Một cuộc đối thoại hơi mơ hồ với âm thanh của con người và máy móc truyền đến không ngừng, Giải Dương sửng sốt, sau khi nhận ra điều gì đó liền vội vàng gia tăng dị năng thâm nhập vào.

Khi nhạc dạo kết thúc, Mộc Chu Dịch có lẽ đang nóng nảy, một giọng nói mơ hồ khác truyền đến.

[biểu diễn vừa nãy không nhận được giá trị yêu thích sao? Đổi thẻ nhanh chóng! ]

[Phát hiện giá trị yêu thích … không tăng, kí chủ vui lòng bổ sung năng lượng kịp thời … báo động, cơ thể kí chủ có phản ứng từ chối hệ thống …]

Chuyển động của Mộc Chu Dịch dừng lại đột ngột trong giây lát, sau đó lại tiếp tục.

[Tại sao lại từ chối! Tại sao lại từ chối! 】

[Báo động, ký chủ có phản ứng cự tuyệt hệ thống.]

Nhạc dạo chỉ còn vài giây nữa là kết thúc, Mộc Chu Dịch dừng lại, nụ cười cứng ngắc, từ từ nâng micro lên.

Ngay khi Giải Dương nghĩ rằng Mộc Chu Dịch đã bỏ cuộc, thì giọngnois đối thoại mơ hồ lại vang lên.

[Đổi thẻ sắc đẹp thành thẻ âm thanh của nàng tiên cá]

[Chuyển đổi sẽ mất đi giá trị yêu thích, có nên chuyển không … Cơ thể ký chủ có phản ứng cự tuyệt hệ thống … Xin ký chủ ổn định càng sớm càng tốt, ổn định ký chủ càng sớm càng tốt.]

[Trước tiên đổi thẻ đã! ]

[Thẻ đã được đổi.]

Mộc Chu Dịch trên sân khấu bắt đầu hát phần thứ hai của bài hát.

Giọng hát nghe hay và bắt tai hơn trước, khán giả dưới khán đài lần nữa bị Mộc Chu Dịch thu gút, những ánh mắt theo dõi Mộc Chu Dịch trở nên tập trung và nghiêm túc hơn trước.

Giải Dương nhận thấy ngay sau khi âm thanh máy móc mơ hồ “thẻ đã được đổi”nói xong, cảm giác sáng ngời xinh đẹp của Mộc Chu Dịch đã biến mất.


Gần như cùng lúc đó, dị năng xâm nhập vào cổ Mộc Chu Dịch, có cảm giác bị áp chế bởi một thứ gì đó vô hình vây quanh.

Giải Dương liếc mắt, lại di chuyển ngón tay, tăng cường điều động dị năng, bắt đầu chuẩn bị dồn hết dị năng vào trong cơ thể Mộc Chu Dịch.

Cậu có một số phỏng đoán.

Những cuộc trò chuyện mơ hồ vừa rồi chắc là Mộc Chu Dịch đang giao tiếp với hệ thống trong cơ thể cô ta. Có hơi bất ngờ vì cuộc đối thoại giữa Mộc Chu Dịch và hệ thống có thể dùng dị năng nghe được.

Và từ nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, cậu có thể phán đoán được hệ thống bàn tay vàng trong cơ thể của Mộc Chu Dịch không có năng lực tấn công, thậm chí Mộc Chu Dịch và hệ thống cũng không phát hiện ra sự xâm nhập của dị năng khác.

Ngoài ra còn có phản ứng từ chối kia, cậu nghĩ là do dị năng gây ra. Có vẻ như đối với hệ thống trong cơ thể Mộc Chu Dịch, sức mạnh của dị năng giống như một loại virus sẽ phá vỡ hoạt động bình thường của nó.

Điều này có nghĩa là miễn là năng lực đủ mạnh, hệ thống sẽ hoàn toàn từ chối Mộc Chu Dịch, sau đó sẽ báo hỏng? Hay là bỏ đi?

Cậu vừa suy nghĩ vừa tăng cường dị năng thâm nhập vào cổ Mộc Chu Dịch, dị năng mạnh mẽ không cho năng lượng dị thường khác ở lại phát huy tác dụng.

Giọng hát đẹp đẽ ban đầu của Mu Zhouyi lại dần trở nên tệ, lúc này Mộc Chu Dịch mới hát nốt cao của đoạn điệp khúc.

“Gió từ phương xa cuối cùng cũng mang theo tình yêu– á– ”

Âm thanh khó chịu như đinh đóng trên tấm ván gỗ truyền qua micrô. Những người đang say sưa nghe hát lại một lần nữa tỉnh táo lại, cau mày và nhìn vào Mộc Chu Dịch trên sân khấu.

Vẻ mặt của Mộc Chu Dịch hoảng sợ, sau khi âm thanh bị, cô tiếp tục hát chậm hơn hai giây, và giọng của vô trở nên khô khốc.

Giọng đối thoại mơ hồ lại vang lên.

[Chuyện gì đã xảy ra? Nhanh tay đổi thẻ kỹ năng ca hát nàng tiên cá khác. ]

[Cơ thể của kí chủ có phản ứng từ chối hệ thống … Xin hãy ổn định tình trạng của kí chủ càng sớm càng tốt, hãy ổn định tình trạng của kí chủ càng sớm càng tốt.]

[Đổi thẻ! Đổi thẻ nhanh chóng!]

Có lẽ vì tâm trí đang nói chuyện, tiếng hát của Mộc Chu Dịch bắt đầu lạc nhịp, nó lên xuống thất thường, điều này thật khó chịu. Có nhiều khán giả sầm sì, nhiều người cau mày.”

[Thẻ đang được đổi … Năng lượng hệ thống không đủ, năng lượng hệ thống không đủ … Vui lòng thu thập năng lượng càng sớm càng tốt. ]

[Khởi động cưỡng chế thu hoạch giá trị yêu thích!]

Giải Dương cau mày.

Khởi động cưỡng chế? Giá trị yêu thích có thể bị cưỡng chế thu được? Trong truyện không có viết qua vấn đề này.

[Kiểm tra kỹ năng … Kỹ năng yêu thích cưỡng chế chỉ có thể được sử dụng ba lần. Nó đã được sử dụng hai lần. Đây có phải là lần cuối đúng không? Một khi đã được sử dụng, mục tiêu bị cưỡng chế sẽ có mức độ tổn thương tinh thần khác nhau tùy thuộc vào thể lực của đối tượng. Hệ thống không khuyến nghị ký chủ——]

[Sử dụng! ]

Tổn thương não?

Giải Dương nhướng mày lạnh lùng, di chuyển ngón tay, dồn hết dị năng vốn đang ở trên cổ Mộc Chu Dịch vào trong não Mộc Chu Dịch, sau đó đưa dị năng vừa mới cô đọng dồn hết vào cơ thể của Mộc Chu Dịch.

Âm thanh máy móc yếu ớt trước đó bỗng trở nên rõ ràng.

[Bắt đầu cưỡng chế … Bắt đầu lại bị gián đoạn. Cơ thể ký chủ có phản ứng từ chối mạnh mẽ với hệ thống, hãy ổn định tình hình của chính mình càng sớm càng tốt! Hãy ổn định tình hình của mình càng sớm càng tốt! Tỷ lệ từ chối 50% … 70% … 90% … Khả năng tương thích quá thấp, đang bắt đầu thoát khỏi sự ràng buộc… Bắt đầu thoát khỏi sự ràng buộc …bắt đầu lựa chọn người phù hợp hơn … Bắt đầu từ ràng buộc … Thành công từ bỏ. Sự ràng buộc với kí chủ mới bắt đầu …]

Giải Dương sửng sốt, rồi nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu cắt đứt mối liên hệ với các dị năng trong cơ thể của Mộc Chu Dịch

Trên sân khấu, Mộc Chu Dịch đột ngột ngừng hát, đưa tay ôm trán, vẻ mặt lo lắng luống cuống, sốt sắng mà quát: “Không, không, đừng rời đi… Đừng rời đi! Trở lại mau!”

Giọng nói sắc bén của cô truyền qua micro, Những khán giả đang bị hành hạ bởi giọng nói đang bịt tai lại.

Từ lâu Mộc Chu Dịch đã không quan tâm đến việc cô đang ở trên sân khấu hay không, chỉ có thể ôm đầu hét lên.


Giải Dương cẩn thận cảm nhận được dị năng trung tâm, phát hiện không có vấn đề gì, liền thả lỏng mà nhìn về phía Mộc Chu Dịch

Mộc Chu Dịch đã ném micro đi và đang không ngừng ấn đầu, tóc có chút rối tung lên theo động tác của cô, không còn nhìn thấy tinh xảo tao nhã như vừa nãy.

Màn biểu diễn bị hủy hoại hoàn toàn. Ban tổ chức cử mc hỗ trợ Mộc Chu Dịch lên sân khấu, nhưng bị Mộc Chu Dịch mạnh mẽ xua tay, đưa ánh mắt xuống sân khấu, nhanh chóng quét những người phía dưới với ánh mắt kẻ thù giết cha, miệng không ngừng Lầm bầm: “Là ai? Là ai? Ai đã lấy đồ của tôi?”

Tình huống này rõ ràng là không đúng, Mộc Chu Dịch cư xử như điên. Ban tổ chức đang bận cử thêm nhân viên lên sân khấu, muốn giúp đỡ Mộc Chu Dịch đi xuống, cảnh quay phát sóng trực tiếp cũng nhanh chóng bị tắt và dừng quay trên sân khấu. Nguyên Bàng đưa Mộc Chu Dịch đến đây, không thể ngồi yên đứng dậy đi về phía sân khấu, cố gắng kéo Mộc Chu Dịch xuống.

Cả khán đài náo loạn, chỉ có Giải Dương là im lặng. Cậu dửng dưng nhìn cả sân khấu hỗn loạn.

Với phản ứng của Mộc Chu Dịch, là bị mất đi bàn tay vàng à? Sau khi mất đi bàn tay vàng, có thể coi Mộc Chu Dịch là “nữ chính” nữa không đây?

“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Rốt cuộc là ai!”

Mộc Chu Dịch đột nhiên đẩy Nguyên Bàng đang ép cô ra khỏi sân khấu, ánh mắt cô nhanh chóng nhìn qua khán phòng, đột nhiên nhìn thẳng vào mặt Giải Dương.

Biểu cảm Giải Dương nhàn nhạt.

Mộc Chu Dịch đột nhiên mở to mắt, giống như đã hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt trở nên kinh khủng, nói: “Có phải …”

[Hệ thống đã bị ràng buộc.]

[Khởi động cơ chế bảo mật. ]

[Dữ liệu liên quan của kí chủ trước đó đang bị xóa. ]

[Thẻ tắt tiếng đã được kích hoạt. ]

Não bộ đột nhiên vang lên một âm thanh máy móc rõ ràng, Giải Dương đột nhiên cau mày, ngón tay nắm chặt ghế dựa. Cùng lúc đó, Mộc Chu Dịch trên sân khấu đột nhiên không nói được lời nào nữa, nhắm chặt miệng lại mấy lần, trợn mắt hôn mê bất tỉnh.

“…”

Ngón tay Giải Dương chậm rãi thả lỏng, lạnh lùng sờ sờ trán, ấn nhẹ.

[Giá trị yêu thích hiện có của máy chủ đang được kiểm tra. ]

[Phát hiện … Phát hiện …]

Đây không phải là ảo giác, âm thanh đang ở trong não, hệ thống giá trị yêu thích quỷ quái đã thực sự đến với cậu

Tâm trạng của Giải Dương tụt xuống tận cùng.

Cậu không muốn những thứ không rõ nguồn gốc này sẽ thôi thúc dục vọng của con người một cách vô hạn.

Giải Dương thử trong đầu nói: [Bỏ đi. ]

[Đang giải trừ trói định… Độ phù hợp ràng buộc là 100% và không thể giải trừ. ]

“……”

Giải Dương ầm thần hít sâu một hơi, sau đó nói: [Tắt hệ thống.]

[Vui lòng xác nhận lại có chắc chắn tắt hệ thống không?]

Giải Dương chọn đồng ý mà không do dự.

Âm thanh máy móc khó chịu cuối cùng cũng biến mất. Giải Dương lại cảm nhận được trung tâm dị năng, không phát hiện ra dị thường, liền dùng sức quét trên người mình, nhưng vẫn không phát hiện ra dị thường, nhíu mày thật sâu.

Vậy hệ thống này ở chỗ nào rồi? Linh hồn à? Ơ thế là cậu bị thứ không rõ ràng này đi theo phần lại suốt đời của mình sao?


Giải Dương siết chặt lòng bàn tay.

Trên sân khấu, Mộc Chu Dịch bất tỉnh đã được đưa xuống. Mc lên kết thúc, sau đó tiếp tục lễ trao giải. Nhưng vì trò hề này mà không khí của lễ trao giải hoàn toàn tan biến.

Các giải thưởng cho nam ca sĩ xuất sắc nhất, nữ ca sĩ xuất sắc nhất và album xuất sắc nhất, lẽ ra rất được mong đợi đã vội vã được công bố. Quý Trạch Huy giành cả giải nam ca sĩ xuất sắc nhất và Album xuất sắc nhất, còn giải Nữ ca sĩ xuất sắc nhất đã được trao cho một ca sĩ cạo gội khác.

Lễ trao giải vội vàng kết thúc, Quý Trạch Huy và Giải Dương cũng người khác cùng rời đi, Quý Trạch Huy rõ ràng là được giải, nhưng mặt lại đen xì.

“Xong rồi, top hot search Mộc Chu Dịch thể nào cũng đứng đầu, cũng không liên quan gì đến chúng ta lắm. Nhưng mà Mộc Chu Dịch bị sao thế? giống như bị rối loạn tâm thần vậy, cứ luôn hỏi ai vậy ai vậy, mắt thì trừng lên, nhìn sợ chết đi được.”

Giải Dương không nói chuyện, lấy điện thoại ra gọi cho Cừu Hành.

Người kia vài giây đã bắt máy, giọng Cừu Hành vang lên, rõ ràng anh đang tức giận: “Lễ trao giải cái gì, cái gì là của em thì là của em, không cần phải tức giận với bọn tiểu nhân!”

Giải Dương nghe Cừu Hành nói thì hơi sửng sốt, đang không thoải mái vì bị hệ thống cưỡng chế trói buộc thì tự nhiên biến mất, giọng điệu của cậu vô thức thoải mái hỏi: “Em không tức giận, thân thể của anh thế nào rồi?”

Mặc dù cậu để lại dị năng trên người anh nhưng cậu vẫn thấy lo lắng anh bị giọng hát của Mộc Chu Dịch ảnh hưởng khi xem trực tiếp.

Bên kia điện thoại đột nhiên yên lặng.

Giải Dương nghi hoặc, gọi: “Cừu Hành?”

“Tôi vẫn ổn.” Sự tức giận trong giọng nói của anh đột nhiên biến mất, anh: “Em…em đừng tủi thân.”

Giải Dương lại đờ người.

Thấy cậu im lặng không nói, không biết trong não anh nghĩ cái gì, giọng điệu của anh có vẻ thận trọng, anh muốn dỗ cậu nhưng không biết dỗ như thế nào, nói: “Sau này đừng tham gia loại lễ trao giải tào lao như thế nữa, dơ thật sự. Ai có lỗ tai cũng biết bài hát của em hay hơn bài gì gì đó kia nhiều mà.”

Giải Dương đột nhiên cười, sau khi cười xong, cậu thở ra và nói: “A Hành, em rất muốn gặp anh. ”



Trên đường trở lại khách sạn, tất cả mọi người lấy điện thoại di động ra đồng loạt lướt Weibo.

Đúng như Quý Trạch Huy đoán, hot search Weibo toàn tin của Mộc Chu Dịch.

#Mộc Chu Dịch ở lễ trao giải giai điệu vàng phát điên# #Mộc Chu Dịch hát# #Mộc Chu Dịch bị vỡ giọng# #Mộc Chu Dịch bị té xỉu#…. có rất nhiều tin tức liên quan đến Mộc Chu Dịch xuất hiện nhiều trên hot search. Đoạn clip hát của Mộc Chu Dịch đã bị tài khoản influences đăng lên, lúc này cũng đang trên hot search.

Quý Trạch Huy càng nhìn càng không vui, vỗ vỗ đùi nói: “Trời ạ, 3 năm tôi sáng tác Album kết quả được giải cũng không nổi bằng Mộc Chu Dịch! Mộc Chu Dịch làm sao vậy nhỉ??? Mộc Chu Dịch bị bệnh thật sự hay là cố ý tự làm xấu để lăng xê bản thân thế? Từ khi nào influences của Hoàng Thiên lại nhanh nhẹn đến như vậy?

Tần Thành vừa nhận được điện thoại của giới truyền thông, liền trả lời: “Thật sự bị bệnh đó. Sau khi ngất xỉu trên sân khấu thì cũng không tỉnh lại, gọi xe cứu thương đi viện. Bên bệnh viện cũng bị bọn phóng viên vây quanh rồi, chắc cũng sớm có tin cụ thể hơn thôi.”

“Bị bệnh thật à” Quý Trạch Huy cười khẩy, cảm thấy không thể hiểu nổi “Rốt cuộc là bị bệnh gì mà khiến cô ta cư xử như đứa điên vậy? Tần Thành không ở đấy nên không nhìn thấy ánh mắt cô ta trợn trừng nhìn xuống sân khấu đâu, đáng sợ lắm.”

Giải Dương cũng đang lướt Weibo, nhưng chỉ lướt một tí rồi nhắm mắt, ngả người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn suy nghĩ về mấy câu nói của hệ thống trước khi bị đóng.

Việc kích hoạt cơ chế bảo mật cùng với tắt tiếng là để ngăn Mộc Chu Dịch nói ra những điều liên quan đến bàn tay à? Quét sạch dữ liệu như nào nhỉ?

Ngoài ra còn có câu “Độ trói định phù hợp là 100%, không có cách giải trừ” Xét theo thực tế, sau khi Mộc Chu Dịch bị dị năng đánh sâu vào, cô ta liên tục bị hệ thống nhắc nhở cơ thể có phản ứng cự tuyệt, cho đến khi hệ thống thoát ra khỏi sự ràng buộc, độ phù hợp này mới chắc mới bị dị năng ảnh hưởng.

Nhưng vừa rồi cậu dò xét lại cơ thể, trong não lại không có hệ thống nhắc nhở.

Có phải vì hệ thống đã bị cậu tắt không? Hay là bởi vì khi dị năng và bàn tay vàng cùng tồn tại trong cùng một cơ thể thì dị năng không tác dụng lên hệ thống nữa?

Giải Dương càng nghĩ càng khó chịu, cậu điều chỉnh nhịp thở để ổn định cảm xúc.

Đoán như này cũng không có ích gì, muốn buết kết quả thì phải thử bật hệ thống lên mới được.

Nhưng nếu cố gắng thử, hệ thống sẽ ảnh hưởng xấu đến trung tâm của dị năng …

Giải Dương siết chặt ngón tay rồi thả lỏng trở lại.

Không thể có vấn đề với dị năng của cậu được, Cừu Hành phải cần sức mạnh dị năng để chữa trị … Từ từ đã.

Giải Dương đột nhiên mở mắt, ngồi thẳng người.

Quý Trạch Huy và Tần Thành đang nói chuyện thì bị hành động của Giải Dương làm cho giật mình, Tần Thành nhìn cậu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Giải Dương vội vàng giảm bớt cảm xúc, nói rằng không sao cả rồi nghiêng người trở lại.

Hệ thống trao đổi giá trị yêu thích thuộc sở hữu của Mộc Chu Dịch trong truyện gần như có thể nói là toàn năng, liệu một hệ thống mạnh mẽ như vậy cũng chứa thứ gì đó có thể chữa khỏi cho Cừu Hành không?


Vui vẻ một lúc, Giải Dương mới bình tĩnh trở lại.

Không, có lẽ là không. Nếu mà có thì chắc chắn nữ chính đã dùng cho Cừu Hành từ lâu rồi.

Hơn nữa, nếu có cũng không thể dùng, hệ thống không chắc chắn như này không thể sử dụng cho Cừu Hành được, nếu mà dùng bị phản ứng dữ dội thì cậu nên làm gì bây giờ? Hoặc là hệ thống cấp đồ vật đột nhiên mất đi hiệu lực làm sao bây giờ?

Vẫn phải dựa vào chính mình thôi.

Giải Dương cảm nhận được dị năng đang hoạt động trơn tru trong não của mình, và bộ não của cậy trở nên minh mẫn và bình tĩnh hơn bao giờ hết. Tính mạng của Cừu Hành phải được cứu trong mọi lĩnh vực có thể kiểm soát được.



Sau khi rở về khách sạn, Giải Dương và Tần Thành bắt đầu thu dọn hành lý theo kế hoạch ban đầu, chuẩn bị bay đến thành phố n tham gia cùng đoàn phim. Lúc đàn thu dọn hành lý, Quý Trạch Huy đột nhiên đi tới và nói: “Xem Weibo! Tin hot đây, Mộc Chu Dịch đang mang thai!”

Giải Dương và Tần Thành cùng dừng động tác và nhìn về phía Quý Trạch Huy. Tần Thành vẻ mặt khó tin: “Cô ấy đang mang thai? Của ai cơ?”

Mộc Chu Dịch đang mang thai đứa con của ai?

Ai cũng đang hỏi câu này.

Trước khi Giải Dương lên máy bay, đám đông ăn dưa trên Weibo đã lên danh sách một, hai, ba, bốn cho cha ruột của đứa trẻ trong bụng Mộc Chu Dịch. Trong đó, người ta nghi ngờ là của Hồng Chí Kiệt là cao nhất.”

Trong lòng Giải Dương cũng nghiêng về lựa chọn này hơn.

Vài giờ sau, máy bay hạ cánh, Giải Dương lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện hướng gió của cộng đồng mạng đã thay đổi. Tên của Hồng Chí Kiệt đã bị loại khỏi danh sách ứng cử viên cho chức cha ruột của đứa con trong bụng Mộc Chu Dịch.

Qiar dưa này to thật sự, Giải Dương cảm thấy khó tiêu hóa, liền gọi cho Dương Thanh hỏi: “Hồng Chí Kiệt thật sự có hội chứng chết tinh sao? Chị tung tin này sao?”

“Ừ” Giọng nói của Dương Thanh tràn đầy vui mừng, còn có phần nhẹ nhõm “Tôi đã giữ mặt mũi cho Hồng Chí Kiệt nhiều năm như vậy, luôn giữ kín tin này, làm thiệt bản thân mình, lần này tung tin ra rồi, tôi cảm thấy thoải mái và hạnh phúc lắm. Mộc Chu Dịch làm rất tốt, tôi muốn cảm ơn cô ta.”

Sau khi gọi xong cho Dương Thanh, Giải Dương gọi sang cho Phong Thanh Lâm.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Phong Thanh Lâm lập tức nói trước khi Giải Dương mở miệng: “Tôi đã biết Mộc Chu Dịch đang mang thai, đứa nhỏ trong bụng cũng không phải của tôi.”

Giải Dương dừng lại nói: “Vội vã phủ nhận làm gì? tôi cũng không nghi ngờ anh.”

“Thật sao?” Giọng điệu của Phong Thanh Lâm đầy vẻ nghi ngờ.

Giải Dương mất một giây để nghĩ xem gần đây Phong Thánh Lâm có bị kích thích quá nhiều hay không, sau đó quay lại chủ đề, hỏi: “Đứa nhỏ trong bụng của Mộc Chu Dịch, anh nghĩ có phải là Phong Thanh Bạch không?”

“Nhưng mà Phong Thanh Lâm nhất định sẽ không muốn đứa con này đâu, nhà họ Phong càng không thể cho phép anh ta để đứa con ngoài giá thú ở bên ngoài.”

“Nhà họ Phong biết chuyện này?”

Phong Khánh Lâm đáp: “Cũng chưa biết, nhưng sẽ sớm biết thôi”

Giải Dương nghe thấy hàm ý của Phong Thanh Lâm và hài lòng cúp máy.

Trời đã khuya, địa điểm quay phim của đoàn phim ở thành phố N nằm ở ngoại ô, cách sân bay phải mất hai tiếng đồng hồ. Giải Dương liếc nhìn cảnh đêm bên ngoài qua kính xe, sau đó vào WeChat kiểm tra, thấy Cừu Hành không có tin nhắn gửi đến, liền muốn gọi điện video, nhưng cậu đột ngột kìm lại.

Đã quá muộn rồi, anh ấy cần nghỉ ngơi thật tốt.

12h30 sáng, xe cuối cùng cũng dừng lại trước khách sạn mà đoàn phim đã cho các diễn viên ở. Giải Dương nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị vươn tay kéo cửa xe thì cửa bị người nào đó mở ra.

Giải Dương nghĩ đó là bảo vệ của khách sạn, cúi đầu xuống xe, nói: “Cảm ơn.” Sau đó, cậu đi bộ vào khách sạn.

“Làm nũng nói muốn gặp tôi, nhưng khi tôi đến, em còn không thèm nhìn?”

Giảo Dương đột ngột dừng lại và quay lại nhìn “bảo vệ mở cửa xe.”

Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xanh đậm, đứng bên cạnh xe, anh cao và chân dài, với khí chất nổi bật, nét mặt thoát khỏi xiềng xích của vẻ ngoài ốm yếu, tự nhiên anh đẹp trai hơi một cách bất ngờ.

Cậu có thể tìm thấy một anh bảo vệ mở cửa xe đẹp trai như này ở đâu?

Giải Dương từ từ quay người đối mặt với anh.

“Sao em không nói gì, bị ngốc à?” Cừu Hành tiến lên xoa đầu Giải Dương, thấp giọng nói vài câu khiển trách, “Không có tiền đồ, chỉ là giải hỏng thôi, không đáng buồn lâu như vậy. Cần chạy công việc nhanh như này không? Không cần sức khoẻ nữa đúng không?”

Giải Dương vẫn không nói gì, nhìn thẳng vào mắt anh, rồi bước tới ôm lấy eo anh, mặt chôn chặt trên vai anh.

Cừu Hạn khựng lại, sau đó một tay ôm Giải Dương, tay kia giơ cánh tay lên chặn mặt cậu nói: “Em không sợ bị paparazzi chụp được sao? Được rồi, tôi ở đây rồi, không sao rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận